Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 26

Ván đầu tiên, tôi rất nhanh đã thắng.

Edward nhún vai, cởϊ áσ khoác.

Ván thứ hai, tôi lại thắng, Edward cởi bỏ nơ.

Ván thứ ba, hắn cởϊ áσ sơ mi.

Hiện tại, hắn cởi trần ngồi đối diện tôi, ánh mắt hẹp dài hơi lóe: “Bài của em rất tốt, xem ra tôi sắp bị em lột sạch.”

Tôi trong lòng tuy đắc ý, nhưng lại có chút ngại ngùng.

Thân thể Edward rất cường tráng, làn da rám nắng khỏe mạnh. Nửa người trên của hắn cơ bắp rắn chắc, đường nét hoàn hảo, cực kỳ thu hút. Huống chi hắn ngay từ nhỏ đã cao hơn bọn tôi một cái đầu, sau khi lớn lên, hắn cao hơn 1m8, còn thường xuyên luyện đấu kiếm, cả người đều là cơ bắp, rất có khí chất nam nhi.

“Sao em lại đỏ mặt?” Hắn nhướn mày hỏi tôi.

“Cậu mới phải đỏ mặt, ván tiếp theo tôi sẽ khiến cậu cởi nốt cả quần.” Tôi hừ lạnh.

“Chưa chắc, vận khí của em kém đi thì sao.” Hắn nhìn chằm chằm, ánh mắt rất có tinh thần.

Hắn đoán đúng, bài trong tay tôi tuy không xấu, nhưng lại thua. Tôi không cam lòng cởϊ áσ dòng, sau đó cầm bài lên chia.

Kết quả tôi tự mình chia cho mình bài xấu không thể xấu hơn, lại thua, tôi đặt tay lên cúc áo sơ mi, có chút do dự. Vì áo dòng rất dày, nên phía trong chỉ cần mặc một cái áo sơ mi.

Edward không thúc giục tôi, mà chỉ ngồi nhìn, thấy tôi do dự, hắn cũng chỉ hơi nhíu mày, tỏ vẻ mất hứng.

Tôi bị dáng vẻ này khích tướng, khẽ cắn môi, cởi bỏ áo sơ mi.

“Để xem ai bị lột sạch trước.” Hắn có vẻ không mấy hứng thú với cơ thể của tôi, chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm bài trong tay, có vẻ quyết tâm muốn hạ gục tôi.

Vì thế tôi cũng cúi xuống tập trung vào bài của mình.

Chúng tôi đánh tới đánh lui một hồi, ngay khi tôi tưởng mình sắp thắng, hắn liền cười cười nhìn tôi, sau đó đặt ba quân bài cuối cùng lên bàn.

Tôi tức tối đem bài còn lại ném xuống, không cam lòng nhìn hắn.

Hắn chống khuỷu tay dựa lên ghế, cười xấu xa nhìn tôi: “Thưa ngài, phiền ngài cho tôi được thưởng thức mông của ngài. Đánh cược thua, thân là đàn ông không thể nuốt lời.”

Hắn dùng hai chữ đàn ông chặn họng tôi, khiến tôi không cách nào thoái lui.

Tôi quyết tâm bừng bừng, nhanh chóng cởi nốt quần, không thèm nhìn ánh mắt châm biếm của hắn, cúi đầu nói: “Nhìn đi, nhìn đi, cậu vừa lòng chưa?”

Một lúc lâu, tôi không thấy hắn cười nhạo, cũng không nói chuyện.

Khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy có gì đó không đúng.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, hơi thở dồn dập, sau đó đột ngột đứng dậy, đem bàn trước mặt đẩy qua một bên, hai ly rượu và bộ bài đều bị rơi xuống đất.

Hắn bước đến vác tôi ném lên giường.

“A, Chúa ơi.” Tôi hoảng sợ kêu lên: “Cậu muốn làm gì? Bình tĩnh một chút!”

Edward đè lên người tôi, cố định hai tay tôi trên đỉnh đầu, ánh mắt điên cuồng, hoàn toàn không để ý lời tôi nói.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của tôi bị hắn ôm vào trong ngực, da thịt trực tiếp tiếp xúc, khiến tôi run rẩy.

