“Nước khoáng, lương khô, sô cô la, cái dao gọt bút chì này có lẽ cũng cần…” Lâm Giác chọn chọn lựa lựa trong tiệm tạp hóa một lượt, đem tất cả những thứ cậu nghĩ có thể cần đến bỏ hết vào ba lô.
Ba lô này là đồ lột ra từ con tang thi trước cửa tiệm, tuy rằng trên nó dính vết máu và vết óc, nhưng tốt xấu vẫn có thể dùng được.
“Nếu tôi không nhìn nhầm, đây là một cái ba lô kiểu nữ.” Tống Hàn Chương không cảm xúc nói.
“Không có cách nào, chấp nhận một chút đi, dù gì cũng là tôi đeo.” Lâm Giác thấy ba lô nặng trịch, suy nghĩ một chút bỏ một chai nước khoáng ra, đổi thành một gói bánh quy.
“… Thôi để tôi đi.” Có lẽ là Lâm Giác ảo giác, trên mặt Tống Hàn Chương lộ ra một chút chán ghét không dễ phát hiện, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh nói “Dù sao cậu cũng là chiến lực chủ yếu, mấy việc mang đồ này cứ để tôi thì hơn.”
Nói rồi anh đoạt ba lô trong tay Lâm Giác, lấy hết thức ăn nước uống bên trong ra, cuối cùng chỉ còn lại một chai nước khoáng và hai bịch lương khô.
Lâm Giác nhìn chằm chằm đồ ăn thức uống bị dứt khoát lấy ra, muốn nói lại thôi.
“Đừng bắt chước con hamster cố gắng nhét cả đống hạt dưa vào miệng, đến lúc gặp được con mồi sẽ không mở được miệng ra đâu.” Tống Hàn Chương liếc Lâm Giác, đeo ba lô trên vai ra khỏi tiệm tạp hóa.
Lâm Giác có lòng mà lực bất tòng tâm, tiếc nuối quay đầu nhìn cửa tiệm một hồi, cuối cùng vẫn là cầm vũ khí đi theo Tống Hàn Chương.
Đi qua khoảng sàn dính đầy vết máu và óc chưa khô hẳn, quan sát tử trạng thê thảm của hai con tang thi nhưng cảm giác sợ hãi không hề dấy lên, giống như đã chìm xuống góc sâu nhất trong linh hồn. Chỉ ngắn ngủi hơn một giờ, Lâm Giác cảm thấy chính mình đã biến thành một con người mình chưa từng dám tưởng tượng.
Nhìn thấy tang thi, phản ứng đầu tiên của cậu không phải chạy trốn, mà là làm thế nào để gϊếŧ chết nó.
Cậu tự giễu cười, tầm mắt đảo qua cửa sổ bên cạnh, bóng dáng phản chiếu trên ô kính vẫn là khuôn mặt quen thuộc đã nhìn suốt bao năm nay, nhưng lại mang một đôi mắt lạnh lùng chết lặng.
Quả nhiên, đã không phải là cậu của trước kia nữa rồi.
&&&
“Chúng ta không biết tang thi tiến hóa nhanh như thế nào, nhưng hiện giờ trò chơi mới bắt đầu được hai giờ, nếu tiến hóa quá nhanh chỉ sợ không có mấy người có thể thấy được mặt trời ngày mai. Xem mấy con tang thi ta vừa gặp thì thấy cũng mới có răng nanh cứng và to hơn, móng tay dài ra thôi, sức mạnh và tốc độ cũng không có khác biệt gì rõ rệt, về phần các năng lực khác thì càng không biết. Tôi nghĩ chúng ta nên ở thư viện thêm lát nữa, ít nhất đợt đến khi chúng ta có thể xác định được mức độ cường hóa của tang thi ở đây rồi đi.” Tống Hàn Chương nói.
Giờ phút này bọn họ đang ở tầng bốn không người, thương lượng kế hoạch tiếp theo.
“Nhưng chúng ta không biết tang thi đã tiến hóa đến mức nào, lỡ vài tiếng sau vẫn chưa thoát ra được thì sao? Anh biết đường lui nào không?” Lâm Giác ngồi trên bàn làm việc nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy tòa nhà hành chính và mấy tòa nhà giảng đường vây quanh quảng trường ở phía nam thư viện.
