Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử

Chương 7

"Hoàng thượng, có bản tấu." Lương Cửu công công bưng một phong tấu chương, thấp eo khiêm cung nói.

"Để xuống đi." Khang Hi thản nhiên nói, đều chưa từng liếc mắt qua, chỉ chuyên chú dụ dỗ tiểu gia hỏa trước mắt gọi hắn hoàng a mã. Không biết làm sao, tiểu gia hỏa không chịu phối hợp, chỉ toàn tâm toàn ý giày vò đầu con hổ bông trong tay, làm cho Khang Hi có cảm giác thất bại.Rõ ràng tiểu gia hỏa đã một tuổi, tại lễ chọn đồ vật đoán tương lai cũng đã bắt lấy Long Văn ngọc bội tùy thân của hắn, mà khả năng nghịch ngợm gây sự cũng làm cho hắn không thể không cảm thán, nhóc con này thật "thông minh". Nhưng mà bất luận hắn uy bức lợi dụ như thế nào, tiểu gia hỏa này vẫn không chịu phản ứng với hắn, gọi hắn một tiếng hoàng a mã. Luôn thích từng chữ từng chữ nói chuyện, vĩnh viễn đều rất ngắn gọn.

Mà ngay cả hậu cung đều nhao nhao đồn đãi hỗn loạn không ngừng, truyền nhau thái tử là kẻ ngu ngốc, lớn như vậy còn không biết nói chuyện, có người đắc ý, có người mất hứng, mà người mất hứng tất nhiên là Khang Hi. Hắn sắc mặt tối sầm, cùng ngày lật tung án thư Càn Thanh cung, từ trên xuống dưới nghiêm trọng cảnh cáo một phen. Còn tiểu gia hỏa kia chỉ nhìn hắn vô hại cười cười, lại làm cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có hắn tin tưởng nhi tử nhà mình là thông minh nhất nhưng cũng nghi hoặc nhóc con này vì cái gì không chịu mở miệng gọi hắn hoàng a mã, cũng không chịu nói chuyện một câu hoàn chỉnh. Y kiếp trước cũng muộn như vậy mới biết nói chuyện sao? Khang Hi suy nghĩ cả buổi, lại phát hiện mình cái gì cũng nhớ không ra, đoạn quá khứ kia đã thuộc về những năm tháng quá xa xôi, về sau còn vì bi kịch phụ tử trở mặt thành thù mà bị chôn vùi giữa hồng trần.

Khang Hi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bé con trước mặt không chịu phản ứng với mình, lại thay đổi nét mặt tươi cười, ôm lấy tiểu gia hỏa, để cho nó đứng trên đùi mình, "Bảo Thành, Hoàng... A... Mã". Kiên nhẫn dụ dỗ tiểu gia hỏa nói chuyện.

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu, khinh thường liếc hắn một cái, "A... A..."

Gặp tiểu gia hỏa mở miệng, tim Khang Hi đều vọt lên cổ họng rồi, ánh mắt chờ đợi đợi đến câu tiếp theo, vô thức há miệng theo tiểu gia hỏa, coi như thập phần khẩn trương. Tiểu gia hỏa há to miệng, sau đó từ từ ngậm lại, "Đói..." Đánh cái nấc.

Khang Hi nhụt chí, cọ xát khuôn mặt tiểu gia hỏa, nghĩ đến thời gian còn nhiều. Chọc cho nó cười khanh khách không ngừng, thẳng đến khi đem khuôn mặt nhỏ nhắn cọ hồng, tiểu gia hỏa mất hứng, ở trên đùi hắn luồn lên nhảy xuống, một trận loạn giẫm, không an phận. Cái chân nhỏ giẫm đến Khang Hi cắn răng, lực giẫm của tiểu tử này không nhỏ a. Lại vẫn phải cực kì bảo vệ nhóc con, rất sợ lỡ tay một cái nó sẽ ngã xuống đất.

