Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 28

Hỏi một cách đột ngột như vậy, khiến tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi là người từng trùng sinh, sau khi sống lại đã hao tổn biết bao tâm cơ mới có được thân phận quý tộc. Tôi đương nhiên hy vọng bạn mình cũng có được cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất có thể.

“Ngài biết không, hôm nay tôi đến thăm John, cậu ấy kể với tôi…một chuyện, có lẽ chính vì chuyện đó, đã khiến cậu ấy xúc động, nên mới quyết liệt kết hôn.” Tôi do dự nói.

“Ha ha, ta có thể hiểu, thằng bé chỉ muốn tỏ vẻ mình mạnh mẽ, nó vốn dĩ vừa thiện lương vừa yếu đuối, chỉ biết mỗi cách đó để chọc giận ta.” Ngài Martin cười, xoay xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Ta tin tưởng cậu, nên nói thật cho cậu biết, đúng là do ta làm.” Ông ấy nói: “Ý định của ta chỉ là làm cho con bé sảy thai, nhưng nó còn quá nhỏ, không đủ sức qua khỏi, ta cũng rất lấy làm tiếc, có điều ta không hối hận. Jack Martin ta đây có thể đạt được quyền lực và địa vị ngày hôm nay, hai tay đã nhuộm biết bao nhiêu máu! Đàn ông muốn thành công, không được phép nhân từ, càng không được do dự yếu đuối, bằng không vĩnh viễn đều là kẻ thất bại đáng thương!”

Lời nói này của ông ta thực quá ác độc, khó trách John bỏ nhà đi, tôi nghe qua cũng thật khϊếp sợ, không giữ nổi bình tĩnh. Người đàn ông trước mặt tôi giờ đây đã già nua xấu xí, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng dị thường, sắc bén như mắt dã thú, tràn ngập ý chí chiến đấu và dã tâm không hề che giấu. Đây chính là thương nhân được sinh ra ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, dã tâm bừng bừng, thông minh giảo hoạt, lại có tâm cao ngạo không chịu thua ai. Bọn họ dẫm đạp lên nhau mà sống, dùng mọi cách thức có thể để trèo lêи đỉиɦ cao danh vọng, giống như cá mập ngoài đại dương, mãi mãi không biết mỏi mệt, có lẽ đáng sợ, có lẽ tàn nhẫn, nhưng không ai có thể phủ nhận khả năng của họ.

“Huống chi ả đàn bà kia cũng chẳng tốt lành gì, cô ta châm ngòi ly gián cha con ta, lại thể hiện mình là người công chính cương trực, ả tưởng rằng mình là ai, dựa vào cái gì dám phán xét cách làm người của ta. Nếu khinh thường việc ta làm, như vậy cũng sẽ khinh thường phương thức kiếm tiền nhiều thủ đoạn của lão già này, để coi liệu bọn nó có thể bảo trì nội tâm cao quý đó được bao lâu.” Ngài Martin nói.

“Ta lần này đến đây, kỳ thật có một chuyện muốn nhờ cậu.” Ngài Martin trịnh trọng nhìn tôi, hai bàn tay nắm lại với nhau, chống trên bàn: “Nếu cậu còn nhớ ơn ta từng giúp đỡ cậu, thì ta hy vọng, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đừng giúp đỡ con ta.”

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối, mưa vẫn rả rích không dứt, ngọn lửa trong lò sưởi le lói sắp tắt.

Tôi nhìn người đàn ông khôn khéo trước mặt, trong lòng kinh hãi, ông ta rốt cuộc định làm gì?

“Đừng lo, ta sẽ không làm gì quá đáng.” Có lẽ thấy được sự kinh ngạc trên mặt tôi, ông ấy chủ động nói: “Ta chỉ không muốn có người cản trở hành động của ta, cậu hiểu không?”

Tôi chần chờ một lúc, ngẩng đầu, kiên định nói: “Ngài là ân nhân của tôi, chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng giúp ngài. Nhưng John là bạn thân của tôi, chúng tôi đã cùng nhau lớn lên, đối với tôi, cậu ấy

quan trọng hơn ngài, nếu John

đến xin trợ giúp, cho dù có phải liều mạng đối nghịch với ngài, tôi cũng không thể mặc kệ cậu ấy.”

Nói xong, tôi nhìn thẳng người đối diện.

