Tự Họa Vô Lai

Chương 1: Đã kết thúc hay bắt đầu...

Thế kỉ 21, sân bay quốc tế.

Một cô gái có mái tóc màu đen, ngắn cúp ngang vai. Cô đẩy ông nội ngồi trên xe lăn đến chỗ soát vé. Ở phía sau lại có sáu người mặc vest đen hộ tống.

"Ông nội, con đi đây ạ."

Băng Lam kéo chiếc vali đi đến trước người ông kính mến của cô cười tươi.

"Cháu gái ngoan, đến nơi nhớ liên lạc với ông." Người ông đó gật đầu lộ vẻ buồn bã vì phải xa người cháu chưa bao giờ rời xa ông nửa bước.

"Dạ!!"

...

"Máy bay XX trên đường đến Nhật Bản đã xảy ra tai nạn. Hiện tại vẫn chưa tìm thấy chiếc máy bay đó. 195 hành khách vẫn chưa xác định được tình trạng hiền giờ ra sao."

Tiếng chim ríu rít cùng với nhiệt độ ẩm thấp. Băng Lam cảm thấy khó chịu đành ngồi dậy. Vai, hông, đầu!! Cơ thể nàng thật sự rất đau nhức.

"Sao tối thế này??"

Nàng cảm nhận được thứ gì đó che trước mắt liền đưa tay tháo mảnh vải trắng ra.

"..." vẫn tối mù!! Băng Lam đưa hai tay đặt lên mắt. Thịt con ghẹ!! Tròng mắt đâu rồi??

Lại chợt nhớ ra không phải nàng đang ở trên máy bay sao, không,... máy bay đã rơi rồi mình vẫn chưa chết sao?? Băng Lam cầm vải che mắt chật vật đứng dậy khập khiễng bước đi, hai tay quơ quơ tìm đường.

"Ngao... ồ... ầm ầm."

Mặt đất bất chợt rung động mạnh. Tiếng cây đổ, tiếng đập cánh của những đàn chim hoảng loạn bay.

"ẦM!! Ồooo..." Một âm thanh như trời giáng hạ xuống nơi gần Băng Lam.

Mặt đất không ngừng chuyển động khiến nàng không đứng vững mà ngã vào một thân cây.

"Chậc, đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà."

Nàng khẽ lắc đầu cười trừ. Ôm lấy hai đầu gối, nàng biết hai chân bị thương rất nặng. Chờ cơn chấn động qua đi, Băng Lam nghiến răng chịu đau đứng dậy.

Cây cối xung quanh rậm rạp rất nguy hiểm. Băng Lam không ngu ngốc mà ngồi yên một chỗ chờ thời, thôi thì cứ đi đến đâu hay đến đó.

Đôi chân trần của nàng cũng đã đẫm máu, tuy rất đau nhưng không còn cách nào khác Băng Lam vô thức di chuyển về phía trước. Vượt qua tán cây này đến tán cây khác, cũng đã rất nhiều lần vấp ngã. Nàng chỉ cắn môi đứng dậy tiếp tục đi.

Nàng cảm nhận đươc cái nắng nóng của mặt trời. Gió thổi l*иg lộng như muốn cuốn cả cơ thể mỏng manh của nàng theo.

"Ở đây có lẽ là một bãi đất trống."

"Phì, phì..."

Tiếng thở yếu ớt của một sinh vật nào đó cách nàng không xa. Nghe như tiếng thở của một con vật to lớn. Có vẻ nó đã không còn sức lực nên nàng mới mò đường lại gần, cảm nhận được khí lạnh, nóng bất thường.

Băng Lam khoanh tay suy nghĩ, thực ra nàng nghĩ đến một thứ rất ư là phi khoa học. Đây có thể là yêu thú, Âm Dương Hắc Lang. Không thể chấp nhận cũng phải chấp nhận, nàng còn không biết nơi này là nơi quái quỷ nào.

