Chú Hãy Ngủ Với Tôi

Chương 43: $Điều khoản cuối$: Chào mừng em trở về, cô chủ của anh! (17+)

Vài ngày sau khi buổi họp báo diễn ra, Đỗ Như và Tôn Duy cùng đứng nơi dãy hành lang vắng vẻ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài nhập nhoạng hoàng hôn. Lần đầu tiên, kể từ sau cái chết của bà Đỗ, Đỗ Như mới cảm giác thanh thản lẫn mãn nguyện khi đứng từ trên cao của Hoàng Hiệp mà nhìn ra. Sau bao nhiêu khó khăn vất vả, tưởng chừng như không vực dậy được, ấy thế cuối cùng cô cũng đã giữ vững được cơ nghiệp của bố, hoàn thành lời hứa với mẹ! Chưa bao giờ cô gái này cảm thấy hạnh phúc đến vậy.

Đỗ Như quay qua bên cạnh, người đàn ông đã giúp cô vượt qua khó khăn, cũng đang đứng ở đây cùng ngắm nhìn cảnh sắc hoàng hôn đẹp nao lòng. Thế nhưng trong mắt Tôn Duy phản chiếu một nỗi buồn khó tả, hẳn do bản thân vừa nghe cô thông báo một chuyện.

- Vậy là em quyết định sẽ sang Mỹ du học hai năm?

- Ừm, em nghĩ như thế sẽ giúp ích cho công việc điều hành Hoàng Hiệp sau này tốt hơn. Vì mẹ mất đột ngột, công ti lại lâm vào bế tắc, nên một sinh viên năm II như em đành ngồi vào chiếc ghế giám đốc. Thời gian qua, em tự thấy bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót vì vậy mới quyết định du học hai năm, đến khi trở về em tin mình đã đủ trưởng thành để quản lý Hoàng Hiệp. Ngày mốt, Trương Tân trở về Mỹ, tiện thể em sẽ đi cùng anh ấy. Mọi việc ở công ti, em tạm thời giao cho phó giám đốc quản lý.

Tôn Duy còn biết nói gì hơn khi Đỗ Như đã tỏ rõ quyết tâm của mình như vậy. Anh cũng hiểu đấy là lựa chọn tốt dành cho cô, để có thể đứng vững trong thương trường thì đòi hỏi tương lai của cô phải chắc chắn, kinh nghiệm lẫn trình độ sẽ giúp ích rất nhiều. Dẫu có buồn thì Tôn Duy cũng phải kìm nén lại, để cô không phân vân hay khó xử.

- Anh ủng hộ lựa chọn này của em, hãy sang Mỹ và sau đó trở về để làm một giám đốc giỏi giang nhất.

Dù Tôn Duy mỉm cười động viên nhưng Đỗ Như biết anh đang buồn. Khẽ khàng, cô ngã đầu vào lòng anh, hỏi rằng:

- Anh sẽ đợi em chứ?

- Dĩ nhiên rồi ngốc ạ, anh sẽ luôn đứng ở đây chờ em! - Tôn Duy siết chặt lấy bờ vai mảnh mai nhưng mạnh mẽ ấy, khẳng định.

Đỗ Như thoáng mỉm cười, tiếp theo liền nói một câu khá kỳ lạ:

- Nhưng mà trước khi đi, em muốn cùng anh làm một việc...

***

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn ngủ mờ ảo soi rõ bóng dáng người đàn ông mặc áo choàng ngủ đang ngồi trên giường. Đó là Tôn Duy! Lý do anh có mặt ở đây, ngay tại phòng của Đỗ Như, và trong bộ áo này là bởi giữa hai người sắp diễn ra một chuyện quan trọng. Dẫu trông dáng vẻ anh khá điềm tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng lại xuất hiện bao nhiêu cảm xúc khó tả, bản thân cũng dần nhớ lại những điều Đỗ Như nói với mình:

"Đêm nay, chúng ta hãy ngủ với nhau nhé...! Trước khi sang Mỹ, đây là điều duy nhất em muốn làm cùng anh! Để chúng ta có một sự gắn kết bền chặt."