Ngài Martin bỗng nhiên cười ha ha đứng dậy, vỗ vai tôi nói: “Thằng bé ngốc, cậu nghĩ đi đâu vậy? Nếu John thật sự đến xin cậu hỗ trợ, cậu muốn làm gì cũng được, ý của ta là không được chủ động giúp đỡ nó. Con ta ta hiểu, nó nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại coi trọng tôn nghiêm bản thân, nếu thật sự gặp chuyện mất mặt, nó sẽ không cầu xin ai, ta có thể chắc chắn như vậy, bởi vì nó là con ta!”

Buổi tối, ngài Martin dùng bữa cùng hai anh em tôi, còn cao hứng uống mấy ly vang đỏ, hoàn toàn không có vẻ ưu sầu lo lắng.

Khi ông ấy đi còn tặng cho Anna một con búp bê tinh xảo làm bằng vải màu hồng nhạt, tóc vàng mắt xanh, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh đáng yêu. Anna vô cùng thích thú, cúi đầu cảm ơn, sau khi ông ta đi rồi, Anna cao hứng nói: “Ngài Martin thật tốt bụng, nghe nói ngài ấy đã từng giúp đỡ cho anh đi học? Chúng ta có lẽ nên thăm hỏi nhà họ nhiều hơn để biểu lộ sự cảm kích.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, vị thương nhân cáo già này nếu thực sự tốt như vậy, có lẽ sẽ không có được ngày hôm nay. Tôi qua lại với ông ta còn được, để Anna tiếp xúc, cô bé có khi bị đem bán lại còn giúp người ta đếm tiền.

Hôm sau, tôi dẫn Anna đến thăm nhà nam tước Hale.

Những ngày tôi không có ở đây, nghe nói ông ấy cũng giúp đỡ rất nhiều. Dù sao trong nhà chỉ có một thiếu nữ 17 tuổi, muốn dung nhập vào xã hội thượng lưu, vẫn cần có người dẫn dắt.

Nam tước Hale là quý tộc có địa vị cao nhất trong trấn, ông ta có tiếng là nhân từ, mối quan hệ rất rộng. Hai vợ chồng họ có một đứa con trai và một đứa con gái, lúc chúng tôi đến thăm, họ đều đang ở nhà.

Anna khuỵu gối hành lễ với gia đình nam tước, hết sức cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn đứng không vững, thiếu chút nữa là ngã. Tôi vội vàng đỡ lấy cô bé, phát hiện mặt Anna đỏ như quả cà chua, cô bé lén liếc mắt nhìn ngài Carlos, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống, lui lại đi đến bên cạnh tiểu thư Bonnie.

Con trai lớn Carlos của nam tước năm nay hai mươi sáu tuổi, vẫn còn độc thân. Cậu ta rất anh tuấn, dáng người cao thon gọn, từ khi tốt nghiệp đại học Cambridge luôn ở nhà giúp cha mình quản lý sản nghiệp. Cậu ta thường tới lui các bữa tiệc xã giao, là một người đàn ông rất được chú ý.

Tiểu thư Bonnie

từ đầu đến chân đều toát ra khí chất của một quý tộc, một chiếc váy dài màu hồng nhạt xinh đẹp sang trọng, đính rất nhiều đường viền hoa, tuy chỉ là trang phục thường ngày, nhưng vẫn đeo bao tay lụa trắng dài che phủ cả cánh tay. Trang sức trên người lại có vẻ đơn giản, một sợi dây chuyền mặt hình thánh giá bằng bạc, tóc cột bằng sợi dây màu hồng nhạt. Cô ấy hành lễ với tôi rồi liền lui ra, cả buổi chẳng buồn nhìn tôi một cái.

Phu nhân nam tước cao cao gầy gầy, đứng thẳng tắp, còn ngẩng cằm cao cao, nhìn qua trông như một cây súng trường thẳng băng. Khuôn mặt bà rất nghiêm nghị, không bao giờ đùa giỡn nói cười. Khi tôi đến chào, bà cao ngạo đưa ra một bàn tay, tôi vội vàng đón lấy, đúng theo lễ nghi đặt lên đó một nụ hôn.

