Mẹ con liền tâm, là con gái chính mình hoài thai mười tháng sinh ra, coi như cô hiện tại đã thành hình dạng khác, nhưng trong xương vẫn không thay đổi, về mặt tâm linh cũng sẽ không thay đổi.
Sau khi Chu Minh Liên đến gần Tô Ngưng không bao lâu, đã khẳng định cô chính là con gái Tô Du của mình, mà một bên khác, bà cảm giác được Đường Vân Linh một mực cưỡng bức bà thừa nhận sự thật này, mà con gái lại nói mình là Tô Ngưng.
Chu Minh Liên tuy rằng không biết trong chuyện này có bí ẩn gì, đối với cái kẻ tiểu tam phá hoại hôn nhân của con gái mình, bà nhất định đứng về phía con gái rồi.
Cho nên bà không một chút do dự, phủ nhận Tô Ngưng chính là Tô Du, sau đó hướng Đường Vân Linh cãi trở lại.
Bây giờ hai người kia đều đã đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ ở trước mộ cha Tô, không cần tiếp tục phải che giấu thân phận nữa mà nói ra tất cả.
- Mẹ, xin lỗi, ba năm qua con vẫn không trở về tìm mẹ, làm cho mẹ thương tâm, khổ sở.
Tô Ngưng cũng khóc lên theo Chu Minh Liên, nước mắt tràn đầy gò má cô.
Chu Minh Liên đưa tay không ngừng giúp cô lau nước mắt.
- Không sao đâu, chỉ cần Tiểu Du của mẹ sống tốt là được rồi. Con làm sao sống được, là ai cứu con? Còn có...... Mặt của con làm sao biến thành như vậy?
- Con bị tai nạn xe cộ rớt xuống biển, lại bị hải lưu đẩy lên, ông trời không muốn để cho con chết, lúc ấy có một chiếc thuyền đánh cá chạy ngang qua đã cứu con. Sau đó con gặp được anh Tống, là anh ấy đã giúp con, để con tiếp tục sống. Còn mặt của con, là bởi vì lúc xảy ra tai nạn mà bị thương, làm phẫu thuật chỉnh hình, cho nên mới biến thành như bây giờ.
Tô Ngưng giải thích từng nghi hoặc của Chu Minh Liên.
- Anh Tống? Con là nói...... anh trai Tống Kỳ Đông Tống Trí Viễn?
Chu Minh Liên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến người này.
- Dạ, chính là anh ấy.
Tô Ngưng gật đầu.
- Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên. Lúc trước Tống Trí Viễn đào hôn, mới để cho con có cơ hội gả cho Tống Kỳ Đông. Tống Kỳ Đông hành hạ con ba năm, còn hại chết con, đến cuối cùng, con lại được người nhà họ Tống cứu. Lẽ nào chúng ta đúng là đời trước thiếu nợ Tống gia, không phải vậy làm sao vẫn dây dưa không rõ với nhà bọn họ.
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng, anh Tống đối với con rất tốt, con bây giờ hồi sinh, cũng là anh ấy cho con.
Tô Ngưng nghe ra trong giọng nói của Chu Minh Liên có bi thương, thay Tống Trí Viễn giải thích, cũng hi vọng bà có thể an tâm.
- Nhưng tại sao con phải nói con tên Tô Ngưng? Mà không phải dùng thân phận Tiểu Du trở về?
Chu Minh Liên lại hỏi.
- Mẹ, Tiểu Du chết rồi, trừ mẹ ra, chắc không phải ai cũng hi vọng cô ấy còn sống.
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Ngưng lạnh lùng đi mấy phần.
- Nếu như con dùng thân phận Tô Du trở về, người nhà họ Tống nhất định sẽ cho là con tới tìm bọn họ trả thù, sẽ đối với con có đề phòng, do đó con muốn đổi thân phận, giảm xuống cảnh giác của bọn họ đối với con.
- Tiểu Du...... Không, Tiểu Ngưng.
Chu Minh Liên lập tức sửa lại xưng hô.
- Mẹ chỉ cần con còn sống, hạnh phúc bình an là tốt rồi. Gọi là Tô Du, hay là Tô Ngưng, cũng không sao hết. Chỉ có điều...... chuyện của quá khứ, chúng ta để xuống đi...... mẹ chỉ cần con sống tốt......
- Mẹ, con không bỏ xuống được.
Chỉ có ở trước mặt Chu Minh Liên, Tô Ngưng mới khóc như một đứa bé, những gì đem giấu ở trong lòng đều nói hết ra:
- Mẹ...... con yêu hắn lâu như vậy, sâu như vậy, hắn tại sao có thể đối xử với con như vậy! Mẹ, không chỉ có con, còn có ba ba, còn có đứa nhỏ của con......
Con đều muốn thay bọn họ báo thù, từ trên người Tống Kỳ Đông đòi lại!
- Đứa nhỏ...... Tiểu Ngưng, con nói con đã từng mang thai sao?