Tiểu gia hỏa hiển nhiên là mang thù Khang Hi cọ xát mặt nó đến đỏ lên, nó một nhát túm lấy một nắm râu Khang Hi còn chưa kịp cạo, kéo. Khang Hi còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một hồi đau đớn đánh úp lại, hít một hơi khí lạnh. Một tay bảo vệ tiểu gia hỏa, một tay nắm lấy tay nó, biểu lộ xoắn xuýt, miễn cưỡng bứt lên một nụ cười, muốn dỗ nó buông tay. Không biết sao hắn càng như thế, tiểu gia hỏa lại túm càng chặt, không chịu buông tay, cười đến con mắt đều híp lại thành sợi chỉ. Thẳng đến lúc Khang Hi thực sự chịu không được rồi, xụ mặt hạ giọng lạnh lùng quát, "Buông tay!" Tiểu gia hỏa mới hậm hực buông lỏng tay ra, cái đầu nhỏ rũ xuống, một bộ ủy khuất, hiển nhiên là bị Khang Hi áp suất thấp hù dọa rồi, ngẫu nhiên mới dám ngẩng đầu liếc nhìn hắn.

Khang Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sờ lên cái cằm bị tiểu gia hỏa túm phát đau, quay ra ngoài đạm mạc kêu, "Truyền lệnh!" Nhìn tiểu gia hỏa an tĩnh trong ngực, hắn có chút không quen, nâng cái đầu nhỏ kia lên liền phát hiện tiểu gia hỏa nước mắt đều sắp tràn ra khỏi hốc mắt, cũng không kịp dạy bảo nó về sau không được làm như thế, lập tức chuyển về bộ dạng a mã tốt, ôm tiểu gia hỏa đi qua đi lại, vỗ nhẹ lưng nó dỗ dành, "Bảo Thành, nghe lời, đừng khóc, đừng khóc, là hoàng a mã không tốt, đều là hoàng a mã không tốt...."

Không có biện pháp, ai bảo hắn lúc trước đem tiểu gia hỏa nhét vào Từ Ninh cung lâu như vậy, tiểu gia hỏa từ sau khi trở về, một thời gian thật dài cũng không chịu dính hắn như trước, cũng không chịu cười với hắn, một bộ lạnh như băng. Không biết thực sự là mang thù rồi hay là vì lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, thực sự không nhớ rõ hắn.

Hàng đêm khóc nỉ non, nhiễu đến hắn cả đêm cũng không được yên giấc, rồi lại không nỡ đem nó giao cho người khác, cứ thế liên tiếp vài ngày hắn đều phải vác đôi mắt đen thui lên triều. Vẫn là về sau hắn một trận dụ hống lẫn lừa gạt, cộng thêm một đống đồ chơi tốt, mới dỗ được tiểu gia hỏa miễn cưỡng liếc hắn một cái, đối hắn cười một cái. Hôm nay, hắn nghe tiếng khóc của tiểu gia hỏa mà lòng còn sợ hãi, một nửa đau lòng, một nửa chua xót.

Tiểu gia hỏa sấm to mưa nhỏ rớt hai giọt nước mắt, cũng nín khóc. Khang Hi mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là đứa nhóc kia đem nước mắt, nước mũi, nước miếng cọ đầy người hắn, làm hắn lại phải đi thay một bộ y phục rồi mới ôm nó đi dùng bữa.

"Bảo Thành, nghe lời, há mồm." Khang Hi vẻ mặt ôn nhu dụ dỗ nó ăn cơm. Đáng tiếc, tiểu gia hỏa thập phần không nể tình hừ một cái, nghiêng mặt đi chỗ khác, hiển nhiên là vẫn đang tức giận, không chịu phản ứng lại hắn. Khang Hi vừa tức vừa buồn cười tiếp tục dụ dỗ, "Bảo Thành, không phải đói bụng sao? Ăn cơm xong, hoàng a mã đưa ngươi đi ra ngoài chơi có được không?"

Tiểu gia hỏa lúc này mới miễn cưỡng há miệng ăn, ăn vài miếng, lại đánh chết không chịu ăn hết. Cái đầu nhỏ dốc sức liều mạng lắc lắc, vô luận Khang Hi dỗ thế nào cũng không chịu há mồm, mắt chăm chăm nhìn ngoài cửa, ý muốn đi ra ngoài.