Tôi giã dụa đứng dậy, hắn lại nhân cơ hội ôm tôi từ sau lưng, đem tôi đặt lại lên giường, sau đó xoa nắn du͙© vọиɠ của tôi.

Tôi giật mình, cả người đều bị đè xuống, vô lực dựa vào ngực hắn, cảm xúc toàn thân đều tập trung vào lòng bàn tay đang đùa giỡn của hắn.

“Không, Edward, tôi không thể.” Tôi thở hổn hển nói.

“Em đương nhiên có thể.” Giọng Edward khàn khàn lẩm bẩm bên tai tôi.

“Em đã từng làm chuyện này sao? Ngài mục sư của tôi, hay là em từng ham muốn? Khi em muốn

chuyện này, chỉ có một mình em, hay có cả tôi bên cạnh?”

“Tôi không có, tôi chưa từng ham muốn.” Tôi nói năng lộn xộn, tay hắn tùy ý vuốt ve trên ngực tôi, tôi thậm chí không kiềm chế được rêи ɾỉ. Thanh âm vừa phát ra, tôi lập tức xấu hổ bịt kín miệng.

“Chưa từng ham muốn? Ha ha, cuộc sống của em cũng thật nhàm chán, nhưng tôi đã sớm ham muốn em, tôi muốn biến em thành người của tôi, cả đời này không quên được tôi!”

“Hạ lưu, buông tôi ra, xin cậu Edward.” Tôi cả người run rẩy nói.

“Hạ lưu sao? Vậy em muốn tôi làm thế nào đây.” L*иg ngực Edward run run phát ra tiếng cười sung sướиɠ.

“Ưm…a! Đừng! Đừng sờ nữa.” Tôi cảm thấy mình như chìm trong biển nước, cả người như đang trôi nổi không có điểm tựa.

Hai kiếp sống, tôi chưa bao giờ trải qua việc gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, vài lần thân cận với Catherine, cũng đều mặc đồ kín đáo, không tiếp xúc da thịt, tựa hồ như tiến hành một nghi thức nghiêm trang. Có khi nào hoang đường thế này, hai thân thể

trần như nhộng giao triền một chỗ, da thịt cọ xát, chỗ đó còn bị hắn dùng tay đùa bỡn, tôi xấu hổ muốn điên lên.

Edward không biết lấy thứ gì đó lạnh lẽo bôi lên cửa huyệt phía sau tôi, nhẹ nhàng xoa nắn, rồi nhét một ngón tay vào.

Cả người tôi căng cứng, run rẩy hỏi: “Cậu muốn làm gì? Đừng!”

“Em không biết đàn ông với nhau làʍ t̠ìиɦ thế nào sao? Để tôi dạy em.” Hắn thấp giọng nỉ non, cắn cắn vành tai tôi.

“Đừng…Cậu đã từng nói sẽ không làm…” Tôi run run nói.

“Có sao? Không hề…” Hắn nói nhỏ bên tai tôi, ngón ta lại đi vào.

“Nghe nói đàn ông ở đây cũng có điểm mẫn cảm, em cảm thấy thế nào?” Ngón tay hắn mạnh mẽ vừa ấn vừa xoa lên tràng ruột.

“Ưm…” Tôi không chịu nổi kêu lên.

Edward nhẹ nhàng nở nụ cười: “Là chỗ này sao? Ngài mục sư?” Đồng thời tăng tốc vỗ về chơi đùa du͙© vọиɠ của tôi, mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tôi nức nở đạt tới cao trào, toàn thân mất hết sức lực dựa vào thành giường.

Tôi cư nhiên…thực quá điên cuồng…tôi cắn chặt môi dưới, muốn trốn tránh hết thảy hiện thực. Tôi cảm thấy Edward rút ngón tay ra, sau đó một thứ to lớn hơn mau chóng chen vào.

“A! Cậu! Đừng! Đừng!” Tôi vặn vẹo phản kháng.

