Nắng Thích Mưa

Chương 15: Lời ân hận

Sau cơn mưa trời lại sáng, cô khóc xong rồi thϊếp ngủ như một đứa con nít. Thiên Hạo đắp chăn cho cô. Lúc này, mặt cận mặt, cậu mới nhận ra rằng mình đã yêu Hàn Di từ lúc nào không hay, cậu có ý định hôn cô nhưng rồi từ bỏ bởi như cũng vô ích thôi, Hàn Di chỉ yêu Hạ Dương. Chợt cô đẩy vai cậu ấy lại, môi cô khóa nhẹ trên môi Hạo Hạo...

Bên ngoài ghế chờ, Hạ Dương lấy lại được bình tĩnh, anh bước vào phòng định nói Thiên Hạo đi ăn cơm chung thì bắt gặp cảnh tượng này...anh chùng bước, quay lại rồi bước đi nhẹ nhàng không ai hay.

Môi cô ngọt đậm mùi nước yến, khiến cậu không dừng lại được cứ thế đắm say trong nụ hồn không lí do, bỗng cô cắn môi Thiên Hạo, cho cậu một cú điếng hồn đến lùi bước. Cậu không thể hét được, lấy tay sờ lên môi, không chảy máu nhưng chút rát. Có vẻ cô đang mơ hồ trong giấc mơ có Hạ Dương, tay cô chỉ lên trần nhà, miệng nói mớ không ngừng:

-Nè Hạ Dương, anh thấy sao, nụ, hôn có, làm anh, trạnh lòng, không? Nụ hôn, này, như thứ tình, cảm,rẻ rách, anh, dành, cho tôi, vậy đó. Ban đầu, nó ngọt ngào, sâuuuuu ( nó nhấn mạnh) thẳm lắm, rồi nó trở, thành lụi tàn, thành tro luôn, khi tôi, nhìn thấy anh hôn, họ. Anh có, chờ đợi gì tôi ở, tôi không hay là tôi đang tự cho mình đang, được anh yêu, thương....Anh, nói đi....

Hạo Hạo vô cảm trước câu nói của cô, cậu nhìn từ trán cho đến cánh tay cô, nó đầm đìa mồ hôi.Bước tới, cậu vội lau chúng rồi áp má mình vào mặt cô dỗ dành

-Thôi muội ngủ đi, đừng suy nghĩ nữa, ngủ đi, ngủ thật ngoan nào...

-----------------------------------------

Chiều tối, đèn đường chớm sáng, xe cộ bên ngoài nhộn nhịp. "19h30"-Thiên Hạo vén cổ tay áo, xem đồng hồ, bụng cậu cứ kêu òng ọc nhưng vì sót Hạ Di nên cậu không nỡ bỏ đi. "Cốc..cốc"-Tiếng gõ cửa, Hạ Dương tay cầm hai hộp cơm, bước vào. Hạo Hạo nhớ đến chuyện ban chiều khi gặp anh, tay gãi đầu xin lỗi, chắc anh không giận gì, câu chuyện về nụ hôn anh cũng muốn nghe cậu ta nói nhưng kệ, anh không nghĩ mình biết ghen. Hạ Dương xoa đầu cậu, đưa hộp cơm bảo cậu ăn rồi tiến lại, ngồi cạnh giường cô.

-Thôi em về đây, anh chăm sóc tốt cho cậu ấy nhé!! - Nói xong cậu khép cửa ra về.Thiên Hạo, cậu ta hiểu chuyện hơn ai hết, miệng cứ gượng cười nhưng lí trí không vững nổi

22 giờ 37 phút

Trong phòng bệnh, Anh xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu của cô, ngắm nhìn mãi không chán. Căn phòng yên tĩnh đến lạ tới mức nghe cả hơi thở của nhau. Đây là lần đầu anh mới có dịp nhìn cô mãi, gương mặt trắng mõm, lông mày dày chải về 2 phía màu đen,có chút hiền. Đôi mi dài, đen, cong cong. Nhìn cô bớt dữ hẳn khi không đeo gọng kính to vuông kia. Quyến rũ đến chết người. Anh hôn lên gương mặt bầu bĩnh của nó * Anh xin lỗi em, Hàn Di *

-------------------------------------------

Sáng hôm sau, tại quán ABC. Hứa Lục Ngân cùng Hứa Dương Quỳnh đi ăn sáng ( họ là 2 chị em ruột). Lục Ngân mãi tức không ăn hết bữa sáng, Dương Quỳnh Thắc mắc hỏi:

-Chị sao vậy, ăn hết đi

-Tao ăn không ngon, đang tức chết đây

-Sao thế? Anh Vũ bỏ bê chị nữa à?

( Trương Khắc Vũ bạn trai của Hứa Lục Ngân hiện tại)

-Mày thấy tao đẹp thế này mà bị hắn ta bỏ à?

-Chứ sao -Dương Quỳnh miệng ngậm thìa đang ăn, không khỏi thắc mắc

-Mày nhớ anh Dương Dương chớ? Tao đang moi tiền ổng, hết tiền xài rồi. Mọi lần đều thành công, bây giờ đâm bang đâu ra con nhỏ Hàn Dĩ Di gì đó, làm ổng "mù mắt "rồi! Khốn nạn!!

-Hàn Di? Tiểu Hàn Di

-Ờ nó đó!! Con nhỏ đáng ghét, mà mày biết nó à?

-Chung lớp với em với Thiên Hạo. Aizaaa không ngờ chị em mình lại kì phùng địch thủ rồi, em đây ghét cay ghét đắng con nhỏ chảnh chảnh đó

-Vậy giờ chị tính sao? -Dương Quỳnh nói tiếp

-Muốn nó biến khỏi cuộc sống của tao-Mắt cô Hứa như lửa, sắc bén đến khó tả

-Vậy để em -Dương Quỳnh cười gian sảo