Chu Minh Liên không thể tin mà cao giọng lên, đau lòng nhìn Tô Ngưng rơi nước mắt đầy mặt.
Đúng, cô từng mang thai, hơn nữa còn là hai lần.
Đứa bé đầu tiên đã chết trong tay Tống Kỳ Đông vô tình lãnh khốc kia, đứa bé thứ hai, là cô cô gắng chống đỡ từ Quỷ Môn quan trở về!
Tô Ngưng ở cùng với Chu Minh Liên cả ngày, hai người nói đến sinh hoạt trong ba năm qua, viền mắt cũng không biết đã đỏ bao nhiêu lần, cuối cùng ở bữa cơm tối, mới lưu luyến không dứt mà rời đi.
Vì không cho hai vị trưởng bối Tống gia nhận ra được, nên sau khi Tô Ngưng trở về Tống gia, lén lén lút lút lên lầu hai.
- Em rốt cục đã trở về.
Tống Trí Viễn vẫn chờ ở trong phòng, nhìn thấy Tô Ngưng trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn kỹ, thì thấy hai mắt Tô Ngưng sưng đỏ vì khóc.
- Em làm sao vậy, sao lại khóc? Có phải Kỳ Đông đã làm gì em......
- Không phải.
Tô Ngưng khoát tay một cái, sau đó ấn vai Tống Trí Viễn, để hắn ngồi xuống.
- Trí Viễn, anh đừng lo lắng cho em như lo lắng cho An Bảo, em là một người trưởng thành, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.
Mặt Tống Trí Viễn vẫn không yên lòng, nhìn Tô Ngưng nói:
- Có lúc em giống như An Bảo còn khiến người ta lo lắng, An Bảo ít nhất sẽ không có đêm nào không về, để anh lo lắng đề phòng cả buổi tối.
Vừa nhắc tới An Bảo, vẻ mặt hai người đều trở nên nhu hòa.
An Bảo là sau khi Tô Ngưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới kiểm tra ra có đứa bé. Con bé nỗ lực sống trong bụng Tô Ngưng, chịu đựng việc Tô Ngưng sống lại.
Mấy ngày trước Tống Trí Viễn nói muốn xử lý một số chuyện, trên thực tế là trở về chăm nom cho An Bảo.
Có điều chuyện Tô Ngưng tối hôm qua không về, cũng không có bị bỏ qua, Tống Trí Viễn cứ ép hỏi mãi, Tô Ngưng không có cách nào chỉ có thể nói sang chuyện khác, nói chuyện đã xảy ra hôm nay.
- Em nói cho mẹ em biết thân phận của em?
Tống Trí Viễn nhíu nhíu mày.
Tô Ngưng giải thích:
- Đúng vậy. Anh không cần lo lắng, em đã giải thích cho mẹ em muốn làm gì, sẽ không vạch trần em đâu.
- Anh không phải sợ cái này......
Tống Trí Viễn muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, đối với Tô Ngưng nói:
- Vừa nãy bảo mẫu nói với anh An Bảo vừa tắm xong, em có muốn nói chuyện video với con bé không?
- Đương nhiên là muốn rồi.
Tô Ngưng lúc này mới hiện lên nụ cười trên mặt.
Hắn lấy điện thoại ra, kết nối tới nơi An Bảo ở, rồi tiến hành trò chuyện video.
Trên màn hình điện thoại, rất nhanh phát hiện ra bóng người nhỏ bé của An Bảo, mặc cái váy nhỏ màu hồng phấn, trong tay cầm núʍ ѵú cao su, miệng nhỏ nhắn đang bẹp bẹp.
Bây giờ xem ra đã tròn vo, là viên thịt nhỏ bụ bẫm, còn nhớ lúc vừa mới ra đời, chỉ là một đứa nhỏ sinh non không đủ hai kg, phải dựa vào hộp kính giữ nhiệt, tỉ mỉ chăm sóc, mới tiếp tục sống sót.
Cô gọi bé là An Bảo, chính là hi vọng con gái có thể bình an lớn lên, cả đời đều làm tiểu bảo bối của cô.
Sức sống của An Bảo rất mạnh, thời điểm còn trong bụng Tô Ngưng, sau khi sinh vẫn như vậy, hiện tại đã lớn như đứa trẻ hai tuổi rồi.
Nhìn thấy Tô Ngưng cùng Tống Trí Viễn, An Bảo rất hưng phấn, cái chân nhỏ bé ngắn ngủn đạp loạn đá chăn, bi bô la hét:
- Mẹ ôm, mẹ ôm.
Nhìn dáng dấp An Bảo khả ái, tim Tô Ngưng lập tức liền mềm nhũn, thế mà đã xa An Bảo nửa tháng rồi.
- An Bảo ngoan ~ mẹ cũng rất nhớ An Bảo, chờ mẹ giải quyết xong chuyện, liền nhất định trở về với An Bảo nha!
Tô Ngưng đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa không thể ngồi vững.