“Ngoan nào…đừng nhúc nhích…” Giọng hắn tựa như rêи ɾỉ, khàn khàn gợi cảm. Sau đó ôm thắt lưng, nâng mông tôi lên, bắt đầu cử động. Hai tay hắn liên tục xoa nắn trên người tôi, tôi cảm thấy du͙© vọиɠ trong người lại một lần nữa bành trướng, hai đầu nhũ tiêm đều dựng đứng, hận không khiến hắn dùng lực chà đạp. Du͙© vọиɠ nóng bỏng của Edward trong cơ thể tôi không ngừng trừu sáp, tôi lấy gối che mặt lại, không thể tưởng tượng bị đàn ông đùa bỡn mà lại có phản ứng xấu hổ như vậy. Tôi thật ngu ngốc, lại đi tin lời hắn, hắn căn bản là cố ý, gạt tôi cởϊ qυầи áo, tôi như vậy mà lại hồ đồ nghe theo.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Thánh Giá trên tường, Chúa đang nhìn tôi, mà tôi lại sa vào du͙© vọиɠ, không thể phản kháng cảm giác khoái hoạt và nɧu͙© ɖu͙© tuyệt vời.

“Việc này…trái luân thường…” Cơ thể của tôi lắc lư theo động tác trừu sáp của hắn, giọng run rẩy: “Chúng ta không nên như vậy, mau bỏ ra…ưm…a…”

Bên tai là âm thanh va chạm giữa hai cơ thể và tiếng nước nhóp nhép da^ʍ mỹ, hòa với tiếng thở nặng nhọc của Edward. Du͙© vọиɠ của hắn bỗng đâm vào chỗ nào đó, tôi cảm thấy một trận kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ vọt tới, nhịn không được rêи ɾỉ.

Không đợi tôi kịp phản ứng, Edward đã hoàn toàn tập trung va chạm mạnh vào nơi đó.

“A…a…đừng…dừng lại…đừng…tôi không chịu nổi…”

Edward giống như khám phá ra đại lục mới, hai tay nắm eo tôi ra sức động thân. Du͙© vọиɠ của hắn vừa nóng vừa cứng, đem đến

kɧoáı ©ảʍ hết đợt này đến đợt khác. Cơ thể tôi xưa nay chưa từng có khoái hoạt như vậy, chịu không nổi bắt đầu nói năng loạn xạ:

“Sướиɠ…a…a…tôi sắp điên rồi…mau…Edward…”

Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt của hắn, tôi mau chóng đạt cao trào, mà Edward cũng dùng lực mạnh một cái, gắt gao đâm chặt vào cơ thể tôi, thét lớn một tiếng, bắn vào trong.

Sau khi lêи đỉиɦ, hắn tựa vào lưng tôi, nơi tiếp xúc giữa hai thân thể ướŧ áŧ. Khi hắn rút ra, dịch thể cũng tràn ra theo, tôi cảm thấy giữa hai đùi mình dính đầy những thứ hạ lưu, mông và giường ẩm ướt một mảnh. Tôi xấu hổ muốn chết, chôn mặt vào gối,không muốn mở mắt nhìn. Nhớ lại toàn bộ sự tình vừa phát sinh, tôi quả thực không dám tin kẻ phóng đãng vừa rồi chính là mình, cho phép hắn tiết dục trong cơ thể tôi, còn liên tục bắn ra hai lần những thứ dơ bẩn, việc này quả thực quá điên cuồng.

Edward kéo tôi lại ôm vào trong ngực, sau đó ôn nhu vuốt ve cơ thể tôi, chúng tôi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán vào nhau, chặt chẽ như hòa làm một. Má tôi đặt tại l*иg ngực phập phồng của hắn, nghe tiếng trái tim đập kịch liệt.

“Tôi đã từng thề trước mặt Chúa…tôi là mục sư…tôi…xúc phạm đến Chúa.” Tôi sợ hãi nói.

“Cả tôi và em cùng làm việc này.” Edward nói.

“Chúng ta có bị trừng phạt không?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cũng ngồi dậy, nhìn chằm chằm tôi nói: “Việc vừa rồi tôi làm có khiến em thoải mái không? Nói cho tôi biết, Adam.”

“Tôi…tôi…không…” Tôi xấu hổ cụp mi mắt, điên cuồng vừa qua khiến tôi chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống đất.

Hắn cười khẽ, sau đó lại ôm lấy tôi, vùi đầu vào người tôi nhẹ nhàng cắn, giống như đang thưởng thức một miếng mật ong, không chừa một miếng nào. Hắn mê luyến nhìn cơ thể tôi nói: “Tôi mặc kệ em có thoải mái hay không, nhưng em khiến tôi vô cùng thỏa mãn, ngài mục sư của tôi, nhất định là Chúa Trời đã ban em xuống để cho tôi hạnh phúc.”