Lúc đầu Tôn Duy có hơi bất ngờ nhưng tiếp theo cũng không từ chối vì bản thân hiểu vì sao Đỗ Như mong muốn điều này. Ngay từ lần đầu tiên, hai người quen biết nhau cũng như được "kết nối" là thông qua bản hợp đồng nɠɵạı ŧìиɧ kia, khi ấy hai bên đều không hề mang chút tình cảm nào dành cho đối phương, cái việc ngủ với nhau đó chẳng có ý nghĩa gì! Nhưng bây giờ đã khác rồi, cuối cùng Tôn Duy và Đỗ Như đã đến bên nhau bằng tình cảm chân thành, nên họ hi vọng có thể dành cho đối phương một điều gì đó sâu sắc nhất, một mối liên kết đặc biệt nhất.

Suy nghĩ trong đầu Tôn Duy biến mất khi âm thanh mở cửa phòng vang khẽ, Đỗ Như trong bộ áo choàng ngủ chậm rãi đi vào trong. Đồng loạt, cả hai đưa mắt nhìn nhau, có một chút ngượng ngùng lẫn bối rối thoáng qua. Đỗ Như từ từ bước lại bên giường, ngồi xuống. Tôn Duy theo phản xạ cũng nhích qua tạo khoảng trống cho cô. Tiếp theo, họ cứ ngồi bên cạnh và im lặng. Thật kỳ lạ, đây rõ ràng không phải lần đầu tiên cả hai lên giường với nhau nhưng chẳng hiểu lý do gì mà lòng ai nấy đều hồi hộp.

- Em... suy nghĩ kỹ chưa? - Tôn Duy lên tiếng trước.

- Có phải lần đầu tiên em ngủ với anh đâu. - Đỗ Như đảo mắt.

- Anh biết, nhưng... không hiểu sao lại cứ thấy căng thẳng.

- Em cũng vậy, dù thế em vẫn muốn chúng ta hãy cùng nhau...

Tôn Duy khẽ quay qua, thấy Đỗ Như vừa nói vừa cúi đầu, hai bàn tay không ngừng vò nhẹ vạt áo choàng ngủ. Một cô gái, trước khi trải qua chuyện đó đều ngại ngùng, ấy vậy Đỗ Như lại thẳng thắn nói ra những lời như thế chứng tỏ bản thân phải lấy hết can đảm. Nhủ thầm xong, Tôn Duy bất giác thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy Đỗ Như xoay qua, nói rằng:

- Chúng ta đều trải qua rất nhiều chuyện để có thể nhận ra tình cảm của người kia. Anh yêu em và em cũng vậy, có lẽ thế cũng đủ rồi! Em không cần phải chịu đựng trước việc này...

Đỗ Như im lặng vài phút thì liền lắc đầu đồn thời bảo:

- Tình yêu là sự hoà nguyện của tâm hồn lẫn thể xác. Khi yêu nhau, chúng ta sẽ luôn khát cầu người kia. Và em đối với anh cũng là như thế, khao khát lẫn tự nguyện. Đây không hề là chuyện phải chịu đựng bởi vì em yêu anh!

- Nhưng...

- Đừng nói gì cả! - Đỗ Như liền đặt tay lên môi Tôn Duy, thì thầm - Đêm nay, ngay tại đây, chỉ có hai chúng ta thôi! Đừng nghĩ đến gì khác ngoài tình yêu của chúng ta, được không?

Ánh mắt lẫn thái độ kiên quyết từ Đỗ Như khiến Tôn Duy chẳng thể nói thêm gì nữa ngoài việc mỉm cười rồi gật đầu.