Từ lúc tiểu gia hỏa nhà hắn không còn bú sữa, chuyển sang ăn chút đồ ăn đơn giản, nó liền chưa bao giờ ngoan ngoãn ăn hết một bữa cơm. Nhóc con này thực sự rất biết cách quấy phá, không phải ăn ăn rồi cọ đầy người hắn thì là chết sống không chịu há mồm. Xuất phát từ áy náy kiếp trước, cộng thêm áy náy đã đem nó nhét vào Từ Ninh cung, hắn đã sắp đem nhóc con này sủng đến nhân thần cộng phẫn rồi, chỉ cần là có quan hệ đến nó, hắn đều tận hết khả năng tự mình làm, lại đồng thời đem bản thân chôn xuống vực sâu không đáy.

Tiểu gia hỏa tinh lực thực sự tràn đầy, chơi mệt rồi ngủ, tỉnh lại sẽ liều chết quấn lấy Khang Hi, Khang Hi lại còn phải phê duyệt tấu chương, xử lý triều chính. Vì thế tiểu gia hỏa được dưỡng càng ngày càng cường tráng, Khang Hi lại càng lúc càng gầy gò. Tiểu gia hỏa kéo áo hắn cả buổi, muốn đi ra ngoài, Khang Hi bất đắc dĩ ăn mấy miếng cơm, chỉ có thể buông đũa, cùng nó đi chơi.

Ngự hoa viên, đúng tiết hoa nở, Khang Hi nắm tay tiểu gia hỏa đang nghiêng nghiêng ngả ngả đi đường, tìm một nơi mát mẻ, cười, buông tay nhìn nó ở trên thảm cỏ lăn qua lăn lại, vẻ mặt say sưa, hiển nhiên là rất thỏa mãn. Tiểu gia hỏa mất trọng tâm một cái, ngã sấp xuống, cũng không khóc, chỉ đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, để lại Khang Hi ngồi trong đình khẩn trương.

Xa xa có tốp năm tốp ba nhóm phi tần đi tới, thấy bọn họ, Khang Hi chỉ không vui nhíu mày, cũng không nói gì.

"Hoàng thượng cát tường." Đám nữ nhân kia cùng kêu lên. Khang Hi thì miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Đứng lên đi." Lúc này mới phát hiện, sau lưng Huệ phi còn có một bé trai, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh, ai cũng không nghĩ đứa bé này tương lai là đại a ca chinh chiến sa trường, hôm nay vẫn là bộ dáng thanh tú như thế. Khang Hi lúc này mới thật tâm cười, thủy chung vẫn là con của mình, "Đây là Bảo Thanh a." Khang Hi cười nói.

Huệ phi thấy thế đẩy đứa bé. "Nhi thần thỉnh an hoàng a mã." Trong mắt rõ ràng có lạnh nhạt.

Khang Hi nhưng lại cười cười, hướng nó phất phất tay ý bảo nó lại gần. Sờ lên đầu nó, "Về sau phải đi theo sư phó chăm chỉ đọc sách, tương lai làm trụ cột cho Đại Thanh vương triều, hiểu không?" Dận Thì ngu ngơ nhẹ gật đầu. Đám phi tần đứng một bên lại hận không thể đem khăn trong tay xé nát, trên miệng lại vẫn cười vui vẻ.

Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng khóc, Khang Hi nhìn lại, liền thấy tiểu gia hỏa ngồi dưới đất ủy khuất khóc, lập tức thu hồi nụ cười trên miệng đi ra ngoài, bỏ qua một bên Dận Thì cùng nhóm phi tần. Huệ phi vừa mới còn đắc ý cười, lập tức sắc mặt liền cứng ngắc.

"Bảo Thành, làm sao vậy?" Khang Hi lo lắng hỏi, ngồi xổm xuống kiểm tra tiểu gia hỏa xem có bị thương không, thấy nó không có việc gì, lại giúp nó phủi đi bụi đất trên người, hung hăng trừng mắt nhìn đám nô tài đứng một bên, dọa bọn họ ba hồn bảy vía đều thăng thiên hết, vội vàng quỳ xuống, nhưng trong lòng thì không hiểu nổi, ai biết được tiểu a ca vừa mới còn chơi bình thường, thế nào lại đột nhiên khóc lên.

