edit:nnttrang
Tào thị đến Hưng Long tự dâng hương vào ngày mười lăm mỗi tháng định kì, cũng là ngày duy nhất
Cố Thập Bát Nương vào nơi này.
“Thập Bát Nương, ngươi đi phòng khách nghỉ ngơi chút đi.” Tào thị bước từ chánh điện ra nói.
Quy củ của Tào thị mỗi lần đến đây phải đi lạy ở tất cả các phật điện trước sau, cũng vì trong lòng mẫu tử bọn họ đều có lí do không thể nói ra, nên mỗi lần như vậy
Cố Thập Bát Nương cũng không phụng bồi.
Đối với Tào thị mà nói, mỗi lần nữ nhi có thể đi cùng, cũng đã rất thỏa mãn.
“Ta đến Trúc Hiên lâu ngồi một chút, cũng có hẹn cùng người khác, nương tự mình đi được phải không?”
Cố Thập Bát Nương đáp.
Tào thị gật đầu một cái, dặn dò nàng nhớ chuẩn bị thêm áo kẻo bị cảm lạnh xong liền dẫn vυ' già đi.
Cố Thập Bát Nương đến trước Trúc Hiên lâu, thấy Tín Triều Lăng mặc miên bào ra đón.
“Thế nào lại làm phiền tân lang ra đón.”
Cố Thập Bát Nương cười nói, một mặt khẽ thi lễ.
Tín Triều Lăng tháng trước vừa mới thành thân, cưới Tam tiểu thư ở hiệu thuốc Hòa Hưng tại Hành Châu.
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ thôi.” Tín Triều Lăng nhíu mặt nói.
Cố Thập Bát Nương cười, nghe nói vị Tam tiểu thư ở Hành Châu này hơi có chút nam tính, bất quá, không chỉ tính tình cứng nhắc, mà bộ dáng cũng hơi cao lớn, cho nên kéo dài thành gái lỡ mới xuất giá.
Phải nói dáng dấp Tín Triều Lăng cũng không tệ, hơn nữa luôn tự xưng là công tử hào hoa phong lưu hơn nười, phàm hoa tục thảo không thể lọt vào mắt hắn, cuối cùng Lăng thiếu gia danh tiếng lẫy lừng lại cưới phải nương tử thế này, thật là chuyện buồn cười, cũng là ủy khuất với hắn.
Cố Thập Bát Nương còn nghe mọi người ở hiệu thuốc bàn tán sau lưng nói rằng do Đại Hữu Sinh nhìn trúng một lượng lớn Sơn Sam thượng hạng của Hòa Hưng, tiếc rằng hiệu thuốc Hòa Hưng tuy nhỏ nhưng tính tình lại lớn, không chịu bán, Đại Hữu Sinh không biết tại sao biết được tâm bệnh của lão bản, chính là vị Tam tiểu thư không ai muốn cưới này, cho nên mới dẫn đến cửa hôn sự này.
Nói như vậy, giá trị của Tín Triều Lăng cũng chỉ ngang bằng một đám Sơn Sam,
Cố Thập Bát Nương cũng cảm thấy vài phần đồng cảm với hắn.
“Dù sao ở nhà ta cũng chỉ có điểm này có thể dùng..” Tín Triều Lăng nhếch miệng cười một tiếng nói, hiển nhiên cũng biết chuyện Lăng đại thiếu gia bán mình đã trở thành chuyện cười cho mọi người khắp trong thành, dù có đần độn hắn cũng hiểu được ánh mắt
Cố Thập Bát Nương.
Cố Thập Bát Nương im lặng, nếu hắn có thể rời đi thì tốt.
“Hữu dụng dù sao vẫn hơn vô dụng mà.” Nàng cười cười nói.
Tín Triều Lăng cũng cười: “Bên ngoài lạnh lắm, Cố nương tử vào trong hẵn nói, ca ca và thúc thúc của ta cũng đã chuẩn bị trà ngon.”
Vừa nói vừa nghiêng người tránh qua, ý tứ mình không cùng đi vào.
Là không có tư cách vào mới đúng, người khác ngồi trong phòng ấm, hắn lại phải đứng dưới gió đông lạnh, nói sao cũng là cái thiếu gia, nhưng thật ra một chút địa vị cũng không có,
Cố Thập Bát Nương đồng tình nhìn hắn một cái, “Vậy ngươi bận việc gì thì đi đi.”