Tiếp theo, ánh mắt hai người dần dần trở nên da diết khi nhìn nhau. Trái tim bắt đầu xuất hiện sự thôi thúc, Tôn Duy từ từ kề mặt lại gần Đỗ Như, môi chạm môi. Lúc đầu còn chậm rãi ngượng ngùng nhưng sau đó nụ hôn ấy trở nên ngọt ngào, sâu hơn và chuyển sang mãnh liệt, gấp gáp. Hơi thở nóng hổi từ người này như thể truyền sang hết đôi môi người kia. Tay Tôn Duy mau chóng vòng qua hông Đỗ Như, ôm chặt rồi kéo cô sát lại gần, hai cơ thể dần áp sát nhau cách qua lớp vải áo choàng ngủ.

Hương thơm từ thân thể Đỗ Như dìu dịu lan toả sang Tôn Duy, truyền lên mũi và dần dà tạo nên sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong não anh, y hệt như mùi thơm mê hoặc ấy đánh thức mọi giác quan trên người chàng trai này. Tôn Duy hôn Đỗ Như ngày càng sâu, hai bờ môi quyến luyến chẳng thể tách rời một giây phút nào, trong khi hai cơ thể cũng bắt đầu quấn nhẹ lấy nhau. Thật nhẹ nhàng, Tôn Duy đỡ Đỗ Như nằm xuống giường, bàn tay anh vuốt ve thân thể đang được bao bọc bởi lớp vải mềm. Đến khi những ngón tay kia dừng lại nơi dây cột bên hông thì anh mới ngừng hôn, đôi mắt si mê như có lửa nhìn gương mặt ửng hồng và miệng đang cố hớp lấy không khí đó, hỏi khẽ:

- Anh sẽ cởi nó ra nhé!

Đỗ Như, trong một thoáng nghe trái tim đập mạnh, chậm rãi gật đầu một cái. Không quá lâu sau, cô cảm giác dây cột được rút ra, lớp vải áo cũng theo đó mà mở bung xuống hai bên người, có chút hơi lạnh trong phòng phả nhẹ lên da thịt khiến cô rùng mình. Biết thân thể mình đã mở lộ ra hết rồi, cô bắt đầu ngượng, suy nghĩ muốn vớ lấy thứ gì đó để che đậy lại.

Về phía Tôn Duy, anh vẫn nhìn chăm chú người con gái đang ở trước mặt mình, nằm yên trên giường trong dáng vẻ mê hoặc và quyến rũ. Từng đường cong, làn da mềm mại, màu sắc trắng hồng, tất cả mọi thứ nơi cô đều phơi bày ra hết trước mắt anh không chút giấu giếm. Tôn Duy tự hỏi vì sao trông Đỗ Như lạ lẫm như vậy dù đây không phải lần đầu tiên bản thân nhìn thấy cơ thể cô. Hay do những lần trước anh chẳng hề mang chút cảm xúc nào và họ luôn tắt đèn nên anh không hề nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ này? Tự dưng tim Tôn Duy đập nhanh, trong người xuất hiện thứ xúc cảm nửa hồi hộp nửa khát khao muốn chiếm lấy. Là vì anh yêu cô...?

Đã đang ngượng mà còn bắt gặp cái cảnh Tôn Duy cứ chăm chú nhìn mình từ trên cao xuống, Đỗ Như không chịu nổi đành phải cất tiếng:

- Anh đừng nhìn như thế mãi, em ngại... Mà, anh mau tắt đèn đi!

Dứt lời, Đỗ Như chẳng để Tôn Duy phản ứng là đã với tay lên chiếc đèn ngủ định kéo dây tắt điện thì đột ngột bị anh nắm tay giữ lại.

- Đừng, đêm nay anh muốn nhìn em thật rõ!

Dĩ nhiên câu nói rõ ràng đó khiến Đỗ Như xấu hổ đến mức nào, định đưa ra một lời thoả hiệp thì chợt nhiên một dòng cảm xúc như điện truyền từ dưới ngón chân lên não làm cô bất giác giật mình. Hoá ra là do Tôn Duy tự lúc nào đã cúi người đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên ngón chân cô. Chưa ngừng ở đó, nụ hôn ấm áp ấy di chuyển từ từ lên trên, qua cẳng chân, đầu gối, đến bắp đùi mảnh khảnh, sau đó là trên bụng rồi lên tiếp nữa đến khi dừng lại nơi khe ngực đang thở phập phồng vì quá hồi hộp.

