Editor: Mèo ™
Tuy rằng chủ nhân của phủ Đoan Vươngđã tiến cung, nhưng nơi này vẫn được trọng binh canh giữ nghiêm ngặt, người người qua lại đều biết đây là vương phủ mà tân đế từng ở trước khi lên ngôi, lúc đi ngang qua cũng cực kỳ cẩn thận.
Giờ đây, ngay cả thân phận nhà mẹ đẻ của những thị thϊếp trong phủ Đoan Vương cũng đã khác xưa, nước lên thì thuyền lên. Dù không có bao nhiêu người cố ý đến lấy lòng, nhưng mà ai nấy đều đối đãi khách khí hơn nhiều.
Đối với đám thị thϊếp trong phủ Đoan Vương, Vương gia có thể kế vị, hiển nhiên là niềm vui mừng kinh hỉ nhất, thị thϊếp của vương phủ có thể so được với nương nương trong cung sao? Huống chi mấy người họ đều hầu hạ hoàng thượng từ lúc còn chưa kế vị, chắc phân vị cũng sẽ không quá thấp, đến lúc đó cho dù hoàng thượng không sủng ái các nàng đi nữa, ít nhất về mặt thân phận, cũng được lưu danh vào sử sách rồi. Còn nếu chỉ là một thị thϊếp trong vương phủ, sau trăm năm, còn ai thèm nhớ tới bọn họ nữa chứ?
Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn của các nàng đều tắt ngúm, sau khi vương phi được hoàng thượng nghênh đón vào cung, liền không thấy có thánh chỉ đến nữa. Mắt thấy linh cữu tiên đế được đưa đến Hoàng lăng, mắt thấy hoàng thượng cử hành đại điển đăng cơ, nhưng vẫn không thấy có ai tới đón họ vào cung cả.
Trong lòng Phùng Tử Căng và Hàn Thanh Hà nóng nảy, định đi tìm Giang Vịnh Nhứ thương lượng thử, dù sao hiện nay địa vị của Giang Vịnh Nhứ cũng cao nhất trong số mấy người họ. Nhưng khi hai người họ đến viện của Giang Vịnh Nhứ liền trợn tròn mắt, uổng cho bọn họ lòng như lửa đốt, kết quả lại thấy vị này đang nhàn nhã ngồi dưới góc cây đọc sách, trước mặt bày một ấm trà lạnh, sau lưng còn có một nha hoàn đứng quạt, dáng vẻ cực kì thoải mái.
Phùng Tử Căng nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh của nàng ta, tiến lên phía trước nói: "Giang trắc phi nhẫn nại thật đấy, đến bây giờ rồi mà vẫn không lo lắng gì cả."
Giang Vịnh Nhứ gập sách lại, nhìn hai người kia. "Mời hai vị muội muội ngồi, trời nóng như vậy, sao lại có nhã hứng đến nơi này của ta thế?"
Nha hoàn đưa đến hai cái ghế đặt phía sau hai người, mặc dù Hàn Thanh Hà cũng nóng lòng, nhưng cũng biết lời nói của Phùng Tử Căng có hơi quá phận, nàng ta nói tiếng cám ơn rồi mới cười ngồi xuống: "Mấy ngày nay hoàng thượng nương nương đều không ở trong phủ, ta thấy hơi nhàm chán, nên muốn đến viện của tỷ tỷ nói chuyện phiếm ấy mà."
Giang Vịnh Nhứ biết Hàn thị cũng đang nóng lòng chuyện vào cung, dù lời nói có vẻ êm tai hơn Phùng thị, nhưng ý định cũng không khác Phùng thị là bao, nàng nâng chung trà lên nói: "Đây là trà mà mấy ngày trước nương nương cố ý bảo người mang tới cho ta, vừa uống vào miệng đã thấy mát mẻ giải nhiệt, hai vị muội muội cũng nếm thử xem."
Bưng tách trà lên nhấp một hớp, Hàn Thanh Hà thấy trà hơi đắng, nhưng sau khi nuốt xuống, quả thật cảm thấy trong lòng mát mẻ khoan khoái, nàng ta đặt tách trà xuống, cười nói: "Nương nương ban thưởng quả thật là đồ tốt, có thể thấy được nương nương có lòng với tỷ tỷ." Bốn thị thϊếp trong vương phủ, mặc dù Khúc Khinh Cư không thân cận ai, nhưng quả thật đối với Giang Vịnh Nhứ tốt hơn vài phần. Nghĩ tới đây, Hàn Thanh Hà thấy hơi hối hận, nếu ban đầu nàng cũng học Giang Vịnh Nhứ quy phục Khúc Khinh Cư sớm một chút, sau này cho dù hoàng thượng không sủng ái nàng, thì cũng còn hoàng hậu để dựa vào, ngày qua ngày cũng sống thoải mái hơn nhiều.