“Không vội không vội.” Tín Triều Lăng xoa xoa hai tay cười nói, “Tiện nội đi thắp hương, đoán chừng cũng đã xong, ta đón nàng trở về.”
Cố Thập Bát Nương gật đầu một cái, lúc này mới cùng tiểu nha đầu bước lên bậc tam cấp mà đi.
Nhìn tiểu cô nương khoát ngân bào biến mất ở trước mặt, Tín Triều Lăng đứng tại chỗ không biết ngẩn ngơ điều gì.
Gã sai vặt một bên không nhịn được, nhẹ nhàng giậm chân, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, “Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi.”
“Đi đâu?” Tín Triều Lăng lấy lại tinh thần trợn mắt nhìn gã sai vặt.
Gã sai vặt nhanh miệng đáp, “Người không đi đón thiếu phu nhân à, hương đoán chừng cũng đã thắp xong, người không đi, thiếu phu nhân không chừng lên xe ngựa…”
Hắn còn chưa dứt lời, liền bị Tín Triều Lăng đạp một cước.
“Đi cái đầu ngươi, ta mới ăn no không buồn tìm cái ghê tởm.” Tín Triều Lăng trợn mắt quát lên, chửi bậy hai câu, “Đi chuẩn bị xe, ra cửa hiệu lão kim đặt một bộ trang sức cho tiểu di nương.”
Gã sai vặt ôm cái mông đáp lời vội vàng chạy đi, một mặt oán giận, cái này không phải ngươi nói sao, thế nào lại trách lên đầu ta, ngươi trở mặt cũng nhanh thật.
Tín Triều Lăng hừ một tiếng, quay người bước đi, tà áo làm lay dộng bụi tam hoàng rực rỡ tại khúc quanh.
Trong Trúc Hiên lâu,
Cố Thập Bát Nương cùng Tín Triều Dương và ba vị trưởng bổi trong nhà hắn làm lễ ra mắt rồi ngôi xuống, bọn họ chúc mừng Cố Hải đậu cống sĩ,
Cố Thập Bát Nương cũng chúc mừng họ song hỷ lâm môn.
Tin tức Đại Hữu Sinh trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, cơ hồ chiếm đoạt hơn một nửa thị trường dược giới tại Kiến Khang, loại tốc độ này quả là trước nay chưa từng có.
Mấy vị trưởng bối Tín gia nhìn nhau cười, rồi lại hướng
Cố Thập Bát Nương chấp tay, “Đây đều nhờ có Cố nương tử chiếu cố.”
Cố Thập Bát Nương thiếu chút nữa cười thành tiếng, cũng nhanh chóng đứng dậy hoàn lễ.
Đám người kia cho rằng nàng là đứa trẻ ba tuổi, khen mấy câu liền tin là thật, một giới dược lớn như thế, chẳng lẽ chỉ bằng một dược sư liền có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi?
Nhưng không thể phủ nhận, nàng và sư phụ Lưu Công đúng là cho bọn hắn có được vinh dự, chỉ bằng danh Lưu Công đồ thuốc men chuyên cung, cũng để cho danh tiếng Đại Hữu Sinh nhanh chóng vang xa.
Lời chúc tụng người nào lại không thích nghe, mấy vị thúc thúc của Tín gia làm như thế, cũng phù hợp với lẽ thường khiến cho người trò chuyện trong lòng gũng vui vẻ.
“Tên tiểu Lăng không nên thân nhà ta rốt cục thành thân, đa tạ quà tặng của Cố nương tử, thật khách khí rồi.” Một lão giả vuốt râu nói, trên mặt đầy vẻ cảm thán vui mừng.
“Không biết khi nào nhà Cố nương tử song hỷ lâm môn đây?” Một lão giả khác cười tiếp lời.
Có người liền ho khan một tiếng, nào lại hỏi chuyện hôn sự trước mặt một nương tử gia, quá đường đột.
Cố Thập Bát Nương cũng không thèm để ý, cười nói lại, “Hết thảy tự có gia mẫu làm chủ ạ.”
Lời này cũng đồng thời né đi đề tài, uống trà ba lần, tán gẫu vài câu, mọi người đều là người làm ăn, thời gian là vàng bạc, vì vậy mấy người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu đi thẳng vào vấn đề.
“Đây là tiền công của Cố nương tử.” Một lão giả đem một phong thư mỏng đẩy qua.
