Dược Hương Trùng Sinh

Chương 120: Dạ khúc

Edit: nnttrang

Trong lòng

Cố Thập Bát Nương chấn động “Cố Ngư!”, xem ra số mạng vẫn dựa theo quỹ tích của nó mà đi.

Bất quá,

Cố Thập Bát Nương nàng chỉ để ý vận mệnh người nhà, về phần người khác, cũng không có ý định đi thay đổi.

Lần trước thi Hương Cố Hải thay thế Cố Ngư trở thành thủ khoa, còn lần này thủ khoa thi Hội lại thuộc về trên người Cố Ngư, vận mệnh này rốt cục có thể thay đổi được hay là không đây.

Hay nói cách khác, hết thảy đều có biến số, còn phải trông chờ tạo hóa thế nào?

Pháo không biết được ai đốt lên, nhận được tin tức mấy vị quan phủ cũng đến chúc mừng, trong nháy mắt trong ngõ hẻm Cố gia trở nên tấp nập người.

Thần sắc Cố Thập Bát Nương biến ảo, ánh mắt có chút mê man, đặt mình ở ngoài sự náo nhiệt.

“Thập Bát Nương.” Nhận thấy nàng khác thường, Tào thị đưa tay ôm hai vai của nàng, nhỏ giọng hỏi han, “Thế nào? Mệt mỏi sao?”

Mấy ngày nay nữ nhi bận rộn, mỗi lần bà đi Thuận Hòa đường thăm, đều thấy nữ nhi vất vã, trong hậu viện từng loại thuốc đều được chất thành đống như núi.

“Không sao ạ.”

Cố Thập Bát Nương cười với bà một tiếng, thấy bên kia Tam nãi nãi Hoàng Thế Anh đang được mọi người hộ tống đến chỗ tộc trưởng, liền đẩy đẩy Tào thị, “Nương, chúng ta cũng đi thôi.”

Một nhà vừa có một Giải Nguyên, lại có một Hội Nguyên, đây là đại hỷ sự chưa từng có tại Kiến Khang, cũng là cả chuyện vui của cả Cố thị gia, không thể không ăn mừng một phen.

Yến tiệc được cử hành ba ngày, cơ hồ mấy nhà quyền quý tại Kiến Khang đều tham gia, dĩ nhiên tiêu điểm vẫn rơi vào trên người Cố Ngư, dù sao Hội Nguyên so với Giải Nguyên phân lượng cũng nặng hơn nhiều.

Thi đình sang năm mới cử hành, hơn nữa so sánh với thi hương thi hội, thi đình chính là quyết định hạng, loại hạng này trên căn bản sẽ không có biến đổi gì, trừ phi có hành động đại nghịch bất đạo, vậy thì ba trăm người vào sĩ là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Đây cũng chính là nói, Cố thị gia tộc bọn họ sẽ có Trạng Nguyên đầu tiên.

Phần lớn mọi người trong Cố thị đều hướng vào Cố Ngư, khiến cho mẫu muội của vị Tiến sĩ thứ một trăm năm mươi bị lạnh nhạt rất nhiều.

Đối với việc

này

Cố Thập Bát Nương cũng không để ý, nàng vốn không có thời gian tham gia, hơn nữa cũng không hi vọng Tào thị tham gia, Cố Hải không có ở nhà D.đ4n.l.Q.d0n, mẫu tử các nàng kín cổng cao tường, mời mọi người trong Thuận Hòa đường, cùng với các nha hoàn bà vυ', cũng tự mời mấy vị nhạc công ăn mừng một phen.

Lúc màn đêm buông xuống dày đặc, vườn hoa nhỏ vẫn náo nhiệt như cũ, mấy nha hoàn khó nén hưng phấn vây quanh Tào thị líu ríu.

“Không biết thiếu gia có trở lại hay không?” Các nàng thay nhau chia thức ăn, rót rượu, lại bỏ thêm táo tử, phục vụ Tào thị vô cùng chu đáo.

Bởi vì gã sai vặt từ Yết bảng trực tiếp trở về, trừ thứ hạng ra thì không biết thêm gì cả.

“Nhất định là muốn trở về cuối năm.” Cố Thập Bát Nương cười nói.

