Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 49: Hoàng thất chí tôn

Editor: Gà

Rất nhanh thánh chỉ về việc Bắc Lộc Bá và Tấn An trưởng công chúa hòa ly đã được ban xuống, đồng thời còn có ý chỉ ban thưởng cho hai người con của Tấn An công chúa. Về phần Bắc Lộc Bá, Khánh Đức đế không tước vị của gã, chỉ cho người dắt gã đến Ngọ môn đánh bốn mươi trượng, rồi trong thánh chỉ nói rõ ‘Kinh châu nhất tộc Tào thị gia phong bất chính, đức hạnh thiếu sót, thực không nên lựa chọn kết thân, trẫm cảm thấy hổ thẹn, nhưng đã muộn rồi, chỉ nguyện người khác sẽ không chịu nỗi khổ của trẫm."

Lời này nghe như là Hoàng đế đang tự trách, thực tế đang nói..., Tào gia không ai tốt, đức hạnh không ổn, ban đầu trẫm gả nữ nhi cho Tào gia, thật sự do mắt bị mù, hi vọng sau này không nên có người mắt mù kết thân với Tào gia nữa.

Thật ra như thế mới vô cùng tàn nhẫn, dù sao Tào gia cũng được xem là danh môn vọng tộc ở Kinh châu, trong tộc không biết bao nhiêu nam nữ chưa thành thân, ý chỉ này của Hoàng đế vừa ra, còn ai dám kết thân với Tào gia nữa, như vậy không phải trái ý hoàng thượng sao? Xem như Bắc Lộc Bá này đã hại cả tộc rồi.

Sau khi Khúc Khinh Cư nghe nói về ý chỉ này, mới chợt hiểu, đây chính là hoàng quyền chân chính, nếu hoàng thượng nói Tào gia không tốt, như vậy người Tào gia 100% có vấn đề, ai dám cầu cạnh thì đức hạnh cũng thiếu sót giống người Tào gia.

Không biết có bao nhiêu nam nữ vô tội của Tào gia bị liên lụy, Khúc Khinh Cư hơi đồng tình với bọn họ, lại cảm thấy Bắc Lộc Bá làm việc thật sự ghê tởm. Không biết khi gã trở về tộc, người trong tộc sẽ hận gã thế nào?

Hạ Hành đi vào chính viện thì vừa lúc thấy Khúc Khinh Cư đang ngẩn người, nên đi đến phía sau nàng: "Đang suy nghĩ gì vậy, nhập thần như thế?"

"Đang suy nghĩ về người Tào gia." Nàng quay đầu lại nhìn Hạ Hành, không giấu giếm: "Không biết có bao nhiêu người bị Bắc Lộc Bá liên lụy."

"Quả thật những người đó vô tội, nhưng ai bảo bọn họ mang họ Tào?" Hạ Hành hiểu nàng đang đồng tình với những người vô tội của Tào gia, nói: "Nếu chỉ trừng phạt một Bắc Lộc Bá, thì uy nghiêm hoàng gia để ở đâu. Huống chi hành động lần này của phụ hoàng đã nhân từ rồi, trăm năm trước lúc Thái Tổ tại vị, có vị phò mã cưới tiểu thϊếp vào phủ, còn giam lỏng công chúa, cuối cùng cả nhà hắn ta bị phán tội xử trảm, toàn bộ thân nhân ngũ tộc cũng bị biếm làm dân đen."

Khúc Khinh Cư ngẩn người, nếu phải trả giá lớn như vậy, tại sao còn làm chuyện như thế, nếu công chúa làm việc không đúng thì về tình có thể tha thứ, nhưng Tấn An công chúa sinh con dưỡng cái, đối xử rất tốt với Bắc Lộc Bá, Bắc Lộc Bá lại làm vậy, không cảm thấy thẹn với lòng sao?

"Được rồi, đừng nghĩ mấy loại chuyện này nữa." Hạ Hành vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: "Chuyện hôm nay đã xong, nàng đừng quan tâm nữa, sau này nếu rảnh, thì đến phủ trưởng công chúa ngồi một chút là được."