Tiền thuốc là tiền thuốc, tiền công là tiền công, hai cái không liên hệ lẫn nhau.
Cố Thập Bát Nương không từ chối, nhận lấy cũng không xem qua, nàng tin tưởng ở vấn đề tiền bạc này bọn họ cũng không phải là nông cạn.
“Khiến cho các vị tốn kém rồi.” Nàng cười nói.
Mọi người khách khí cười.
“Cố nương tử, có một chuyện..” Một lão giả nói, trên mặt mang mấy phần chần chừ.
Lời vừa nói, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, một nam tử trẻ tuổi mặt một bộ áo vải màu xanh ôm một xấp giấy kích động đến.
Hắn đứng ở bên ngoài, ánh mắt quét qua bên trong, hiển nhiên sửng sốt.
“Xuân Phương, có chuyện gì?” Lão giả dừng lời nói lại, ho khan vài tiếng mang theo vài phần uy nghiêm.
Nam tử trẻ tuổi sắc mặt có chút kích động, ánh mắt chỉ hơi quét qua
Cố Thập Bát Nương, liền cúi đầu không hề nhìn lần thứ hai.
“..Bá phụ…Ta..Ta cho là Giải Nguyên công cũng ở đây…Cho nên..cho nên mạo muội tới thỉnh giáo..” Hắn thấp giọng nói, vừa nói vừa vội vàng thi lễ xoay người định đi, nhưng không ngờ vừa khom lưng thì sách vở trên tay rơi xuống, mang theo vài phần chật vật.
Tín Triều Dương đã đứng lên, giúp hắn nhặt hai quyển sách lên, nhìn sang
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng.
“Giải Nguyên công không có đến, nhưng có muội muội hắn ở đây..” Hắn cười nói.
Từ khi bước vào, Tín Triều Dương vẫn yên tĩnh ngồi một bên, an ổn làm tiểu đồng pha trà, nửa câu cũng chưa nói.
Đây là phong phạm của công tử thế gia, mặc dù vậy nhưng trong lòng Cố Thập Bát Nương cùng lão nhân ở đây cũng biết, người trẻ tuổi này đã nắm giữ quyền lớn trong gia tộc, nhưng trường hợp có mấy vị trưởng bối, hắn vẫn thủ lễ vãn bối như cũ.
Cố Thập Bát Nương nghe vậy hướng hắn cười, tầm mắt chuyển sang nam tử trẻ tuổi kia, thấy hắn bất quá chỉ mười bảy mười tám tuổi, lớn lên cũng rất tuấn thú, trên người tỏa ra phong cách người tri thức.
Đại Chu mặc dù cấm thương nhân tham gia khoa thi vào sĩ, nhưng cũng không nghiêm khắc hạn chế con em của thương nhân thi vào sĩ, vì vậy các thương nhân dù có cuộc sống kiếm được núi vàng núi bạc vô cùng sung túc, với thân phận ủy khuất, các gia tộc cũng không tiếc bồi dưỡng con em thành hai loại, một bên thừa kế y bát buôn bán kiếm tiền, một bên khác chính là học cầu vào sĩ, danh lợi song thu, mới thật sự là nhà đại phú.
Không phải ngu ngốc, nam tử trẻ tuổi trức mắt chính là phía con em của Tín gia trên con đường cầu học.
“Ra mắt Cố nương tử..” nam tử trẻ tuổi vội vàng khom người thi lễ, sách trong tay lại một trận loạn lên.
Cố Thập Bát Nương cũng đứng dậy hoàn lễ.
“Thập Bát Nương,không biết có thể thuận tiện..” Tín Triều Dương cười nói, một mặt chỉ nam tử trẻ tuổi, “Đây là đường đệ Xuân Phương của ta, từ lâu đã ngưỡng mộ Giải Nguyên công, chẳng qua là Giải Nguyên công đã vào kinh học lâu, sau khi trở về lại đóng cửa từ chối tiếp khác, người có thể mở đường, để cho Xuân Phương được mở rộng kiến thức?”
Cố Thập Bát Nương dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tín Triều Dương khóe mắt hơi có ý cười.
“Tưởng ngươi muốn bào chế thuốc nữa, ta tuyệt đối không đáp ứng..” Nàng cười, “Thì ra là muốn gặp ca ca, chuyện đó không thành vấn đề.”
Tín Triều Dương cùng mấy vị lão giả cũng cười.
