Edit: nnttrang
Mùng chin tháng sáu năm thứ năm Triệu Hi, sau khi tiếng chuông Cảnh Dương vang lên, tất cả trên dưới Đại chu thương tiếc tiễn đưa vị hoàng đế của họ, bang hà tại Càn Thanh cung,, hưởng thọ 60 tuổi.
Những tiếng khóc than đi xa dần, Văn Quận Vương chỉ cảm thấy thân thẻ chính mình ngày càng nhẹ, nguyên lai đây chính là chết sao.
Trước mắt hắn hiện lên những khuôn mặt cùng những sự việc quen thuộc trong đời, giống như đag nằm mơ, nhưng mà, nhân sinh vốn như mộng.
Hắn là một đứa con cả không được sủng ái,ngay cả vị trí
thừa kế trong lương lai cũng bị lung lay, đột nhiên một ngôi sao may mắn chiếu đến, trở thanh Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh của Đại Chu.
Quả thật giống như trong mơ, trong giấc mộng này hắn trải qua những thăng trầm mất mát, trải những khoái ý nắm quyền thiên hạ, cũng nếm mùi
vị cô đơn đau khổ, bách vị tạp trần, khó nói nên lời, toàn bộ đều đã kết thúc.
Bất luận ngươi là ai, cuối cùng cũng chỉ còn là một nắm đất.
Thiên địa bất nhân
Dĩ vạn vật vi sô cẩu
(Thiên địa không thiên vị bất kì ai, coi tram họ như một cọng rơm con chó)
Ánh sáng trước mắt càng lúc càng rõ, thân thể hắn không cảm thấy nhẹ đi, mà ngược lại ngày càng nặng nề, bắt đầu trụy xuống.
Đây là chuyện gì? Nhiều năm nắm quyền thiên hạ đã luyện cho hắn hỉ hộ bất biến, tính tình dù có đứng trước Thái Sơn vẫn bình tĩnh vô ba, phát hiện dị dạng này, cũng không khỏi nhíu mày.
Hắn cho cùng cung là Thiên tử, gặp Diêm Vương ở Địa Phủ, cũng nên lường trước tránh thất lễ.
Ý nghĩ hiện lên như vậy, thân thể đột ngột rơi mạnh, tốc độ tăng nhanh đột ngột, khiến hắn không khỏi lảo đảo, theo bản năng chống tay xuống, cảm nhận được cảm xúc thô ráp nơi bàn tay.
Ánh sang đập vào mắt khiến hắn không khỏi nheo mắt lại, bên tai lại có tiếng chim hót, tiếp theo tuy không gian yên tĩnh nhưng không mất đi cảm giác sinh cơ đang truyền đế tứ phía.
Đây là địa phủ sao? Văn Quận vương mở mắt ra, trước mắt là cây xanh nhẹ nhàng lay động, còn có tiếng nước chảy róc rách gần đây, hắn ngồi dưới gốc đại thụ, tay đặt trên thân cây..
Đây không phải là đôi tay gầy thô của lão nhân, mà là da thịt nõn nà như ngọc của thiếu niên…
Đây là? Hắn không khỏi đưa tay sờ lên mặt mình, cảm giác mềm mại, nhẵn nhụi…
Hắn ngẩng đầu nhìn lên cây, cảm giác rất quen thuộc…
Chợt nghe có tiếng đọc sách vang lên ở phía xa, hoàn cảnh thanh tịnh yên bình, nhưng lại tràn đầy sự sống, không giống như đang ở Địa phủ…
Văn Quận vương đứng dậy, bước dọc chậm rãi theo con đường đá, một đường đi tới, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ rệt, chỗ này hắn đã đến rồi..
Nơi này là…Trong đầu hắn không ngừng vang lên một cái tên, nhưng chậm chạp không thể thốt ra.
Đến lúc hắn đi đến một con đường, trước mắt trong cảnh trí rộng mở của ánh sáng buổi sớm, chính là một pho tượng tiên hạc giương cánh.
Thư viện Thiếc hạc, Kiến Khang, huyện Tiên Nhân.
Chỗ kí ức được chôn sâu nhất mạnh mẽ ùa về, khiến hắn không khỏi khẽ thở dài, tầm mắt nhìn về bốn phí, không sai, chính là ở nơi này, một năm kia, hắn mười bảy tuổi, một năm đó hắn ở đây, lấy lý do dưỡng thân thể để nán lại việc vào kinh, cũng một năm này, hắn đã gặp vị cô nương kia…
“Nếu có thể chết đi sống lại, điện hạ muốn trở lại khoảnh khắc nào nhất trong đời…”
Trong tai vang lên giọng nói êm ái, trước mặt cũng hiện lên kí ức có chút mơ hồ, nhưng cảm giác cùng gương mặt kia lại rất quen thuộc
Loại sự tình này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn, nhưng bôn tẩu nửa đời, thời điểm đắc ý nắm giang sơn trong tay, trong lòng thủy chung vẫn có chút tiếc nuối, bởi vì, hắn đã không có giữ lại người mình muốn ở bên.