Nghe ra trong lời nói Hàn thị có ý nịnh nọt mình, Giang Vịnh Nhứ cười nhạt: "Nương nương đối đãi với chúng ta đều giống nhau cả, muội muội nói đùa rồi." Nói xong, nàng quay sang nhìn Phùng Tử Căng: "Muội muội đến tìm ta cũng để nói chuyện phiếm ư?"
"Ta không quanh co lòng vòng với ngươi, chỉ hỏi ngươi một câu thôi, ngươi có biết lúc nào chúng ta mới được tiến cung không?" Phùng Tử Căng không thèm nhìn tới tách trà trên bàn, mất kiên nhẫn phe phẩy cây quạt trong tay. "Đừng nói những thứ vô nghĩa kia làm gì, chẳng lẽ chúng ta bị nương nương lạnh nhạt thờ ơ rồi sao?"
"Khi nào chúng ta được vào cung, là định đoạt của hoàng thượng và nương nương, sao ta biết được chứ?" Giang Vịnh Nhứ nhìn cây quạt trên tay Phùng Tử Căng, trên mặt quạt thêu một đoá hoa mẫu đơn màu đỏ, nàng cong môi cười nói: "Hiện tại, sự vụ hậu cung bề bộn, đại tang của tiên đế cũng vừa mới qua một tháng, hoàng thượng nương nương còn đang thương tiếc chưa nguôi, sao chúng ta có thể gây thêm phiền cho hoàng thượng cùng nương nương được?"
Phùng Tử Căng liếc nhìn nụ cười trên mặt Giang Vịnh Nhứ, cười nhạo nói: "Giang trắc phi quả nhiên khí độ trầm ổn, nếu đã như vậy, ta cũng không làm phiền nữa." Nàng ta đứng lên, hừ lạnh: "Nếu ngươi có bản lãnh thì đừng vào cung." Nói xong, tức giận đùng đùng ra khỏi trắc viện.
Hàn Thanh Hà đang cầm tách trà, cười gượng hai tiếng, nàng ta nhìn theo bóng lưng của Phùng Tử Căng. "Tính tình Phùng thị thϊếp vẫn luôn như vậy."
"Mang tính tình này vào cung, chỉ tự mình chuốt khổ thôi." Giang Vịnh Nhứ đã quen nhìn Phùng Tử Căng diễn trò, bình tĩnh quay đầu nói thêm: "Chúng ta là người cũ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, sớm muộn gì cũng sẽ có người đón chúng ta vào cung, sốt ruột lo lắng như thế làm gì. Trong cung thay đổi nhân sự, các chủ tử cũ cũng phải có thời gian sắp xếp dời cung, chúng ta cũng không phải là chính thê, có tư cách gì mà được tiến cung sớm như nương nương?”
"Tỷ tỷ là người hiểu chuyện, muội muội xin thụ giáo." Hàn Thanh Hà cười đồng ý: "Nương nương hiền đức, chắc chắn sẽ an bài ổn thoả." Tuy nàng ta là nữ nhân hầu hạ bên cạnh Vương gia sớm nhất, nhưng ở trước mặt Giang Vịnh Nhứ, cũng chỉ có thể xưng một tiếng muội muội. Nghĩ đến không lâu sẽ được vào cung, trong lòng nàng ta cũng có chút thấp thỏm, không biết hoàng thượng sẽ cho nàng ta phân vị gì, thân phận của nàng ta thấp nhất trong bốn người ở đây, chắc hẳn phân vị cũng sẽ là thấp nhất.
Nghĩ vậy, vẻ hưng phấn của nàng ta liền bay biến hơn phân nửa, nói với Giang Vịnh Nhứ: "Trong bốn người chúng ta, chỉ có ta xuất thân thấp nhất, ngay cả La muội muội cũng có một cữu cữu làm quan thất phẩm qua đời vì bệnh, còn ta thì chả có ai cả." Nghĩ tới phụ thân mình chỉ làm một quan bát phẩm nhỏ nhoi, tuy nói là quan, kì thực còn không sánh bằng người giữ cửa của vương phủ.
"Muội muội sao lại nghĩ như vậy, chúng ta đều là người hầu hạ hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng lại dựa vào nhà mẹ đẻ để định phân vị cho chúng ta sao?" Giang Vịnh Nhứ khuyên lơn: "Nghĩ như vậy cũng không đúng."