“Văn phòng này vị trí không tệ.” Tống Hàn Chương cũng đi tới bên cửa sổ nói “Giẫm lên thùng máy điều hòa bên ngoài có thể nhảy đến ban công tầng ba, vị trí tầng ba kia… Ừ, chính là tiệm tạp hóa cạnh đại sảnh. Nếu không yên tâm thì chúng ta có thể treo sẵn dây thừng ở ban công đó, chuẩn bị đối phó mọi tình huống. May nữa là phía dưới là mặt cỏ, lỡ có gì cũng không ngã chết được.”
Lâm Giác nhìn một lúc lâu, gật đầu nói: “Cũng được, có nhiều đường lui luôn tốt hơn, tôi thật sự không muốn thấy lại bi kịch bị tang thi vây kín cầu thang đâu.”
“Nhân tiện trước khi rời đi chúng ta cũng có thể thử xem tang thi đã tiến hóa đến trình độ nào, thêm cả việc tiến hóa của bọn tang thi trong khu vực này có liên quan gì đến chúng ta không, mấy việc này chắc phải tốn hai giờ. Bây giờ khoảng 10 giờ, đến 12 giờ đêm chúng ta đi.”
Lâm Giác giơ tay làm dấu OK, ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Còn một việc nữa…”
Lâm Giác mở mắt nhìn Tống Hàn Chương dò hỏi.
“Nhân lúc còn rảnh rỗi, chúng ta xử lý vấn đề vũ khí đi.” Tống Hàn Chương nói.
Lâm Giác xem xét ống nước bằng sắt trên tay, thứ này là đồ lấy từ bếp của dì quản lý ký túc xá.
“Tôi dùng cái này thuận tay lắm.” Lâm Giác không có ý định đổi vũ khí.
Tống Hàn Chương lắc đầu: “Đối phó với tang thi thì vũ khí dài đúng là có lợi thế, nhưng cái đó của cậu tính công kích quá kém, chỉ có thể dùng cách đánh để gϊếŧ chết tang thi. Đánh vỡ xương sọ tang thi rất tốn sức, tôi không khuyến khích đâu.”
“Vũ khí lạnh mà lại dài, nặng, có thể đâm rách xương sọ, công kích hiệu quả hơn chắc chỉ có trường thương mới phù hợp yêu cầu của anh.” Lâm Giác nhìn ống sắt trên tay nói.
“Kỳ thật trường đao không tệ, chỉ cần được chỉ bảo rèn luyện một chút là cậu có thể chém đầu tang thi không mấy khó khăn, nhưng dùng thứ này mà không có thân thủ linh hoạt tương xứng thì lúc bị bao vây sẽ không phát huy được ưu thế của nó, dễ bị cắn trúng. Trái lại ống sắt của cậu dùng để đột phá vòng vây rất tiện, nói chung mỗi loại đều có ưu điểm nhược điểm riêng.”
Lâm Giác trầm ngâm: “Có lẽ tôi cũng nên đổi một thứ khác dễ dàng gϊếŧ tang thi hơn thật, nhưng trong thư viện mà muốn tìm thứ phù hợp e là khó đấy.”
“Không lo, tôi đã thấy thứ chúng ta cần rồi.”
Thứ Tống Hàn Chương cần quả thực không khó tìm, cây lau nhà, thùng dụng cụ trong nhà để xe dưới hầm, thêm cả băng rôn khẩu hiệu treo bên ngoài thư viện nữa.
Lúc gỡ xuống dải băng rôn thứ ba, rốt cục Lâm Giác không nhịn được hỏi: “Cây lau nhà với thùng dụng cụ thì tôi còn có thể hiểu, nhưng anh lấy băng rôn làm cái gì?”
Tống Hàn Chương vừa cầm dải băng đứng lên vừa nhìn về phía sau Lâm Giác: “Để phòng ngừa vạn nhất thôi, cậu giải quyết tên sau lưng trước đi rồi chúng ta bàn tiếp.”
Lâm Giác nắm ống sắt quay đầu lại liếc một cái, bĩu môi, lần thứ hai xông tới.
Trọng tâm thân thể hạ thấp xuống, ống sắt đảo qua dưới chân tang thi, gạt nó ngã lăn xuống đất, tang thi đang quỳ rạp vừa định ngẩng đầu lên đã bị Lâm Giác một cước giẫm lên, nhắm ngay chỗ yếu hại ở gáy dồn sức giã xuống, “cốp” – một tiếng xương vỡ vụn giòn tan.