“Thì ra Cố nương tử vừa nãy thần sắc thận trọng, hóa ra là đề phòng chúng ta chuyện này..” Lão giả cười nói, nụ cười có chút mất tự nhiên, “Sao lại có thể làm khó Cố nương tử, như thế quá thất tín nghĩa..”
Cố Thập Bát Nương tự tiếu phi tiếu nói: “Sư phụ ta nói, cùng giao thiệp với những người như các vị, nhất định phải cảnh giác trên cảnh giác, bằng không chỉ cần một lời nói sai cũng đồng nghĩa với việc tự bán mình..Ta tuổi còn nhỏ, nói thật, mỗi một lần đến gặp mấy vị trưởng bối, cũng rất khẩn trương..”
“Không trách được Cố nương tử chưa bao giờ chịu dự tiệc, nguyên lai là sợ nuốt không trôi thức ăn ở Hồng Môn yến.” Tín Triều Dương cười nói.
“Đúng là như thế.”
Cố Thập Bát Nương gật đầu.
Mọi người cùng cười lên.
“Cố nương tử quá lo lắng.” Mấy lão giả lắc đầu cười.
Nam tử trẻ tuổi Tín Xuân Phương vẫn đứng ở ngoài cửa cũng cười theo, hai mắt không khỏi nhìn vị Cố nương tử nhiều một chút, thấy nàng vui vẻ cười nói, trên người toát lên khí thái một thiếu nữ rộng rãi.
“Vậy đa tạ Cố nương tử.” Hắn cúi đầu nói cảm ơn.
“Không khách khí, tam nhân hành tất hữu ngã sư(!), ca ca cùng ngươi tham khảo học tập cũng là chuyện có ích.”
Cố Thập Bát Nương cười nói.
(!)tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư
(Nghĩa đen) Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta.
(Nghĩa bóng) Nói lên tầm quan trọng của tập thể.
Nam tử trẻ tuổi nói mấy câu không dám không dám, rồi cũng cáo lui không ở lâu.
Nhưng đám người Tín Triều Dương cũng nói lời tạ lỗi vì chuyện của hắn làm phiền cuộc nói chuyện, lại uống tiếp một tuần trà,
Cố Thập Bát Nương liền hỏi vị lão giả kia vừa rồi định nói gì.
“Chính là chuyện này, Xuân Phương cũng dụng công học, nhưng lại luôn kém một chút, thi lần thứ hai, vẫn là như cũ..” Lão giả lắc đầu thở dài nói.
“Đừng nóng lòng, chi cần cố gắng sẽ có cơ hội”
Cố Thập Bát Nương cũng vội an ủi.
Lão giả liên tục nói đa tạ, thấy chuyện cũng đã nói xong,
Cố Thập Bát Nương đứng dậy cáo từ.
Nhìn cô nương bước xuống bậc tam cấp, bụi trúc khô hanh che khuất đi tầm mắt Tín Triều Dương.
“Triều Dương, thật ra thì nói thích hợp nhất, vẫn là ngươi mới phải..” Một lão giả phía sau thấp giọng nói.
Tín Triều Dương xoay người, ngồi lên trên đệm ấm, tự mình từ từ châm trà, chậm rãi lắc đầu, “Không, ta là người không thích hợp nhất.”
“Vì sao?” Cả ba cùng đồng thanh hỏi.
Đối với chuyện buôn bán bọn họ tinh thông, chuyện hôn sự của nữ nhi cũng không khác làm ăn cho mấy, bất quá quyết định của Tín Triều Dương lần này khiến bọn họ thật khó hiểu.
“Xuân Phương có điểm nào so được với ngươi, bàn về lớn lên, bàn về gia thế, trừ đọc vài cuốn sách, chính là đi học cũng không so được với ngươi, nếu như ngươi được tham gia khảo thí, nhà chúng ta đã sớm được ra khỏi hàn lâm trở thành học sĩ..” Một lão giả nói, “Triều Dương, ngươi đừng lo Cố gia khinh ngươi thân phận thương nhân, nhà bọn họ mặc dù có Giải Nguyên, Trạng nguyên thì thế nào? Với gia thế của bọn họ, cũng chỉ chống đỡ chức Hàn Lâm viện uống trà cả đời, hoặc thả ra ngoài làm cái Tri phủ, còn chúng ta mặc dù chỉ là thương nhân, nhưng quan hệ cũng là thông thương bốn phương, có cái con rể như ngươi, đối với con Cố gia, tất như cá gặp nức, đạo lý này bọn họ nghĩ qua là có thể nhận ra, làm sao có thể để ý Xuân Phương..”