Hàn Thanh Hà lập tức phản ứng kịp, nhà mẹ đẻ của nương nương đã không còn, lời này của mình đúng là không ổn. Nghĩ tới đây, nàng ta lập tức nói: "Là ta nghĩ nông cạn."
"Vậy được rồi, chỉ cần biết suy nghĩ, không có gì không qua được cả." Giang Vịnh Nhứ vừa nói xong câu đó, thì thấy quản sự vương phủ vui mừng chạy vào, đến trước mặt họ, thi lễ nói: "Các vị chủ tử, thánh chỉ hoàng thượng đến, muốn đónchư vị chủ tử vào cung đấy."
Giang Vịnh Nhứ tính ngày, hôm nay là ngày thứ ba mươi hai sau đại tang của tiên đế, lúc này vào cung, rất thích hợp.
Nàng nhìn về hướng hoàng cung, thở dài, đồ đạc đều đã thu xếp ổn thoả, chỉ chờ thánh chỉ ban xuống thôi.
Bởi vì tiên đế băng hà, tân đế kế vị, thiên hạ mưa thuận gió hòa, cũng không có ai gây chuyện với Hạ Hành, chuyện duy nhất khiến hắn mất hứng chính là, lúc thượng triều, Ngự sử bẩm tấu nói thân phận Khúc Khinh Cư không xứng làm hoàng hậu.
Hắn trầm tĩnh nghe Ngự sử nói xong, cười lạnh nói: "Theo như ngươi nói, nếu nam nhân trong thiên hạ đều bởi vì nhà mẹ đẻ của thê tử phạm phải sai lầm mà vứt bỏ nàng, vậy còn gì gọi là tào khang chi thê bất khả hạ đàng[1] nữa? Hoặc là nói, trong lòng Tần ngự sử, có thể tùy ý vứt bỏ chính thê của mình ư?" Hắn vỗ mạnh xuống tay vịn long kỷ, nổi giận mắng: "Một người bạc tình vô nghĩa, lòng lang dạ sói như ngươi, há có thể làm Ngự sử của triều Đại Long ta, nếu Ngự sử trong thiên hạ đều như ngươi vậy, thì triều Đại Long còn gì gọi là tình nghĩa nữa?!”
[1]Tao khang chi thê (người vợ tao khang, hay gọi chệnh là tào khang) ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo.
Bất khả hạ đàng (đường): Không thể đưa xuống nhà dưới (không thể hắt hủi).
Tao khang chi thê bất khả hạ đường: nghĩa là khi sang giàu thì không thể bỏ người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn lúc trước với mình.
Tích: Tống Hoằng là quan hiền lương dưới triều vua Quang Vũ (6 TCN – 57 CN), người sáng lập triều Đông Hán (tức Hậu Hán). Vợ Tống Hoằng bệnh, bị mù và ông luôn đích thân săn sóc, đút cơm cho vợ. Chị gái vua là công chúa Hồ Dương góa chồng, rất ái mộ Tống Hoằng. Vua biết ý, một hôm ướm lời dò hỏi: “Ngạn ngữ nói: Sang đổi bạn, giàu đổi vợ, có thật vậy chăng?” Hoằng đáp: “Bần tiện chi giao mạc khả vong, tao khang chi thê bất khả hạ đàng.” (Nghĩa: Bạn bè chơi từ thuở nghèo hèn chớ nên quên, người vợ từng chịu khổ cực với mình chớ hắt hủi.”). Hiểu Tống Hoằng một lòng chung thủy, vua bỏ ý định tác hợp cho chị gái mình.
"Hoàng thượng!" Tần ngự sử không ngờ hoàng thượng lại nghiêm nghị như vậy, chân mềm nhũn, liền quỳ xuống: "Hoàng thượng, tuy vương phi là thê tử kết tóc se duyên với ngài, nhưng nàng có trưởng bối không ra gì như vậy, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được?"
"Lời của Tần đại nhân là chỉ nữ nhi của Điền gia ta không ra gì sao?" Điền Tấn Kha sải bước ra ngoài điện, giọng đau xót nói: "Hoàng thượng, dù muội muội vi thần không phải nữ tử kỳ tài trong thiên hạ, nhưng cũng coi là tri thư đạt lý, mẫn tuệ hiền đức, thận trọng từ lời nói đến việc làm. Tuy năm xưa bị tên lòng lang dạ sói kia hại chết, thế nhưng không thể gán ba chữ ‘không ra gì’ vào người như thế, cầu xin hoàng thượng tìm lại công đạo cho muội muội vi thần!"
Tất cả mọi người đều biết, người mà Tần ngự sử nói là Lương thị - Kế thê của Xương Đức công, nhưng muội muội Điền Tấn Kha mới là thân mẫu của vương phi, Tần ngự sử khác nào đang đưa nhược điểm cho người khác nắm đâu.