“Thiếu gia lần này trở về mừng năm mới có thể tính chuyện thành thân rồi.”

“Không phải nói, đại đăng khoa rồi tiểu đăng khoa..”

Bọn nha hoàn tươi tắn nói đùa thành một đoàn, Tào thị là người hiền hòa,

Cố Thập Bát Nương không câu nệ tiểu tiết, vì vậy mọi người cũng không ngại ngùng tùy ý nói đùa.

“Nếu thiếu gia thành thân đầu năm, kia sang năm phu nhân có thể ôm cháu rồi..” Mấy bà vυ' cũng trêu đùa theo.

Niềm vui dâng trào nháy mắt khiến Tào thị rưng rưng, đậu tiến sĩ dễ dàng sao? Không dễ dàng, đừng thấy Cố Hải lần này thuận lợi thi một đường mà qua, xem biết bao người phí công vô ích, ví dụ biết bao người đến nỗi tóc hai màu, cuối cùng bỏ mạng cũng là vô vọng.

Tỷ như trượng phu của bà, Cố Nhạc Vân, hao hết tâm huyết một đời ở nơi khảo thí, đợi biết bao lâu mới cầu được một cửa quan chức, cũng không có phúc hưởng thụ.

Mà Cố Hải năm nay vẫn chưa đến mười bảy tuổi.

Nước mắt Tào thị rốt cục rơi xuống, “Tốt, tốt..” Bà đưa tay lau lệ, thuận miệng nói.

“Phu nhân, đây là chuyện vui.” Mấy bà vυ' vội vàng cười dỗ dành Tào thị, tiểu nha hoàn cơ trí lại rót rượu mang đến.

Tào thị vốn là không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày vui, bà đưa tay nhận lấy, khẽ nếm thử một chút, ngẩng đầu thì thấy nữ nhi ngồi đối diện nghiêng đầu dặn dò hai gã sai vặt cùng nha hoàn điều gì.

Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu, sắc mặt nữ nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng như tượng, vui vẻ giữa chân mày cũng không tăng thêm bao nhiêu tươi vui trong mắt nàng d.Đ.L3.QuYd0n, ánh mắt nàng như giếng cạn sâu không thấy đáy.

Nước mắt Tào thị lã chã rơi, đây hết thảy là nữ nhi mang đến, mà nữ nhi có thể mang lại hết thảy điều này, chính là từ điện Diêm là bò ra ngoài..

“Thập Bát Nương..” Tào thị đặt ly rượu xuống, đi tới ôm lấy nữ nhi khóc lớn.

Cố Thập Bát Nương đang phân phó việc cho gã sai vặt cùng nha hoàn để lên kinh thành, thình lình bị Tào thị ôm lấy khóc lớn, chợt hết hồn.

“Con của ta, vất vả cho ngươi, nương thật đau lòng..” Tào thị ôm nàng, nức nở nói.

Khổ sao? Tựa như đã lâu không có khổ, ít nhất là không giống lúc mới trùng sinh, là bởi vì khi đó mê mang một mảng không biết tiền đồ tương lai như thế nào; hôm nay ý nàng đã kiên định, mục tiêu rõ ràng, mặc dù cuộc sống cũng không như ý người, nhưng miễn nàng còn có thể nắm giữ, hơn nữa chuyện Lưu Công, nàng cũng hơi suy nghĩ nhiều, ban đêm ngược lại ngã đầu lại ngủ không mộng mị đến sáng.

“Nương.”

Cố Thập Bát Nương bật cười, đưa tay vuốt lưng Tào thị an ủi, “Ta rất khỏe, ta thật không vất vả.”

Một mặt nhìn về phía mấy bà vυ' vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt ý hỏi đã mấy ly rượu.

Các vυ' già đưa lên một bàn tay.

Cố Thập Bát Nương cười tươi hơn, Tào thị chưa từng uống rượu, lần này bất tri bất giác uống đến năm chén, say thế này là phải.

“..Ngươi phải gả nhà người tốt, gả nhà người tốt..” Tào thị nghẹn ngào lẩm bẩm.

“Hảo, ta nhất định gả cho nhà người tốt, cha mẹ chồng thương ta, phu quân yêu quý ta..”

