Edit: nnttrang
“Lui xuống đi..” Nghe A Tứ nói xong, Cố Thập Bát Nương bất động một hồi lâu, không nói thêm lời nào nữa.
Sáng sớm, khi tiểu nha hoàn đẩy cửa tiến vào dọn dẹp, chợt kinh hoảng.
“Tiểu thư..sớm vậy mà…người…người đã dậy rồi sao..” Tiểu nha hoàn lắp bắp hỏi, nhưng hỏi xong nàng mới thấy mình có chút sai lầm, nhìn bộ dáng tiểu thư giống như đã ngồi vậy suốt một đêm.
“Trời đã sáng rồi sao?” Cố Thập Bát Nương chợt hỏi, đứng lên, nhưng không có cất bước đi.
Tiểu nha hoàn chần chừ một chút, do dự có nên tiến lên đỡ nàng hay không.
Cố Thập Bát Nương di chuyển có chút cứng nhắc, từ từ bước ra khỏi phòng, đi đến hậu viện, tiểu nha đầu đi theo nàng, đến lúc nhìn thấy tiểu thư bước vào phòng bào chế thuốc.
Phòng bào chế thuốc không phải là nơi bọn họ tiến vào, tiểu nha đầu dừng chân, đứng dưới mái hiên đợi,
Cố Thập Bát Nương vào phòng bào chế, cũng không đυ.ng vào những dụng cụ đang nằm ngay ngắn tren bàn, mà đi qua kho dược liệu, bên sau kho dược liệu treo một tấm màng mỏng, Cố Thập Bát Nương xốc màng lên, trong đây có một mật thất nho nhỏ, được chong đèn vàng mơ màng chiếu xuống một cái bàn có nến cùng tế phẩm.
Cố Thập Bát Nương quỳ xuống dập đầu, xong cũng không có đứng dậy, mà đặt xuống một tấm bài vị, trên mặt trống trơn, nàng quỳ trên mặt đất, dùng tay làm bút vạch lên trên, ngón tay dùng lực mài trên mặt tấm bài vị, đến nỗi móng tay trắng bệch, trong mật thất an tinh không nghe nổi một tiếng động.
Không biết lặp đi lặp lại như vậy bao lâu Cố Thập Bát Nương mới đứng dậy, đem bài vị đặt lên chỗ trống có ghi Cố Sư vị Lưu Bất Tài.
Bình Dương hầu phủ, bên trong phòng Bạch Ngọc Quận Chúa, nàng một thân y phục hoa mỹ nằm trên đệm, chuyên tâm thêu một bức Kim Phượng, khóe miệng còn vương lên nụ cười nhẹ, mềm mại ngọt ngào, khiến bầu không khí rất ấm áp.
Chợt bên ngoài cửa có một kẻ xông vào, kèm theo một luồng hơi lạnh lan tỏa vào bên trong.
Bạch Ngọc Quận Chúa khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn thấy là Trần mama, sắc mặt mới có chút dịu lại.
“Sao quay lại rồi?” Nàng hỏi, “Chung phu nhân đâu..”
“Chung phu nhân đi gặp lão phu nhân rồi..” Trần mama cười nói, “Quận chúa, có tin tốt..”
Nghe bà ta kể lại, Bạch Ngọc Quận Chúa cũng không mấy ngạc nhiên.
“Việc này thì sao..” Nàng hỏi, tay vẫn tiếp tục thêu Kim Phượng, “Ngươi nói, một đứa nha đầu, cũng không phải chủ tớ, không có chứng cứ nàng ta có quan hệ tới vụ ám sát này,các ngươi tự tiện đoán cũng được, chẳng lẽ người của Chu gia không biết sao, còn đến lượt các ngươi trở về bẩm báo sao?”