Trên dưới hoàng cung, tất cả thần tử trên ưới, đều biết hoàng đế hắn không ăn thịt heo, bởi vì người từng có bệnh nên kiêng không được ăn, nhưng không ai biết, chỉ cần kiêng ăn hai năm, nhưng cả đời hắn cũng không ăn lại, kì thật hắn chỉ muốn nhắc nhở chính mình, đã có một nữ tử thân thiết dặn dò hắn như vậy, hắn không muốn chính mình lãng quên đi nàng…
Người người đều biết, hoàng đế hắn, vào mùa đông lúc tuyết rơi, thích chậm rãi dạo bước trong mai lâm, mà không cho phép bất kì ai làm bạn, vì hắn là gã hoàng đế yêu yên tinh, kì thật hắn muốn một mình đi thật chậm rãi khi đó, đều không phải một mình thật sự, mà đang hồi tưởng lại nữ tử kia đang bồi tại bên cạnh mình, đã từng có ba lần chân thực như vậy, an tĩnh đi cạnh, lại an tâm vô cùng…
Khi còn trẻ hắn đã từng cho rằng mình sẽ không tiếc nuối, cho nên dễ dàng buông tay, nhưng theo thời gian, loại cảm giác nhớ nhung này lại càng sâu đậm.
Nếu có thể quay lại một lần, khi đó hắn tuyệt đối không buông tay…
“Học đường là nơi thanh nhã, mấy người tốt nhất ăn nói cẩn thận một chút.” Một giọng nói thanh thúy lại ẩn ẩn có tí uy hϊếp đột nhiên vang lên.
Thanh âm quen thuộc rõ rang như vậy, bên tai hắn, khiến Văn Quận Vương không khỏi kinh ngạc, hắn hướng mắt ra ngoài đại môn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
“A! Đến phiên tiểu nương tử dám giáo huấn chúng ta!” Thiếu niên vóc người cao gầy hô to gọi nhỏ, “Mau đưa hộp đồ đó cho ta, ta đang rất vội đấy.”
Văn Quận Vương nhắm mắt lại, từng bước bước qua.
“Các ngươi…đang làm gì vậy?” Hắn chậm rãi nói, giọng nói của hắn tự hắn cảm thấy xa lạ, lại còn có chút run rẫy.
Nhìn ba người thiếu niên trước cửa tránh qua một bên, một tiểu cô nương nhỏ nhắn liền hiện ra trước tầm mắt hắn.
Nàng nhìn qua, có chút hoảng sợ cùng kinh ngạc, vẻ mặt y đúc như trong trí nhớ của hắn.
Văn Quận Vương không khỏi nhắm chặt mắt lại, cố nén nước mắt đang chực trào ra ngược vào trong.
“Vị huynh trưởng..” Giọng nói phía trước vang lên, xen kẽ lẫn sợ hãi cùng bất lực.
Văn Quận Vương mở mắt ra, nhìn
gương mặt gần trong gang tất, đưa tay ra liền có thể chân thật chạm laays.
“Ta muốn nhờ huynh trưởng chuyển câu nói cho ca ca..” Nàng cắn môi dưới, ánh mắt lóe sáng.
Tầm mắt Văn Quận Vương có chút tham luyến mơn trớn trên khuôn mặt nàng, khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vẫn là nét mặt này, nhưng vẻ mặt hắn chưa từng thấy qua, hoảng sợ, bất lực, mờ mịt, đương nhiên, trong mắt nàng vẫn chính là sự đề phòng lẫn một sức quật cường phi thường.
Loại phòng bị này đã có trước khi hắn động lòng, đã thành hình, không thể bị phá vỡ.
“Được thôi..” Hắn chậm rãi mở miệng, cẩn thận khống chế cảm xúc, tránh dọa đến nàng.
Trong mắt nàng hiện lên kinh ngạc.
“Huynh trưởng, cảm ơn ngươi.” Nàng liên tục cúi người thi lễ, cùng với cảm xúc sợ hãi lẫn bối rối khi có người tương trợ, biểu đạt lòng biết ơn.
“Không cần đa tạ.” Văn Quận Vương chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, hắn mỉm cười nói, “Ta giúp ngươi chuyển lời cho ca ca.”
Hắn nói xong, xoay người rời đi.
“Huynh trưởng..” Phía sau truyền đến thâm âm do dự, nàng bước nhanh theo, dường như muốn cười một cái, “Ta còn chưa nói..”
Văn Quận Vương bật cười, lúc này nhìn rõ ràng gương mặt nàng, hắn gật gật đầu, “Hảo, ngươi nói..”
“Nhờ huynh trưởng nói với ca ca, kiệt kì lực, trí kì thân, tuy viết vị học, tử tất gọi là học.” Nàng nghiêm chỉnh nói.
“Được, ta nhớ kĩ.” Văn Quận Vương mỉm cười gật đầu.
Nàng ở nụ cười cảm kích.
“Cảm ơn huynh trưởng..” Nàng cúi đầu nói.
“Không cần đa tạ, ta thật cao hứng khi có thể giúp ngươi..” Văn Quận Vương mỉm cười nói.
Thái độ của hắn nhiệt tình quá mức, khiến cô nương kia ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia tìm tòi, ánh mắt phòng bị này hắn rất đỗi quen thuộc.
Nhưng bây giờ, hắn không muốn nàng phải dùng ánh mắt đề phòng này nhìn mình, Văn Quận Vương gật đầu, không nói thêm gì, xoay người đi vào trong..
Bây giờ, hắn có đầy đủ thời gian..
Bây giờ, hắn chắc chắn toàn tâm che chở nàng…
Bây giờ, hắn không để cho nàng một mình một thân đối mặt với nhiều gian nan như vậy…
Bây giờ, hắn muốn nàng yên tâm đưa tay cho mình, không sợ hãi, không nghi ngờ…