Nhưng phải cảm ơn ông nội đã dạy cho nàng những kiến thức này. Lúc ở hiện đại nàng còn cho rằng học các thứ này là vô ích. Bây giờ chính là lúc phát huy tác dụng rồi!!

"Hảo,... vừa đúng lúc ta cần đôi mắt của ngươi."

Băng Lam ngẩn đầu cười lạnh, Âm Dương Hắc Lang có 1 đôi mắt âm dương màu lam và đỏ. Tuy rất to nhưng xung quanh chỉ là bọng nước, bên trong không khác gì hai viên ngọc nhỏ rất hợp với việc dùng làm đôi mắt của nàng.

Dù không biết có thành công hay không nhưng vẫn phải thử một lần, Băng Lam cắn môi đưa tay ra tìm đôi mắt đó. Nàng nhẹ nhàng sờ từ từ đến con mắt màu lam rồi lấy tinh thần dùng sức móc mắt ra.

Nó đã rất mệt rồi nên Băng Lam có móc mắt, cũng không có sức để phản ứng. Quả nhiên con mắt rất mềm lại to bằng bàn tay, tiếp tục đến con mắt thứ hai. Sau khi lấy hai viên ngọc ra, nàng có chút chần chừ nhưng cố thở ra một cái rồi tháo vải che mắt ra.

Đưa từng viên ngọc vào mắt, đầu tiên là con mắt bên trái được đưa viên ngọc màu lam vào nhanh chóng Băng Lam đã cảm nhận được đau đớn. Máu tươi từ từ chảy ra, nàng nghiến răng chịu đựng, tiếp tục đến con mắt bên phải.

Sau khi đưa hai viên ngọc vào, cơ thể nàng nóng lạnh rất đau đớn. Tựa như đang đứng trong một ngọn lửa nóng lại như đi trên một tảng băng lạnh buốt ngàn năm. Đôi mắt rất đau như ngàn kim châm vào.

"A... aaaaaa..."

Băng Lam không thể chịu được nữa, đau đớn la hét rồi ngất xỉu.

"Cha, mẹ, đừng bỏ con... con sợ lắm."

Băng Lam đứng nhìn một đứa nhỏ đang khóc và đó cũng chính là nàng lúc nhỏ. Đứa nhỏ khóc lớn lẩm bẩm hai chữ "Gϊếŧ nó." Băng Lam đột nhiên tỉnh dậy, cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Nàng đã nhìn được rồi, những vì sao trên trời và cảnh vật xung quanh. Băng Lam đứng dậy chuyển mắt nhìn Âm Dương Hắc Lang đã chết kia trầm ngâm một lúc rồi xoay người bỏ đi.

Trời đã tối, đây cũng là lúc động vật đi săn mồi nên tìm một hang động nào đó ngủ qua đêm. Đốt lửa xong, Băng Lam mới cẩn thận kiểm tra chính mình quả nhiên các vết thương đã biến mất. Cơ thể lại rất linh hoạt, đôi mắt cũng rất tốt có thể nhìn rõ và xa hơn và đặc biệt có thể nhìn xuyên qua vải che mắt.

Nhưng bây giờ nàng mới để ý, y phục nàng đang mặc là đồ cổ trang. Chất liệu vải, những đường thêu đều rất tinh xảo, nàng cũng tháo hết tất cả trâm ở trên đầu xuống. Tất cả được làm bằng vàng nguyên chất được đính rất nhiều thạch anh và một cái nhẫn không gian bằng cẩm thạch đỏ thẫm.

Khoang đã, điều này chứng minh nàng đã xuyên không!!! Trời ơi xuyên không đó!!! Băng Lam thở dài mệt mỏi

"Có lẽ đây chính là kết thúc để bắt đầu..."

Sáng hôm sau, Băng Lam thức dậy từ sớm đi tìm thức ăn, tuy nàng không nhớ đây là đâu. Thân phận của nàng là gì nhưng đầu tiên là phải thoát ra khỏi chỗ này. Khi có đôi mắt Băng Lam mới phát hiện nơi này giống như tiên cảnh và đặc biệt có rất nhiều thảo dược quý hiếm.