Ngài Carlos ăn mặc hoàn hảo không tì vết. Cậu ta thần thái anh tuấn tự nhiên, luôn luôn mỉm cười, nhất cử nhất động đều nhã nhặn lịch thiệp. Khó trách có nhiều cô gái mê đắm cậu ta như vậy, diện mạo hoàn hảo, xuất thân hoàn hảo, với nhiều thiếu nữ mà nói, đây quả thực là hình mẫu lý tưởng

trong mơ mà ai cũng mong có được.

Là một người thường xuyên tham gia các yến hội, cậu ta đối với các hình thức xã giao rất đỗi quen thuộc, biểu hiện không có gì để chê trách, quan tâm đến em gái tôi vừa đủ, không lạnh nhạt, không suồng sã, nắm chắc khoảng cách cần giữ, dù Anna chưa từng có kinh nghiệm xã giao, cũng ân cần trò chuyện, không khiến cô bé cảm thấy lẻ loi.

“Tiểu thư Anna đã lâu chưa ghé thăm, chẳng lẽ trong người không được khỏe?” Cậu ta mang theo nụ cười mê người hỏi Anna.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Anna đỏ bừng, ngước mắt lên nhìn, lại nhanh chóng cụp mắt, thấp giọng nói: “Tôi…gần đây có chút không thoải mái, nhưng giờ không sao rồi, cảm ơn ngài quan tâm.”

“Nếu vậy hy vọng từ nay về sau hãy đến đây thường xuyên hơn, mẹ và em tôi đều rất thích nàng.” Cậu ta nhẹ nhàng gật đầu nói.

“Vâng…thưa ngài.” Anna nói.

Người hầu bưng lên một bộ ly tách uống trà sang quý, làm bằng sứ có viền vàng. Trên tách và bình đều có hoa văn tinh xảo, là một bức họa tràn ngập phong tình dị quốc.

Phu nhân nam tước nhẹ nhàng phe phẩy quạt nói: “Các vị cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”

“Cảm ơn phu nhân đã chiêu đãi.” Tôi cung kính nói, họ dùng bộ ly tách cực kỳ quý mời tôi, xem như cho tôi chút thể diện.

Nam tước nhấp một ngụm trà, cười hỏi tôi: “Nghe nói cậu ở Ấn Độ đã được hai năm.”

“Đúng vậy, thưa ngài.” Tôi trả lời.

“Cậu có hứng thú làm mục sư trong giáo đường địa phương không? Hiện tại cậu cũng đã đủ tư cách đảm nhiệm công việc này.”

Tôi chần chờ một chút, trong lòng do dự.

“Kỳ thật ta muốn cậu tiếp nhận chức vụ mục sư ở trấn Vernon của chúng ta, vị mục sư hiện tại tuổi cũng đã cao, không thể làm nổi nữa, người thân của ông ấy cũng hy vọng ông ấy có thể ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng muốn tìm một mục sư có thể khiến cho giáo dân địa phương tín nhiệm thật không dễ dàng, ta đề cử cậu với mọi người, ai cũng đều đồng ý cậu tiếp quản vị trí này.” Nam tước nói.

Lời nam tước nói hợp lý hợp tình, lại hết mực khiêm tốn, tôi quả thực khó lòng cự tuyệt, ông ấy thực sự có ý tốt, nói là mọi người tán đồng, thực tế nếu không có đề cử của ông ấy, chỉ sợ chẳng có ai biết tôi có tồn tại. Nếu tôi cự tuyệt, chỉ sợ bị cho là không biết tốt xấu, sau này đừng mong tồn tại được trong xã hội này.

“Cảm ơn ngài đã đề cử, tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Tôi biết không thể từ chối, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận. Những tính toán trước đây xem ra đã quá ngây thơ, chỉ cần còn sống, nhất định phải tuân thủ quy tắc xã hội, không thể kháng cự, không thể làm lơ.

“Ha ha, cậu khách khí quá rồi. Đúng rồi, cậu có định về thăm nhà không? Ta nghe nói anh trai William của cậu hình như không được ổn, cậu ta ngày ngày cờ bạc, cha cậu đã đuổi William ra khỏi nhà. Cậu ta có quay về vài lần cãi nhau, thậm chí còn đánh lộn với cha cậu. Nghe nói cha cậu còn kiện cậu ta ra tòa, tuy rằng sau này hoàn toàn cắt đứt quan hệ, nhưng sự việc này cũng thật tai tiếng.” Nam tước nói.