“Quận chúa, đương nhiên chúng ta biết.” Trần mama cười nói, một mặt tiến lên phía trước, “Bất quá đây quả thật là cơ hội tốt để bắt nha đầu kia…”
“A..’ Bạch Ngọc Quận Chuấ không chút để ý, thuận miệng đáp, “Bắt như thế nào..?”
“Nô tỳ khẳng định, Linh Bảo nha đầu kia, Cố Tương nhất định biết…” Trần mama nhỏ giọng nói.
“Thì sao? Bệ hạ che chở ca ca nàng, thái tử điện hạ che chở nàng, các ngươi muốn ta đi mạo phạm thánh ý.” Bạch Ngọc Quận Chúa chậm rãi nói, ngẩng đầu nhìn Trần mama, “Ta nói các ngươi ở nhà tiện tì kia mấy ngày liền trở nên hồ đồ rồi?”
Trần mama bị nàng nói ngược lại sắc mặt có chút ngượng.
“Đương nhiên không phải, tục ngữ nói có tật giật mình, trong lòng nô tỳ biết, các nàng cũng biết, bây giờ đều dựa vào thánh quyến mới có thể tránh khỏi thẩm tra..” Trần mama cười nói, “Cho nên..”
“Cho nên thế nào?” Bạch Ngọc Quận Chúa ngừng tay, hứng thú nhìn qua.
“Chúng ta mượn cơ hội lần này thị uy..” Trần mama cười, một mặt ghé vào tai nàng nói nhỏ vài câu.
Bạch Ngọc quận chúa có vẻ đăm chiêu, trầm mặc một khắc, trong mắt lại hiện lên sự ghen ghét.
Cố Tương, ta xuất thân cao quý hơn ngươi, tướng mạo xinh đẹp hơn ngươi, hưởng thụ ân sủng của hoàng gia, nếu địa vị của ngươi không cách biệt quá nhiều so với ta thì cũng thôi, nhưng ngươi chỉ là cái cẩu nô thân phận dê tiện, lại dám tranh sủng với ta, hôm nay ta cho ngươi biết, cái gì gọi là thân phận, địa vị, tôn ti có khác!
Trên đời này, không phải chỉ cần có một người sủng ngươi thì người có thể tùy tâm sở dục muốn làm gì làm.
“Sao, người của Bình Dương hầu phủ tới tìm ta?”
Cố Lạc Nhi đưa đứa nhỏ cho bà mụ, vừa kinh ngạc lại có chút kích động hỏi.
‘Là Trần mama.”
Trần mama là thân cận bên người Bạch Ngọc quận chúa, thường theo Bạch Ngọc quận chúa ra ngoài, thân phận mama của hầu phủ đều tôn quý hơn cả tiểu thư một gia đình bình thường, Cố Lạc Nhi đương nhiên biết, lập tức đứng dậy đón.
Nếu là trước đây, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy, nhưng hiện tại phụ thân vừa mới rời khỏi triều đình, thứ hai Bạch Ngọc quận chúa vừa được sắc phong làm Thái Tử phi, thân phận cao quý, người muốn tiếp cận nàng ta nhiều đến nỗi chỉ sợ có thể đạp nát cả cửa Bình Dương hầu phủ.
Cố Lạc Nhi đã đưa lễ qua, trước kia địa vị phụ thân cao, nàng mới có cơ hội tới cửa bái kiến, nhưng hiện giờ…Tuy nàng là tức phụ của Bảo Định hầu phủ, nhưng Bảo Định hầu không thể đánh đồng với Bình Dương hầu, huống chi, chuyện của phụ thân, khiến địa vị của nàng trong nhà bị tuột dốc không phanh, thậm chí Bảo Định hầu tự mình cho người đến nhắc nhở nàng phải hành xử cẩn trọng, hạn chế xuất môn, miễn cho rước họa vào thân.