Cố Thập Bát Nương nói theo lời bà d.Đ4n.l3.qu9.d0n, một mặt bảo mấy bà vυ' đỡ Tào thị, “Nương, người đi nghỉ ngơi đi, bồi dưỡng tinh thần, chọn vợ tốt cho ca ca, ca ca chưa lập gia đình, ta sao lại có thể lập gia đình?”

Tào thị lau lệ đáp lời, được mấy bà vυ' già đỡ đi.

Hơn một nữa nha hoàn cùng bà vυ' theo Tào thị rời đi, bữa tiệc ở vườn hoa nhỏ lập tức vắng lặng, sắp đến Trung thu, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, tiếng ve nỉ non dưới trời thu,

Một tiểu nha hoàn lấy thêm áo choàng cho

Cố Thập Bát Nương.

“Các ngươi đã nhớ kĩ ta nói?” Nàng lấy lại tinh thần, nhìn hai gã sai vặt cùng nha hoàn trước mắt.

“Nhớ kĩ, thưa tiểu thư!” Bốn người đồng thanh đáp.

“Vậy các ngươi đi đi, sáng sớm ngày mai lên đường.”

Cố Thập Bát Nương nói.

Bốn người tuân lệnh lui xuống.

Hoa và cây cảnh trong vườn càng trở nên vắng vẻ, gió đêm thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh, tiểu nha đầu không khỏi rùng mình một cái, nhưng nhìn Cố Thập Bát Nương ngồi an tĩnh trước bàn d.đ.L3.qyd0n, từ từ uống rượu, cũng không có một người dám đứng ra khuyên.

Tiểu thư nhà các nàng nói một không hai, nàng muốn làm gì thì chính là cái đó, bọn hạ nhân chỉ cần tuân mệnh thực hiện là được.

Cố Thập Bát Nương uống xong ly rượu, lại gọi người đem huân đến, dưới ánh trăng dằn vặt vang lên tiếng nhạc thanh thoát nhẹ nhàng, có hồ ngay lúc đó, bên ngoài bức tường cao kia, cũng có một tiếng nhạc hòa thanh vang lên, bất quá không phải là huân, mà là một âm thanh rất lạ.

Kiếp trước

Cố Thập Bát Nương không có tiếp xúc qua những thứ nhạc khí này, có biết thì chỉ biết cầm tranh, tiêu linh tinh; nghe âm thanh này lại kì quái rất đặc biệt.

Nhưng, cùng hòa thanh với huân cũng cực kì tuyệt vời.

Một khúc kết thúc, trên mặt

Cố Thập Bát Nương hiện lên nụ cười, giơ tay gọi đám nha hoàn đang đứng tĩnh lặng bên kia.

Tiểu nha hoàn trên mặt có chút khó hiểu, nhưng cũng vâng lời đi theo,

Cố Thập Bát Nương ra lệnh đem thức ăn cùng rượu mới lên, chỉ thấy một nha hoàn khác dẫn một nhân vật khoác trên mình một bộ áo tơ lụa màu xanh nhạt sải bước mà đến, chính là Tín Triều Dương, sau lưng hắn là hai thị nữ xinh đẹp cầm đàn tranh cùng tiêu trên tay đi vào.

“Thập Bát Nương tử đại hỉ.” Hắn đưa tay thi lễ, trong tay áo giấu một cây sáo màu tím làm người khác chú ý.

“Đại thiếu gia lời lẽ phong nhã thật khiến người ta vui vẻ.”

Cố Thập Bát Nương phì cười.

“Bình thường, bình thường mà thôi.” Tín Triều Dương cười nói, một mặt tự nhiên ngồi xuống, “Bất quá tiểu nương tử yên tâm, vàng thật bạc trắng lễ nghĩa đã tặng đủ số.”

Cố Thập Bát Nương cười ha ha, ý bảo tiểu nha hoàn rót rượu, Tín Triều Dương cũng không khách khí, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Tiểu nha hoàn lại châm đầy lần nữa, Tín Triều Dương bưng ly rượu lên, nhìn về phía

Cố Thập Bát Nương.

“Thứ cho ta không bồi, ta đã uống mấy chén, uống nữa sẽ say mất.”