Tín Triều Dương lắc đầu, giơ tay lên ý bảo bọn họ không cần nói nữa.
“Không phải vì điều này.” Hắn lại cười nói, “Mà chính là nàng không tin ta.”
Ba lão giả liếc nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn, “Cố nương tử không tin ngươi? Không tin cái gì? Tam môi lục sính, hôn nhân đại sự chúng ta còn không thể đùa bỡn nàng?”
“Không phải như vậy..” Tín Triều Dương nói, “Nàng có phòng bị đối với ta.”
Trong nụ cười có tia bất đắc dĩ chợt vụt qua, “Tiểu nương tử này rất kỳ quái, kể từ lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cho ta cảm giác chính là…”
Hắn sờ trán, tựa hồ nói ra những lời này thật sự rất trái với lương tâm.
“..Nàng đối với ta rất quen thuộc..” Tín Triều Dương nói, “Đó là lần đầu ta gặp phải người như vậy, bất kể ta có nói gì hay không, nàng chỉ cần ngồi đó, mang theo ánh mắt ta biết trong lòng ngươi muốn điều gì..”
Lời này khiến cho mấy vị lão giả ba mặt nhìn nhau.
“Không thể nào, Triêu Dương, đây là ngươi quá lo lắng.” Bọn họ nói, đừng nói người ngoài, ngay cả bọn họ nhìn Tín Triều Dương lớn lên, còn không dám nói ai trong số họ có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
“Thúc thúc, bá bá, ta có khi nào lo ngại qua?” Thần sắc Tín Triều Dương trịnh trọng mấy phần, nhỏ giọng nói.
Ba vị lão giả thu liễm sắc mặt, gật đầu.
“Cho nên, ta là cái không thích hợp nhất..” Tín Triều Dương cúi đầu châm trà, hơi nước bốc lên che khuất đi ánh mắt hắn, “..Nếu mở miệng cầu hôn với nhà bọn họ, nhất định sẽ bị từ chối, vậy coi như chúng ta sẽ hoàn toàn mất cơ hội.”
“Nói như vậy, nàng đề phòng người, tự nhiên cũng sẽ đề phòng nhà chúng ta, cũng như Xuân Phương sao?” Một lão giả sắc mặt không tốt hỏi.
“Không giống nhau.” Tín Triều Dương ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Xuân Phương rất thích hợp, gia cảnh cũng tương tự nhà Cố nương tử, đối với người có hoàn cảnh giống nhau, trong lòng mọi người không tự nhủ cũng tăng thêm mấy phần hảo cảm, hay nói cách khác chính là đồng bênh tương liên.
Ba lão giả gật đầu một cái.
“Cũng bởi vì đồng tình, nàng cũng sẽ đồng ý kết hôn với Xuân Phương?” Sắc mặt ba vị khác nhau, lắc đầu, “Vị Cố nương tử này, tính tình như lôi sát nói năng chua ngoa, Kiến Khang không người nào không biết..”
“Không, không.” Tín Triều Dương khoát tay, “Nàng không phải là..” Nói đến đây, hắn đột nhiên không muốn nói tiếp, châm trà lần nữa, cúi đầu nói, “Bỏ qua việc này, ta cũng không có lừa gạt nàng, Xuân Phương là người ta tỉ mỉ lựa chọn, thật sự cùng nàng rất phù hợp..”
Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, nếu cẩn thận có thể nghe ra trong đó có một tia nhàn nhạt tư vị không rõ.
Đến đay ba vị lão giả mới thở phào nhẹ nhõm, xâu chuỗi những lời kia một lần, trên mặt khó nén vui mừng.
“Việc gì cũng đã suy tính xong, chờ Xuân Phương cùng Cố nương tử thân quen, sau đó cho người đến cửa cầu hôn, đối với một nữ tử mà nói, không phải manh hôn ắt gả (Manh hôn ách giá: đàm hôn nhân mà không rõ diện mạo tính cách của đối phương), lại là người đọc sách cũng không làm nhục gia môn, cửa hôn sự này khẳng định không thành vấn đề, huống chi nàng chi đề phòng chúng ta đòi thêm thuốc, tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta hôm nay chỉ là khiến cho nàng cùng Xuân Phương găp mặt…” Ba người cười nói.