Đỗ Như bắt đầu thấy đầu óc mê man rồi, từng chút hưng phấn ập đến khiến cô phải đưa tay lên bịt miệng để tránh việc phát ra âm thanh kỳ cục. Trông thế, Tôn Duy buồn cười liền hôn tiếp lên vùng da mẫn cảm căng tròn kia, chạm môi lướt qua xương quai xanh rồi đến chiếc cổ trắng muốt. Cuối cùng môi anh dừng lại trên hai bàn tay đang che miệng của Đỗ Như, bảo khẽ:

- Đừng đè nén nó, em cứ để mọi thứ thoải mái.

Tôn Duy kéo nhẹ đôi tay nhỏ bé đó xuống, đặt nụ hôn lên đôi môi cô.

Đỗ Như tự thấy có chút xấu hổ, bản thân nhớ lúc trước Tôn Duy có bao giờ làm hành động "kɧıêυ ҡɧí©ɧ" như thế với mình đâu. Mỗi lần lên giường, anh đều làm qua loa, đôi khi khiến cô chẳng có cảm xúc gì. Vậy mà sao lần này lại... Những nụ hôn từ môi anh rất ấm, lại mang chút ướŧ áŧ, cứ thế chạm nhẹ lên làn da cô, ở mọi ngóc ngách trên cơ thể.

Điều Đỗ Như không chịu nổi chính là cái cảm giác kɧoáı ©ảʍ đang cuộn trào trong người mình, một ngọn lửa nóng ran như lan toả, để rồi cô không đè nén được mà phải rên khẽ. Dù cố kìm cách mấy, thứ âm thanh kỳ cục đó vẫn phát ra từ chính miệng cô, đầu óc trở nên mụ mị, bản thân chẳng cảm giác được gì ngoài sự thoả mãn lẫn khát cầu. Cô trao hết thân thể mình cho người đàn ông này, dâng hiến dưới đôi môi và bàn tay ve vuốt của anh.

Đến lúc quan trọng, Tôn Duy vòng tay qua bờ vai Đỗ Như và ôm nhẹ, để ngực cô áp vào ngực mình, anh hôn lướt qua vành tai đỏ ửng kia, thầm thì:

- Anh vào đây... Em hãy nhắm mắt lại, cảm nhận anh bằng tất cả giác quan của em! Ở nơi sâu nhất, anh muốn chạm vào em!

Tựa cằm lên bờ vai rắn chắc, hai tay bấu chặt cánh tay Tôn Duy, Đỗ Như gật khẽ. Để rồi tiếp đến cô cảm nhận rõ, anh đang vào bên trong mình! Không đau đớn, không khó chịu, ngược lại rất ấm áp và dễ chịu. Thế ra đây chính là sự hoà nguyện của tình yêu, nó khiến cảm xúc của con người vào thời khắc này trở nên thăng hoa! Khi sự kết nối đó xuất hiện, người này cảm nhận rõ sự tồn tại của người kia, ngay bên trong cơ thể mình, và cả trái tim!

Nghe hơi thở dễ chịu của Đỗ Như ngay bên tai mình, Tôn Duy biết cô đã thoải mái hơn và bấy giờ bản thân mới chậm rãi tiếp tục. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, hai con người chìm chập trong tình yêu lẫn khao khát, hoà nguyện lại thành một! Bằng hơi thở gấp gáp, sự nóng hổi của cơ thể, và cả hạnh phúc mãn nguyện... Tôn Duy tựa nhẹ lên vầng trán đẫm mồ hôi của Đỗ Như, đôi mắt da diết nồng nàn và hôn cô một cái thật sâu.

- Anh yêu em, Đỗ Như!

- Em cũng yêu anh, Tôn Duy!

Đỗ Như nhắm mắt lại, nơi khoé mắt chảy ra một dòng lệ trong suốt. Kể từ thời khắc đáng nhớ này, mọi thứ từ trí óc, cảm xúc, thân thể, trái tim và cả khoảng thời gian về sau của cô, mãi mãi đều dành hết cho anh!