Tôi thấy hắn nói bậy bạ, vì thế nổi giận đẩy hắn ra, nhặt quần áo rơi trên đất, vội vàng mặc vào.

Hắn vẫn ngồi trên giường nhìn tôi, có vẻ rất hứng thú.

Thật kỳ quái, hắn bình thường đứng đắn, ăn mặc cẩn thận, không cẩn thận làm nhăn tay áo cũng khiến hắn khó chịu, vậy mà lúc này trần như nhộng, không mặc bất cứ cái gì, toàn bộ đều trưng bày trước mặt người khác, vậy mà không có một chút xấu hổ.

“Mau đứng lên, mặc quần áo vào. Tôi sẽ sai người đến thu dọn, bọn họ nhất định nghĩ chúng ta vừa đánh nhau.” Tôi nhìn ly rượu lăn lóc trên đất, không khỏi đỏ mặt.

“Hoặc họ sẽ nghĩ chúng ta vừa lên giường cùng nhau.” Hắn bỡn cợt nói.

Mặt của tôi nóng như bàn ủi, không dám nhìn thẳng cơ thể lõα ɭồ của hắn, lảo đảo rời khỏi phòng.

Loại chuyện này sau khi đã xảy ra một lần, quả thực giống như mở ra hộp Pandora, tôi bắt đầu thường xuyên bị hắn kéo lên giường, làm những chuyện xấu hổ, bất kể ngày đêm.

Hắn hoàn toàn không để ý phản kháng của tôi, luôn bắt buộc tôi theo ý hắn, tôi trước đây chưa từng thấy hắn bá đạo ngang ngược như vậy. Tôi lại không dám cự tuyệt quá kịch liệt, vì trên thuyền người qua lại rất nhiều, tôi sợ họ nghe thấy. Edward biết được nỗi sợ của tôi, càng không thèm kiêng nể, thường xuyên làm xằng làm bậy, đã có hai cái áo sơ mi bị hắn xé rách. Ban đầu tôi còn cố gắng phản kháng, nhưng rồi dần dần cũng trở nên mê muội, trầm luân trong du͙© vọиɠ, tùy hắn muốn làm gì thì làm.

Tôi cảm thấy, mỗi tấc da thịt trên cơ thể mình đều bị hắn thưởng thức qua, trên người tôi chỗ nào cũng là hương vị của hắn.

Hắn vừa đùa giỡn thân thể tôi vừa nỉ non bên tai: “Biểu hiện của em khi ở dưới thân tôi thật mê người, chỉ cần nghĩ rằng tôi là người duy nhất có thể khiến em ý loạn tình mê, tôi liền hưng phấn muốn đè em ra cả ngày. Em thuộc về

tôi, cả linh hồn và thể xác đều thuộc về tôi…”

Những ngày da^ʍ mỹ vô độ này khi đến eo biển Gibraltar thì tạm dừng.

Edward giúp tôi đổi thuyền tại Serbia Tây Ban Nha, trở về Anh quốc trước, hắn còn việc cần phải xử lý.

“Không phải đã hết năm năm sao?” Tôi có chút không nỡ xa hắn.

Hắn ôn nhu nhìn tôi, tựa hồ cũng không muốn tách ra: “Tôi rất nhanh sẽ đến tìm em, không lâu đâu.”

Cảng biển Serbia yên tĩnh rét lạnh, Edward đem sự tình năm đó kể hết với tôi.

Năm năm trước, hắn gánh tội thay cho anh trai, chịu án phạt lưu đày và đòn roi, từ nay về sau mang trên lưng tội gϊếŧ người cả đời.

“Anh trai tôi uống say ngộ sát tên kia, nhưng vì bảo vệ địa vị của anh ta, cha tôi ra lệnh tôi gánh tội thay. Tôi không muốn cũng không được, ông ta chẳng những hối lộ quan tòa, còn cùng với anh tôi làm chứng tôi là tội phạm.” Trong màn sương mù mờ ảo, Edward nhìn xa xăm. Giọng hắn trầm thấp, thong thả, không thể hiện cảm xúc, giống như đang kể chuyện của một người khác.