Tiểu gia hỏa là chơi nửa ngày, quay đầu lại phát hiện Khang Hi luôn nhìn mình chằm chằm đột nhiên đối với một đứa bé trai cười ôn nhu như vậy. Trong tâm trí ngây thơ chỉ cảm thấy a mã bị người đoạt đi rồi, lập tức không có bất kì lý do gì liền khóc lên, dọa Khang Hi một hồi run sợ, vội vàng dỗ dành nó, dùng ống tay áo lau lau nước mắt cho bé con, "Bảo Thành, nghe lời, đừng khóc, nghe lời...." Dắt tay tiểu gia hỏa, hướng tiểu đình đi đến.

Tiểu gia hỏa nhìn một đám người trong đình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn như khỉ, hiển nhiên là mất hứng. Nghiêng đầu nhìn nhìn Dận Thì khỏe mạnh kháu khỉnh, hai đứa mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Lúc này không biết là ai không thức thời lại mở miệng, "Ngũ a ca lúc trước mới tám tháng đã bắt đầu biết nói chuyện, Huệ tỷ tỷ thật là có phúc."

Bốn phía liền nhao nhao nghị luận, có người mừng thầm, có người hâm mộ, đều là có tư tâm. Chỉ có Khang Hi xanh mặt, rõ ràng cho thấy hắn không vui, đây không phải là ám chỉ thái tử không biết nói chuyện sao? Liên lụy đến Huệ phi cũng bị chán ghét. Tiểu gia hỏa giống như là cảm nhận được ánh mắt không thoải mái, ngẩng đầu, vươn tay, hướng Khang Hi lớn tiếng nói, "Hoàng a mã, ôm." Câu kia nói muốn bao nhiêu rành mạch liền có bấy nhiêu.

Khuôn mặt tái mét của Khang Hi rõ ràng kinh ngạc trong nửa khắc, ôm lấy tiểu gia hỏa trên mặt còn vương nước mắt, một trận ôm hôn mãnh liệt, "Nhi tử của trẫm là đứa nhỏ thông minh, có phúc." Tâm tình không phải tốt bình thường. Nhi tử nhà hắn đã không nói thì thôi, nói một câu liền làm người ta kinh ngạc. Xem xem còn ai dám nói nhi tử nhà hắn không tốt. Tiểu gia hỏa thì tựa trên vai Khang Hi, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn mọi người, ậm ừ một tiếng liền quay đầu đi.

Khang Hi ôm lấy tiểu gia hỏa, không để ý ánh mắt mọi người, tiêu sái rời đi, cũng không chê nhi tử nhà hắn cọ hắn một thân bụi đất. Lưu lại đám người kia mắt to trừng mắt nhỏ, đều nhất loạt bất mãn, người Mãn có quy củ ôm cháu không ôm con, Khang Hi đang phá vỡ quy tắc này của bọn họ, tiểu gia hỏa cũng ở trước mặt các nàng phá vỡ lời đồn nó bị ngu ngốc. Các nàng ai có thể cao hứng?

Khang Hi vừa về tới Càn Thanh cung, bộ dạng cười cười dụ dỗ nhi tử nhà hắn, "Bảo Thành, lại gọi hoàng a mã."

"Nào, hoàng... a...mã"

"Đói"

"Hoàng... A...Mã"

"Đói"

.........

Đôi lời tác giả: Dận Thì tên Bảo Thanh, mới đầu xếp hàng thứ 5, thái tử xếp hàng 7!!!

Vì những hoàng tử hàng trên đều mất sớm nên về sau Dận Thì thành đại a ca, Dận Nhưng thành nhị a ca. Đây là lý do tại sao bên trên Khang Hi nhớ đến Dận Thì về sau trở thành đại a ca chinh chiến sa trường, bên dưới lại có phi tần gọi Dận Thì là Ngũ a ca. Lão tam, lão tứ, lão bát lúc đầu cũng đứng hàng 10, 11, 16 cơ. Cụ thể sự thay đổi mọi người có thể tra trên wiki, ở đây ta chỉ tiện nhắc tới những người về sau sẽ xuất hiện nhiều.