Cho dù mai sau có thế nào, hai người sẽ luôn ghi đêm hôm nay.

***

Tôn Duy đứng chờ ở trạm xe buýt, vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa chán nản khi quan sát cái nắng trưa hè oi bức. Đang yên đang lành, tự dưng ông sếp bắt anh phải đến ngân hàng lấy chứng từ thay vì gửi fax như mọi lần. Đứng chờ xe buýt lâu lắc lâu lơ, anh chàng nóng tính này liên tục rủa thầm trong bụng. Đang bực bội thì chợt, anh ngạc nhiên khi từ xa một cô bé cầm trên tay giỏ hoa hồng và đưa một cành hoa cho anh.

- Chú ơi, của chú đây ạ!

- À, chú không mua hoa.

- Không ạ, là của một chị rất xinh đẹp mua tặng chú!

Tôn Duy nhíu mày hỏi, là ai? Cô bé nọ xoay ra sau đồng thời chỉ tay về phía kia cách chỗ họ khoảng chục bước chân. Cái nhìn ánh lên vẻ bất ngờ, trong một lúc chàng trai này đã đứng bất động khi thấy người đó.

Cô gái với mái tóc trên vai đầy cá tính, khuôn mặt xinh xắn lanh lợi nhưng mang chút gì đó chững chạc hơn trước, trên môi nở nụ cười tinh ranh. Dù thay đổi ít nhiều nhưng cái dáng vẻ láu lỉnh ấy vẫn chẳng hề biến mất. Cô mặc áo khoác măng tô màu sữa dài qua đầu gối, bên trong là sơ mi trắng và váy rip đen trông thật quyến rũ. Biết Tôn Duy đang nhìn về phía mình, Đỗ Như một tay kéo va li dựng bên cạnh, một tay tháo kính mát xuống.

- Vậy ra chú không thích hoa hồng à?

Tôn Duy vỗ nhẹ mái đầu cô bé bảo nó đi đi, tiếp theo vừa cầm cành hoa hồng mới nở còn đỏ rực vừa tiến đến đứng trước mặt Đỗ Như.

- Lần đầu tiên anh được con gái tặng hoa, lại còn là hoa hồng.

- Ừm, do về gấp quá nên không kịp mua quà tặng chú vì vậy tạm mua hờ một cành hoa thôi.

Tôn Duy buồn cười, để cành hoa vào bên trong túi áo khoác măng tô sau đó không chần chừ mà vòng tay qua hông Đỗ Như, kéo cô vào trong lòng mình. Ngắm nhìn khuôn mặt đã rời xa mình hai năm trước, anh khẽ khàng hôn lên trán, chiếc mũi rồi phớt qua đôi môi đỏ ấy. Vừa mới gặp nhau mà Tôn Duy đã hành động thân mật như vậy, lại còn ở ngay ngoài đường, Đỗ Như nửa thích thú nửa không phủ nhận mình đang ngại ngùng.

- Ấy, đang ở ngoài đường...

- Chẳng sao, anh phải phạt em vì vẫn gọi anh là "chú"!

Vừa nói, Tôn Duy vừa hôn liên tục lên cánh môi mở hé kia, thể hiện quyền năng muốn trừng phạt cô gái láu cá này. Bị tấn công bất ngờ, Đỗ Như không kịp thở, hai tay đặt hờ lên ngực anh đẩy nhẹ một cái, sau cùng đành chịu thua mà nói rằng:

- Em biết lỗi rồi, anh tha cho em đi!

Trông khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Như, Tôn Duy cười cười rồi thì thầm:

- Em không cần mua quà, vì chính em đã là món quá tuyệt vời nhất rồi! Chào mừng em trở về, cô chủ của anh!

Tôn Duy và Đỗ Như ôm lấy nhau trong niềm hạnh phúc của ngày gặp lại. Ánh nắng buổi trưa hè phủ lên cảnh vật một sắc màu lấp lánh./.

HẾT.