Nơi đây có không khí rất trong lành, linh khí thì nồng đậm. Thảm thực vật phong phú, có vẻ chưa ai khám phá ra nơi này. Băng Lam có máu mê y dược từ ông nội, liền nhanh tay nhưng cũng rất khéo léo hái thảo dược đem thu vào nhẫn.

"Soạt, soạt..."

Có thứ gì đó trong bụi cây chuyển động, nàng quay người về phía bụi cây đó quan sát. Thì ra là một con thỏ trắng mập mạp, nàng cẩn thận lấy một cây trâm dồn lực hướng về con thỏ.

"Phập, phập..."

Băng Lam mỉm cười đi lại, con thỏ chảy máu nằm trên đất hấp hối nhưng ở phía đùi nó có một con rắn lục nhỏ đang cắn nó.

"Ây da, có đồ ăn thêm rồi." nàng nở nụ cười ma quái.

Băng Lam cầm một cây trâm khác chuẩn bị tấn công nhưng không ngờ rằng con rắn có thể hoá to. Chỉ thoáng qua con rắn đã trở nên to lớn, nhe nanh chuẩn bị tấn công. Nó là Bích Độc Xà có da bên ngoài cứng như đá và có nọc độc cực mạnh có thể làm chết người ngay lập tức.

"Hazz gặp phải thú dữ rồi."

Băng Lam cười trừ tránh né các đòn đánh từ đuôi con Bích Độc Xà nhưng tránh né cũng không phải là cách hay. Nàng dùng kinh công di chuyển qua từng cành cây tránh né các đòn đánh của Bích Độc Xà, bay lên đầu con rắn rồi đặt tay lên đầu nó. Từ bàn tay của nàng phát ra khí lạnh nhanh chóng đóng băng phần đầu của nó nhưng chỉ được một chút nó liền phá được.

"Chậc, khó nhai thật mà."

Băng Lam cắn môi, cầm cây trâm dồn nội lực đâm vào con mắt của nó. Nhưng vừa đưa đến mắt nàng đã dừng lại mỉm cười

"Ngươi có thể nghe ta nói đúng không."

Con rắn biết cây trâm chỉ cách mắt nó một ly rất nguy hiểm đành thu nanh về.

"Ngoan lắm, ta biết Bích Độc Xà là một trong những linh thú có lí trí, ngươi yên tâm ta sẽ không làm hại ngươi."

Băng Lam ngồi trên đầu nó từ từ thu lại cây trâm

"Mau trở về hình dáng cũ."

Con rắn đó vẻ không phục liền nhe nanh chuẩn bị hất nàng xuống

"Ta nói như thế nào, mau trở về hình dáng cũ."

Băng Lam lớn tiếng nói làm cho không khí trở nên nặng nề và toàn thân nàng phát ra khí lạnh rất lãnh khốc.

Con Bích Độc Xà sợ hãi thu nanh lại nhanh biến về hình dáng nhỏ, nàng hài lòng đưa tay ý bảo nó bò lên tay nàng

"Ngươi có muốn làm sủng vật của ta không."

Nghe nàng nói như vậy Bích Độc Xà nhe nanh uỷ khuất đường đường là một một linh thú mà phải làm sủng vật.

Băng Lam hiểu ý liếc nó

"Sao, không muốn à."

Nó bối rối thu nanh cuộn lấy ngón tay nàng vẻ đồng ý. Nàng mỉm cười đặt nó lên vai, nếu không đồng ý thì nó không yên đâu.

"Từ nay ngươi có tên là A Thanh."

Băng Lam đưa con thỏ vào nhẫn không gian tiếp tục đi săn. Riêng A Thanh cuộn tròn trên vai nàng vẻ rất uỷ khuất, linh thú cao cấp cao cạo tại thượng lại cho một cái tên tuỳ tiện như thế.