Bọn họ cái gì cũng suy tính, duy nhất không tính đến cô nương này có muốn lập gia đình hay không, bất quá việc này có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, cõi đời này có thiếu nữ xuân thì nào lại không muốn lập gia đình, tất cả thiếu nữ, bất kể xấu hay đẹp, đều chỉ có một con đường, cùng hướng về một mục tiêu, đó chính là lập gia đình, rất đáng tiếc là, con đường này
Cố Thập Bát Nương đã đi qua, cho nên nàng chuẩn bị đi con đường khác.
Không để tâm đến mấy người đang mừng thầm trong Trúc Hiên lâu, sau khi
Cố Thập Bát Nương đi ra khỏi đó, cảm thấy có chút không đúng.
“Bọn họ nhất định là muốn đòi thuốc độc quyền nào đó, cho nên mới khiến tên thư sinh kia xuất hiện, ta trước tiên đem yêu cầu này phá hỏng, cho nên bọn họ cũng không nhắc lại..” Nàng vừa đi vừa cau mày suy nghĩ, trong đầu tái diễn cảnh tượng vừa rồi một lần nữa, bọn họ kêu mình đến, chắc là mục đích này.
Nàng lắc đầu một cái, không nghĩ nữa, bất kể có chuyện gì, cũng vì lợi ích, nếu như lợi ích này vượt qua kiên nhẫn của nàng, vậy thì một hồi cự tuyệt là được.
Đối với
Cố Thập Bát Nương mà nói, không có gì gọi là tình cảm ở đây, hay nói cách khác, đối với một nhà Tín Triều Dương mà nói, làm gì có tình cảm.
“Tội nghiệp Lăng thiếu gia, trị giá rốt cục cũng chỉ bằng đám Sơn Sam..” Nàng thở dài, không tự chủ nghĩ đến thư sinh kia, thoạt nhìn địa vị không bằng Lăng thiếu gia, lại đi thi không đậu, tội nghiệp, không biết tương lai sẽ bị đem đi đổi lấy chỗ tốt gì.
“A di đà Phật, nữ thí chủ, đã lâu không gặp.” Một tiếng Phật hiệu cắt đứt dòng suy nghĩ của
Cố Thập Bát Nương, nàng không khỏi dừng chân lại, nhíu mày, nhìn lão hòa thượng không muốn gặp lại đang đứng trước mặt.
“Liễu Nhiên đại sư.”
kính sợ khi bị nhìn thấu lai lịch, mặc dù
Cố Thập Bát Nương không tình nguyện, nhưng vẫn cúi đầu thi lễ.
Lão hòa thượng nổi tiếng này có rất nhiều tín đồ, vạn nhất hắn nói mình là yêu nghiệt, có thể dẫn đến nhiều phiền toái, bất quá xem ra trước mắt, thái độ của lão hòa thượng khá hòa nhã.
“Nữ thí chủ mi gian bình thản, như thế rất tốt rất tót.” Trên mặt Liễu Nhiên đại sư mang nụ cười nói.
Cố Thập Bát Nương cười khan, lấy cơ không muốn để mẫu thân đợi lâu để cáo từ.
“Nữ thí chủ, vạn vật thế gian đều có duyên pháp, thuận theo tự nhiên..” Liễu Nhiên đại sư ở phía sau nói.
Những lời thuận theo tự nhiên chính là kiêng kỵ của
Cố Thập Bát Nương, đối với nàng mà nói những lời đó chính là nói cả nhà bọn họ là người đáng chết hẳn phải chết, dừng bước xoay người lại, khoát tay áo một cái, tiểu nha đầu hiểu ý, nhanh chóng tránh ra mấy bước.
“Đại sư, nếu vạn vật thế gian đều có duyên pháp, ngươi cần gì tiết lộ thiên cơ? Vì sao không thuận theo tự nhiên?” Nàng thấp giọng nói, mang theo vài phần oán hận nhìn lão hòa thượng, “Còn nữa, có phải ngươi đã nói gì với Cố Ngư hay không
Lời tác giả: Lăng thì không cách nào thuận sướиɠ chuyển tới người kịch tình,* gào khóc *, đại gia trước dừng dừng lại, không nên đuổi theo nhìn, chờ qua đoạn này hãy nói