“Mẹ và chị tôi đều khóc lóc khuyên nhủ tôi, bảo tôi im lặng nhận tội. Khi đó tôi rất đau khổ, vì tôi phát hiện, những mối quan hệ tình thân của mình đều là hư vô, mỏng manh như một tờ giấy, xé một cái liền rách. Tôi từng phẫn nộ nghĩ, khi nào tôi trở về Anh, tôi sẽ khiến cho những người từng phản bội mình, cũng phải nếm mùi bị phản bội.”

Nói tới đây, hắn quay sang nhìn tôi:: “Nhưng hiện tại, tôi không nghĩ vậy nữa, cha tôi nói đúng, tôi không có tư cách cự tuyệt. Tôi mang họ Freamunde, vinh hoa phú quý đều do cái họ này mang lại. Tôi đây là trả lại những thứ này

cho họ, không có tư cách oán hận bất cứ ai. Hiện tại tôi và họ không còn chút quan hệ, tôi cũng không thiếu họ cái gì, tôi chính là tôi.”

Edward dùng tay vuốt nhẹ khuôn mặt tôi: “Bọn họ đối với tôi đã không còn quan trọng, không oán hận, cũng không nhớ thương. Lần này trở về, chúng tôi hoàn toàn là người xa lạ.”

Lúc nà, một chiếc thuyền hàng khởi hành, mái chèo khua động mặt nước, tiếng nước trong buổi sáng yên tĩnh trở nên thật ồn ào. Cánh buồm khổng lồ dương lên, nương theo gió biển đưa thuyền ra biển lớn, một đàn hải âu lượn lờ phía trên, có lẽ sẽ đi theo trên suốt hành trình.

Tôi nhìn hắn nói: “Nếu đã như vậy, sao không cùng tôi trở về? Cậu còn chờ cái gì?”

Hòa vào tiếng sóng rì rào, tôi nghe tiếng hắn trả lời, mạnh mẽ như một lời hứa hẹn: “Tôi hiện tại vẫn còn mang danh nghĩa tội phạm gϊếŧ người, mà tôn nghiêm không cho phép tôi trở về như vậ, nên tôi cần giải quyết chuyện này, sau đó đường đường chính chính trở về bên cạnh em.”

Edward đưa tôi lên thuyền về Anh, sương mù lúc này đã tan bớt, mặt trời ló dạng ở phía đông, tỏa ánh sáng đỏ rực. Tôi đứng ở mép thuyền nhìn hắn đứng trên bờ, thuyền dần đi xa, thân ảnh ấy nhỏ dần, rốt cuộc không thể nhìn thấy nữa…

Khi tôi đặt chân lên bến cảng London, có chút xúc động, rốt cục tôi đã về đến nhà, nơi này hết thảy đều như cũ, không gì thay đổi.

Tại tiểu trấn Vernon, xe ngựa đi dọc theo đường lớn uốn lượn, cây cầu nhỏ trên sông, rừng cây xanh mướt, hoa dại nở rộ, nơi nơi đều mang sức sống bừng bừng.

Xe ngựa dừng trước nhà, Anna vội chạy ra đón tôi, vừa cười vừa khóc trông thật đáng yêu.

Anna đã 17 tuổi, trở thành một cô gái xinh đẹ. Ba anh em tôi đều được di truyền vẻ đẹp của cha, dung mạo tuấn tú, Anna là con gái, lại càng xinh đẹp dịu dàng, khiến người khác khi gặp mặt luôn cảm thấy thư thái.

Tôi thật ngạc nhiên khi không thấy gia sư của Anna ở nhà.

“Tiểu thư Daisy đâu?” Tôi hỏi Anna.

“Cô ấy…” Anna không dám nhìn thẳng tôi, cúi đầu nói: “Cô ấy nghỉ việc.”

“Chuyện xảy ra khi nào? Sao em không báo cho anh biết?”

“Cách đây không lâu, cô ấy kết hôn với anh John.” Anna chu cái miệng nhỏ, nói cho tôi nghe một tin tức kinh người.

“Chúa ơi.” Tôi kinh ngạc nói.

Anna cẩn thận nói: “Em thay anh tặng lễ vật cho họ, tự ý bán đi một bộ đồ ăn bằng bạc.”

“Thật may là còn có em làm thay anh, bất quá chuyện này cũng thực phiền toái.”