Những lời này khiến tôi rất lo lắng, suốt từ đó về nhà, tôi đều cau mày.

Anna thấy thần sắc tôi không tốt, lo lắng hỏi: “Anh có phải đang lo lắng cho anh William? Tình hình của anh ấy rất tệ sao?”

Tôi ôm Anna vào lòng, nhớ tới những việc phát sinh trong kiếp trước.

Anh trai tôi bị người ta đánh chết trên đường, anh ấy bị cha đuổi ra khỏi nhà, vẫn không thay đổi mà ngày ngày uống rượu, cờ bạc, ca kỹ thành quen, sau đó vào một buổi tối, bị người ta đánh chết ở đầu đường thành phố London. Sáng sớm hôm sau mới có người phát hiện, hung thủ cũng không biết là ai, chết rất oan ức.

Tôi suy tư thật lâu, nói với Anna, tôi quyết định đi tìm anh ấy.

“Nếu anh ấy thực sự sống không tốt, anh đem anh ấy về ở với chúng ta đi.” Anna nói.

Không cần Anna nói, tôi cũng sẽ làm như vậy, William khi còn nhỏ rất ngoan, lúc mẹ chúng tôi còn sống, anh ấy là một đứa trẻ lễ độ, thỉnh thoảng còn dắt tôi đi chơi. Anh ấy thay đổi, là do cha cưới phu nhân Janet về, sau đó không còn quan tâm đến ba anh em tôi nữa.

Tôi trước giờ không nhắc nhở anh ấy, thứ nhất là vì tôi nhỏ tuổi hơn, đi dạy bảo anh trai thì thật buồn cười; thứ hai là William tính cách rất kiêu ngạo, hoàn toàn không nghe bất luận kẻ nào khuyên nhủ, trước đây còn có quản gia Simon, nhưng từ khi Simon bị đuổi đi, không ai còn có thể quản anh ấy.

Nghe nói William đang ở phía Đông London, là một nơi trị an vô cùng hỗn loạn, có thể coi là khu ổ chuột, nơi người nghèo tụ tập sinh sống.

Từ sau khi Anh quốc thực hiện cuộc cách mạng, nhiều nông dân mất hết đất đai, bất đắc dĩ rời khỏi quê hương, vào thành phố lớn mưu sinh, tìm vào các nhà xưởng xin việc làm. Tuy chủ xưởng vô cùng tàn nhẫn, bắt họ làm lụng từ sáng tới đêm, nhưng đây là cơ hội sống duy nhất của họ, không thể từ bỏ.

Kiếp trước tôi từng là chân ghi chép sổ sách cho một xưởng dệt, nói thật so với những công nhân bán mạng ở đây, ghi chép là một công việc rất nhàn hạ. Công nhân làm việc vất vả, một năm nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hai bảng Anh, còn tôi thì được trả bốn bảng, đây phải cảm tạ cha tôi đã tốn bốn bảng mỗi năm cho tôi đi học, chứ không vứt luôn tôi ra đường ăn xin. Nhờ cuộc sống kiếp trước, tôi rất quen thuộc với khu phía Đông này.

Nhưng gã người hầu Hughes lại không biết điều đó, nghe nói tôi muốn đến khu phía Đông, cậu ta nghiêm túc khuyên nhủ: “Thưa ngài, nơi đó an ninh rất kém, ngài là quý tộc, cần phải tránh xa nơi đó mới đúng, ở đó sẽ có mấy kẻ ăn xin bẩn thỉu bám lấy ngài, thậm chí còn có thể gặp phải trộm cướp.”

“Tôi cam đoan chỉ ngồi trên xe.” Tôi nói với người hầu.

Cậu ta thấy tôi cương quyết muốn đi, đành bất đắc dĩ nghe theo.

Sáng sớm, chúng tôi đánh xe qua một cây cầu xây bằng đá, đi tới khu phía Đông London.

Trời vừa tờ mờ sáng, nơi này chỗ nào cũng tối tăm. Mặt đường bẩn thỉu, sau một trận mưa, càng thêm phần lầy lội. Hai bên đường đều là nhà cửa thấp bé tồi tàn,

vài ngôi nhà lầu trông được một chút thì cũng đều cũ nát.

Trước xe ngựa, xóm nghèo đang dần vén tấm khăn che mặt chào đón chúng tôi.