Sau lời này của trượng phu, khiến cho Cố Lạc Nhi bị tát một bạt tai trước mặt mọi người, một người như nàng chưa từng chịu qua đãi ngộ như vậy, gần như đóng cửa khóc cả hai ngày…
Có gia tộc gia thế dựa vào thì ra là thế…
“Đừng khóc, đừng khúc, phụ thân đại nhân không phải là kiên kị chuyện của nhạc phụ, nàng đừng nghĩ nhiều..” Trượng phu trấn an nàng, “Thập Bát Nương cũng chưa hẳn trúng tuyển vào đông cung, đây là thời điểm quan trọng, mọi người phải hành xử cẩn trọng, nàng đừng khổ sở, sau này ván đóng thuyền, nàng chính là tỷ tỷ của quý nhân…”
Nắm đấm trong tay Cố Lạc Nhi vang lên kẽo kẹt, cúi đầu trước người nào cũng được, nhưng đối với kẻ đã từng nhục nhã chính mình là tuyệt đối không thể!
Nếu người khác, nếu là Bạch Ngọc Quận chúa, vậy thì tốt hơn rồi…
“Người đâu, mau mời.” Cố Lạc Nhi phân phó, một mặt đi vào trong đổi y phục..
Nhìn thấy Cố Lạc Nhi thay y phục đoan chính bước ra, Trần mama vừa lòng gật đầu, nhìn đi, đây mới là lễ tiết đón tiếp.
“Gặp qua phu nhân..’ Trần mama khom người thi lễ.
Bà ta tuy là nhất đẳng mama của Bình Dương hầu phủ, nhưng chung quy vẫn là nô, nên có lễ tiết bà ta sẽ không quên, người ở bậc này như bà ta không nên để những việc nhỏ này gây phiề toái.
Cố Lạc Nhi gật nhẹ.
“Lạc Nhi vẫn thường ngưỡng mộ quận chúa, chỉ hận không thể biểu đạt hết chân ý..” Hàn huyên vài câu, Cố Lạc Nhi đi thẳng vào vấn đề, “Không biết mama tới đây là có gì phân phó? Lạc Nhi nhất định không từ chối..”
Thấy nàng thức thời như vậy, Trần mama có chút ngoài ý muốn, còn suy nghĩ những lời thuyết phục nếu nàng không chấp nhận.
Xem ra vị đường tỷ này của Cố tiểu thư có khuynh hướng đầu nhập bên Bạch Ngọc quận chúa? Như vậy tốt rồi? Trần mama không giấu vẻ tán thưởng cùng đắc ý trên mặt, gật đầu, tiến cung thì sao? Trước mặt Bạch Ngọc quận chúa, chỉ là thân phận đê tiện, người nào tôn người nào ti còn không rõ sao!
“Là như vậy, quận chúa chúng ta muốn gặp mặt Cố Tương tiểu thư, chỉ là không có dịp..” Bà ta trực tiếp nói.
Bạch Ngọc quận chúa không thể triệu Cố Thập Bát Nương đến Bình Dương hầu phủ, mà nàng lại càng không thể đến nhà Cố Thập Bát Nương.
Cố Lạc Nhi ngẩn ra, trong mắt chợt lóe sáng, ý cười bên miệng rõ ràng.
Nếu nói trên đời này có ai hận Cố Thập Bát Nương hơn nàng, ngoại trừ Bạch Ngọc quận chúa còn ai! Đối với thân phận Thái Tử phi, lại chứng kiến một nữ nhân cùng phu quân của mình ái muội không rõ, đổi lại là ai cũng tức giận đến mức thổ huyết.
Trần mama bị vẻ mặt kì dị của Cố Lạc Nhi làm cho nghi ngờ, khụ một tiengs, nói tiếp, “Cố Tương tiểu thư được Thái Hậu nương nương cùng Thái tử yêu thích, quận chúa cũng rất vui mừng, chỉ tiếc là trước giờ chưa có dịp quen biết, nếu sau này cùng tiến cung cũng khó qua lại, trò chuyện cũng không được tự nhiên, cho nên, muốn gặp một lần, mọi người quen biết nhau, tương lai cũng dễ chịu..”