Con tang thi thứ hai đã tiếp cận Lâm Giác trong vòng ba mét, nó dùng tốc độ kinh người lao tới. Hai tay Lâm Giác nắm chặt ống sắt, nghiến răng tống một gậy vào bụng nó. Con tang thi ngã ngửa về sau, đè lên một con nữa đang nhào đến.
“Đi thôi, không gϊếŧ hết được chúng nó thì đừng phí sức.” Tống Hàn Chương cất băng rôn, chạy về phía một cầu thang khác.
Lâm Giác quay đầu nhìn tang thi đang vọt tới, khổ não nhíu mày, cũng chạy theo Tống Hàn Chương.
Hai người chạy một lúc lâu mới quay lại được văn phòng ở tầng bốn, cây lau nhà và thùng dụng cụ đã mang về từ trước. Tống Hàn Chương rũ tung một dải băng rôn ra, bắt đầu quấn như quấn bánh quai chèo, cứ cách nửa mét lại thắt một cái nút to, cứ làm thế cho đến khi anh nối hết ba dải băng rôn vào với nhau.
“Không tìm được dây thì đành chấp nhận cái này thôi, tôi đã làm nó thành cái thang dây tạm thời, nhìn qua có vẻ khá chắc chắn.” Tống Hàn Chương xoay xở treo “sợi dây” lên thùng máy điều hòa gắn ngoài cửa sổ thật chắc chắn, may là độ dài chiếc thang tự chế này cũng đủ chạm mặt đất. Tuy nó chỉ là một thứ công cụ đơn sơ được làm ra trong lúc khó khăn, nhưng dù sao cũng là một con đường sống.
“Bây giờ cần chuẩn bị vũ khí.”
Lâm Giác liếc cây lau nhà. Kiểu dáng bình thường như cậu vẫn thấy từ nhỏ đến lớn, cán bằng gỗ, đầu lau bằng bông vải xám rủ xuống, nhìn kiểu gì cũng khó luận ra lực công kích của vật này.
Tống Hàn Chương ngồi xổm, dùng dao găm cắt đứt phần bông vải. Dao găm vương máu thoạt nhìn vô cùng sắc bén, cuộn vải bông kia dễ dàng bị cắt rời.
“Dao này sắc thật.” Lâm Giác nói.
“Đồ lấy được ở quảng trường đều không tầm thường, dù chỉ là dao găm cũng thế. Cây dao này vừa sắc bén lại không dễ bị gãy mẻ, tôi nghĩ cây đường đao mà Lục Nhận cầm cũng như thế này, nếu không chiếu theo cái kiểu sử dụng của tên kia, đao kiếm gì cũng chả mấy chốc thành con dao mẻ, gϊếŧ gà không nổi.”
Lâm Giác bị ví dụ của Tống Hàn Chương chọc cười thầm, cậu cố làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Anh định vót nhọn đầu cái cán gỗ này à?”
Tống Hàn Chương không trả lời, chỉ mở thùng dụng cụ bắt đầu tìm kiếm vài thứ cần dùng, bốn cây đinh cỡ lớn và một cây búa.
“Mong là lũ tang thi không nghe thấy…” Tống Hàn Chương lẩm bẩm, cầm một cây đinh lên, dùng búa đóng cây đinh theo góc nghiêng cắm vào cán cây lau nhà, cây đinh bị đóng nghiêng, đầu nhọn trồi ra khỏi thanh gỗ. Đầu cây búa đã được bọc mấy lớp vải nên âm thanh phát ra không vang như Lâm Giác tưởng tượng.
Tống Hàn Chương tiếp tục đóng mấy cây đinh còn lại vào, một thứ vũ khí nguy hiểm với bốn đầu đinh nhô ra từ đầu gậy gỗ nhanh chóng xuất hiện. Anh dùng búa chỉnh sửa thêm một chút, phần đinh lộ ra tụ lại cùng một chỗ, dài chừng 5-6cm.
“Dùng cái này có thể một kích đâm thủng đầu tang thi.” Tống Hàn Chương lau qua cây gỗ đã được cải tạo, đưa cho Lâm Giác.
Lâm Giác thử làm quen trọng lượng vũ khí mới một chút, hài lòng gật đầu: “Cảm giác như là trường thương bản đơn giản ấy. Có thể xuống dưới thử nó không, bây giờ tôi rất tự tin mình có thể một kích tất sát bọn chúng.”
“Cứ để đấy đi, cơ hội dùng nhiều lắm.”