Cố Thập Bát Nương cười yếu ớt nói.

Bên dưới đèn l*иg lay động, trên mặt thiếu nữ quả nhiên hiện lên một tia đỏ ửng nhà nhạt, từ lúc nhận thức đến nay lần đầu nhìn một tia sáng kì dị trong mắt nàng cơ hồ lóe lên.

Từ lúc biết nàng đến bây giờ, tiểu nương tử này luôn để lại ấn tượng cho hắn luôn luôn là đạm định vô ba ( bình tĩnh trước mọi tình huống, không dao động), Tín Triều Dương không nhịn được có chút ngạc nhiên, nếu như tiểu nương tử này uống say, có phải hay không sẽ lộ ra tính cách đích thực không muốn người biết?

Nhưng nếu vậy thì cơ hội này không phải dễ dàng, Tín Triều Dương cười một tiếng, tự mình uống một hơi cạn sạch.

“Mới vừa rồi thổi chính là cây sáo sao?” CTTB chống cằm, nhìn cây sáo hơi ngắn hắn đặt trên bàn.

Tín Triều Dương cầm lên biểu diễn cho nàng xem một cái.

“Như huân như trì, thiên chi dũ dân(*)”. Hắn cười nói

(*): cái này mị đã giải nghĩa một lần rồi đó. “Trời xanh dẫn dắt chúng dân,Như là tấu khúc nhạc huân, nhạc trì” trì là sáo đó.

Cố Thập Bát Nương giật mình, không khỏi đưa tay cầm lấy, cẩn thận nhìn ngắm trước mắt, “Thì ra chính là nói cái này.”

“Dân gian không còn thấy nhiều, thường chỉ còn lại nhã nhạc trong cung.” Tín Triều Dương nói.

Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, “Nói như thế, đại thiếu gia cũng là một nhân vật.” (ý bác tác giả là ngươi cũng đáng gờm lắm:”>)

Tín Triều Dương cười không đáp, đưa tay nhận lại, “Hôm nay là ngày tốt, Thập Bát Nương tử lại có chuyện vui, Triều Dương biêu xấu.”

Dứt lời để sao lên môi bắt đầu thổi, hai thị nữ sau lưng đã ngồi xuống đất, cùng khảy đàn tấu tiêu, so sánh với huân âm ban đầu, càng thêm hoa mỹ.

Ánh trăng như tơ lụa, trúc phượng chập chờn, đèn l*иg như trong họa, thiếu niên nho nhã, thị nữ mềm mại, âm sắc cùng hòa điệu với nhau động lòng người, tình cảnh này như trong tranh vẽ tuyệt mỹ.

Nha hoàn rót rượu đứng một bên lắng tai nghe, chứng kiến trong mắt, nhất thời cũng ngây dại, tựa hồ không biết bầu rượu đang nghiêng trên tay.

Kết thúc một khúc, trong sân một mảng tĩnh lặng.

Tín Triều Dương ngẩng đầu nhìn lại, thấy

Cố Thập Bát Nương vẫn ngồi chống cằm như cũ, hai mắt khép hờ, sắc mặt lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng, chẳng qua là một giọt lệ chảy dọc theo gò má rơi xuống.

“Ta

Cố Thập Bát Nương nằm mơ cũng không nghĩ tới, có thể có được cuộc sống thế này..” nàng lẩm bẩm nói, thanh âm thấp đến nỗi không thể nghe.

Nàng tựa hồ thấy dưới ánh trắng, mình đã từng hèn mọn như chuột, hoảng loạn, ngẩng đầu ngưỡng mộ mọi người bên cạnh, ngày ngày gồng mình cẩn thận, e sợ một câu nói một vẻ mặt không đúng, rước lấy sự xem thường phỉ nhổ.

Chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày như thế, nhiều người như vậy đối với mình một mực cung kính cẩn trọng, cho đến bây giờ cũng không dám tin có một ngày như vậy, lang quân đại danh đỉnh đỉnh sẽ vì nàng phong nhã như thế.

Đây hết thảy cũng bởi vì cái gì?

Nàng chợt vỗ tay lên mặt bàn, che mặt cười to, chẳng qua tiếng cười kia lại toát lên một nỗi đau thương tận xương tủy.