Thân cận? Thật ra là thị uy thì đúng hơn? Cố Lạc Nhi dường như phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng, vui sướиɠ, đúng, quá vui sướиɠ!
“Không thành vấn đề.” Nàng ta sảng khoái đáp ứng.
Thấy nàng đáp ứng thống khoái như vậy, ngoài dự liệu của Trần mama, nhưng mà công việc thuận lợi như vậy cũng thật cao hứng.
“Vậy làm phiền phu nhân an bài rồi..” Bà ta khom người nói đa tạ.
“Không dám, không dám, góp chút sức lực vì quận chúa, là vinh hạnh của Lạc nhi!” Cố Lạc Nhi vội vàng nói bà không cần phải đa lễ.
“Không biết phu nhân định an bài thế nào?” Trần mama hỏi.
Cố Lạc Nhi hơi trầm tư, chợt cười nói, “Phụ thân ta có một dinh thự cách Bình Dương phố không xa, phong cảnh cũng rất tốt, lại an tĩnh, đến lúc đó ta sẽ mời các nàng đến đây..”
Sở dĩ đây được gọi là Bình Dương phố, vì trên đường này là nơi ở của Bình Dương hầu phủ, cách phủ không xa, như vậy quả thật rất tốt.
Trần mama mỉm cười lại đa tạ lần nữa, lần này là thật lòng bà vừa ý.
“Phu nhân an bài thõa đáng…lão nô thay mặt quận chúa đa tạ phu nhân..” Bà ta cười nói, chợt nghĩ đến điều gì, hỏi, “Mới vừa rồi phu nhân có nhắc đến các nàng, chuyện này cũng không cần quá nhiều người..”
“Mama chớ lo lắng.” Cố Lạc Nhi cười ngắt lời bà, “Ta nói các nàng cũng không phải người khác, mà là Cố Tương cùng mẫu thân nó.”
“Cố phu nhân sao?” Trần mama có chút chần chừ.
“Mama không biết rồi.” Cố Lạc Nhi mỉm cười, trong lời nói cũng lạnh lẽo vài phần, “Muội muội này của ta tâm tư kín đáo, nếu muốn mời nàng ta ra cửa, chỉ sợ không phải chuyện dễ.”
Tâm tư kín đáo, gian xảo?! Sắc mặt Trần mama có chút cứng lại, nhất thời cũng không biết nói sao.
Cố Lạc Nhi cũng không để ý, nàng chỉ muốn để cho Bạch Ngọc quận chúa biết thái độ của nàng đối với Cố Thập Bát Nương, bởi vì nàng tin chắc rằng, Bạch Ngọc quận chúa giống nàng, hận không thể gϊếŧ chết tiện tỳ này, khi cùng hận một người, ắt trở thành bằng hữu, đạo lí này, các nàng đều biết rõ.
“Nhưng mà, mời mẫu thân của nó thì dễ dàng hơn, nếu như mẫu thân của nó đến, Cố Thập Bát Nương tự nhiên đến..” Cố Lạc Nhi chậm rãi cười nói, một mặt sờ vào khối ngọc trên tay, ánh mặt trời chiếu vào, vừa lúc rọi xuống khối ngọc khiến tỏa ra ngũ sắc chói mắt, khiến người ta không tự động mà tránh ra.
Trần mama lập tức hiểu ra, biết được nguyên nhân, gật đầu nở nụ cười.
“Vậy việc đó làm phiền phu nhân, ta trở về phục mệnh.” Bà ta đứng dậy cáo từ.
“Được phục vụ vì quận chúa, là vinh hạnh của Lạc Nhi.” Cố Lạc Nhi đứng dậy, thi lễ nói.
Ánh mắt hai người giao nhau, trên mặt đồng thời nở nụ cười.
--- ------ ---------
:) xin lỗi mọi người vì việc này