"Hoàng thượng, vi thần cho rằng, thân mẫu của vương phi từng được chính miệng Hiếu Từ hoàng hậu tán dương. Từ nhỏ vương phi đã được phu nhân Tường Thanh hầu dạy bảo, là người vô cùng hiền đức nhân hậu, lại là chính thê của hoàng thượng, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí hoàng hậu. Cả nhà Khúc thị phạm tội, vương phi vốn là bị người hại, Tần ngự sử không những không đồng tình, ngược lại còn dùng tội danh này vu cáo cho danh dự vương phi, thực sự quá hoang đường, kính mong hoàng thượng nghiêm trị, đòi lại công đạo cho Điền đại nhân." La Trường Thanh sắc mặt ngưng trọng bước ra bẩm tấu, Hiếu Từ hoàng hậu chính là mẫu hậu đã mất của tiên đế, La Trường Thanh nhắc đến bà, chính là nâng cao thân phận cho Khúc Điền thị.
"Thần tán thành!" Ngụy Văn Quảng hô to.
"Thần đệ tán thành!" Hạ Minh cũng hô theo.
"Chúng thần tán thành!"
Đại thần có mặt trong triều ai mà không nhìn ra hoàng thượng có tình cảm với Vương phi, huống chi Đoan Vương phi người ta còn có Điền gia đứng sau hậu thuẫn, dầu gì Tần ngự sử này cũng là Tần thị nhất tộc thư hương thế gia, sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.
"Người đâu, phế bỏ chức quan của hắn ta, cả đời này cũng không được phép vào triều làm quan." Hạ Hành lạnh lùng nhìn Tần ngự sử sắc mặt thảm đạm, trầm giọng nói: "Người đọc sách, trước hết phải tu tâm dưỡng tính, nếu không dù có đọc nhiều sách hơn nữa, thì có ích lợi gì. Chuyện lập hậu sau này không cần bàn lại nữa, cả đời này, trẫm chỉ lập Khúc thị làm hậu, không có người thứ hai!"
Câu trước còn hiểu được, nhưng khi mọi người nghe câu ‘không có người thứ hai’ thì sững sờ không thôi, ngay sau đó đồng loạt quỳ xuống, hô to: "Hoàng thượng trọng tình trọng nghĩa, chúng thần xin noi theo."
Hài lòng nhìn xuống triều thần đang quỳ phía dưới, Hạ Hành đứng lên nói: "Bãi triều!"
Mọi người còn đang quỳ, đưa mắt nhìn hoàng thượng rời đi, sau đó mới chậm rãi đứng lên, không ít người bắt đầu khen ngợi hoàng thượng mỹ đức, chắc hẳn sau ngày hôm nay, ở triều Đại Long này, nam nhân ái thϊếp diệt thê sẽ biến mất nhiều, nam nhân tôn trọng chính thê sẽ lại tăng lên không ít.
Chính Điền Tấn Kha cũng không ngờ hoàng thượng lại trịnh trọng tuyên bố trước mặt văn võ bá quan như thế, thậm chí ông còn không dám tin, cả đời hoàng thượng sẽ quyết ý chỉ có một hoàng hậu là cháu ngoại gái mình.
"Hiền tế, chúng ta cùng về thôi?" La Trường Thanh cười đi tới trước mặt Điền Tấn Kha, vỗ vai ông một cái.
"Nhạc phụ, mời!" Điền Tấn Kha chắp tay làm tư thế nhường, đi sau La Trường Thanh nửa bước.
Hai người từ từ ra khỏi đại điện, ông nói: "Trước đó có nghe nói quan hệ giữa nương nương và Thụy vương phi không thân lắm, hôm nay xem ra, đúng thật không phải lời đồn."
Điền Tấn Kha giật giật khóe miệng: "Nhạc phụ nói rất đúng."
Chỉ là lần này Tần gia cũng quá thảm rồi. Bây giờ tâm tình của ông rất tốt, mặc kệ như thế nào, hoàng thượng có thể đối đãi với cháu ngoại gái mình như vậy, muội muội mất sớm của ông cuối cùng cũng có thể nhắm mắt rồi.
"Hoàng thượng." Tiền Thường Tín nhìn sắc mặt khó coi của hoàng thượng, cẩn thận dâng lên một tách trà.
"Tần thị!" Hạ Hành vung đổ tách trà lên trên mặt đất, trầm giọng nói: "Xem ra người hầu hạ trong phủ của Tam đệ hơi ít thì phải.”
Hết chương 87
**********