Dược Hương Trùng Sinh

Chương 123: Quen biết

edit: nnttrang

Văn quận vương quả nhiên đại diện hoàng đế tới, hắn nói mấy lời đệm lời ít ý nhiều bảo mọi người cứ thoải mái, vị thủ phụ Chu đại nhân ở giữa tâm điểm của bão táp không lên tiếng, bữa tiệc chính thức khai mạc.

Sau khi ngồi xuống, Cố Hải cũng không nhìn lần nữa, cúi đầu phân cao thấp với bàn thức ăn.

Người trong hoàng tộc thân phận cao quý, rất ít khi lộ diện, những sĩ tử khác sẽ không bỏ qua cơ hội này, đương nhiên phần lớn ánh mắt nhiệt liệt hướng lên trên đài, có người mượn hướng các vị quan nhân nói lời đa tạ, thuận tiện quan sát một trong số các vị được đề cử ngôi vị hoàng đế.

Hắn chừng mười bảy mười tám tuổi, vừa nhìn là đã biết người xuất thân phú quý, da dẻ nhẵn nhụi trắng noãn, khí chất thanh lịch, phát ra uy nghiêm.

‘Không biết vị Quận vương này là ở phái nào..” Có người không nhịn được thấp giọng nói, ánh mắt quét qua trên người thủ phụ Chu đại nhân cùng Cao đại nhân đang ngồi bên Văn quận vương.

Thủ phụ Chu đại nhân tuổi chừng bốn mấy năm mươi, thân hình hơi mập, tướng mạo cũng tàm tạm, dù sao có thể trúng Trạng nguyên vóc người cũng sẽ không quá kém, thần thái của hắn bình thản, toát ra loại khí thế tựa như mọi sự trong thiên hạ đều nằm trong tay ta.

Vị đại nhân này theo hoàng đế vào sinh ra tử, tình cảm không giống bình thường.

Đại học sĩ Cao đại nhân tuổi chừng sáu mươi, râu tóc bạc trắng, mặt hơi ngăm đen l*иg ngực nảy nở, nụ cười luôn trực diện trên mặt, nhìn ra rất dễ gây thiện cảm.

Vị đại nhân này năm đó Đại Kim tấn công phía nam, vì bảo vệ hoàng đế thoát thân, một nhà đều chết dưới vó Đại Kim.

Hai người này gần đây lại như nước với lửa, từng nói lời có ngươi không có ta, lúc này lại ngồi chung một chỗ, còn mời rượu lẫn nhau, để cho đám sĩ tử trong lòng than khổ sở không dứt, mới nếm thử được phức tạp của lòng người chốn quan trường sâu không lường được.

“Uống rượu của ngươi” Có người thấp giọng quát lên, “Không muốn sống chăng.”

Có người lập tức kéo hắn chớ có to tiếng cũng có người mặt tỏ vẻ khinh thường.

“Quận vương đương nhiên là thuộc phe Thánh thượng.” Cố Ngư lẩm bẩm.

Cố Hải cảm giác tầm mắt của hắn hướng về phía mình.

“Ngươi xem có đúng không, Ngậm chi?” Cố Ngư nghiêng người qua thấp giọng nói

“Thiên đạo đại công, Thánh thượng tự có quyết định.” Cố Hải buông đũa xuống, quay đầu nhìn về phía hắn, thần sắc nghiêm túc, “Ngươi cũng không cần ở chỗ này làm bộ nói với ta, ta cũng không quản ngươi có tâm tư gì, ta có thể nói với ngươi, ta tin tưởng Diệp tướng quân là oan uổng, cũng tin tưởng tà không thể thắng chánh.”

Hắn nói lời này thanh âm vừa phải, mấy sĩ tử xung quanh cũng nghe, dừng đũa nhìn về phía hắn.

Lần này người khôn khéo đều đem đem những lời nói thường ngày cũng thái độ về hai phe của mình gác sang một bên, trước mặt những người này đều có những ý niệm trong lòng mình, nhưng đến bây giờ cũng không có nói ra, cũng không tỏ thái độ nghiêng về phương nào.

Huống chi, lúc này ở nơi đây tuyệt đối không phải là thời điểm tỏ rõ lập trường, hai vị đại nhân thủy hỏa bất dung trên đài không thấy nhưng vẫn có thể bị những kẻ khác đồn thổi, bọn chúng đối với hai người bọn họ như đối với cha sinh mẹ đẻ.

Tiểu tử này, quả thật khác loại.

Có tiếng cười thật thấp vang lên, Cố Hải cảm thân chân có người đυ.ng phải, hắn vừa cúi đầu nhìn, không biết là người nào đem hài của mình đá đến chỗ hắn.

“Tráng sĩ, ta nguyện dâng một chiếc hài..” Đối diện là một sĩ tử, tề mi lộng nhãn cười nhẹ nói. (“giày” trong tiếng Trung đọc lên giống như tiếng thở dài, hàm ý đau khổ, chia lìa- ý là bảo anh về đi hay sao á:”