Khúc Khinh Cư gật đầu, sắc mặt trở nên nhẹ nhõm, nàng nhìn sắc trời bên ngoài, âm u như sắp mưa: "Sắc trời không tốt lắm, đợi lát nữa có thể gió bắt đầu thổi, nếu chàng ra cửa, phải mặc thêm y phục đấy."

"Yên tâm, có bọn Minh Hòa rồi." Hạ Hành khoát tay: "Ta ăn trưa với nàng trước rồi mới ra ngoài, xế chiều hôm nay Bắc Lộc Bá phải ra khỏi kinh, mấy người chúng ta phải đến đưa tiễn hắn mới được."

Nghe xong, trong lòng Khúc Khinh Cư yên lặng thắp cho Bắc Lộc Bá một cây nến.

Từ trước đến giờ bốn tòa cửa chính của Kinh thành đều có người đến người đi, Kinh thành phồn vinh có không ít người đến kiếm sống, thậm chí còn có không ít người ngoại quốc ở Kinh thành cắm rễ sống qua ngày. Nhưng vào lúc này cửa bắc không có bao nhiêu người đi qua, chỉ cho dân chúng xem náo nhiệt ở phía xa.

"Lúc này Bắc Lộc Bá đã đi rồi à? Sao không ở thêm mấy ngày, mấy huynh đệ Bổn vương còn chưa chiêu đãi ngươi chu đáo, gấp làm gì." Hạ Kỳ nhìn Bắc Lộc Bá quỳ gối trước mặt mình, hào sảng cười to hai tiếng, đưa tay nặng nề ở vỗ vai Bắc Lộc Bá mấy cái, nhìn thấy sắc mặt Bắc Lộc Bá vốn tái nhợt càng trở nên khó nhìn.

"Nhìn mặt mũi bá gia trắng thế này, khó trách có thể ở bên ngoài cấu kết không rõ ràng với nữ nhân." Hạ Uyên cưỡi trên bạch mã, liếc mắt nhìn xuống Bắc Lộc Bá: "Hôm nay cuối cùng ngươi có thể cao bay xa chạy với nữ nhân kia rồi, thật sự đáng mừng, Bổn vương chúc mừng ngươi trước, người đâu, trình quà mừng của Bổn vương cho Bắc Lộc Bá và người yêu của hắn lên."

Bắc Lộc Bá bị ăn hèo, quỳ cũng không nổi, sau khi lễ gì đó của Thụy vương được trình lên, gã càng thêm hoảng sợ đến biến sắc. Loại thuốc bình này gã từng thấy rồi, bên trong chứa một loại thuốc gọi là ‘ngàn vạn sợi tơ’, người ăn vào, trong bụng sẽ như bị ngàn vạn sợi tơ quấn quanh rất khổ sở, hơn nữa cả người vô lực, ngay cả tự sát cũng không nỗi, chỉ phải đau đủ mười hai canh giờ mới có thể chết được.

"Mỹ nhân chỉ xứng với tên thuốc hay, Bắc Lộc Bá ngươi cảm thấy lễ này của Bổn vương thế nào?" Hạ Uyên nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt Bắc Lộc Bá, dùng mũi giày nâng cằm của gã lên, thấy gã đầu đầy mồ hôi thì lộ ra nụ cười: "Nếu không thích, Bổn vương đổi lễ khác cho ngươi vậy?"

Nghe Thụy vương nhấn mạnh, Bắc Lộc Bá dập đầu nói: "Tạ Thụy vương điện hạ ban thưởng."

Thấy gã như vậy, Hạ Uyên chán ghét thu chân, tiểu thái giám đi theo sau lưng hắn ta vội vàng quỳ xuống đất, móc khăn tay cẩn thận lau mũi giày cho hắn ta, thái độ chê bai rõ ràng.

Hạ Hành cười híp mắt nhìn cảnh này, thấy Bắc Lộc Bá siết chặt quả đấm, khom lưng nói với gã: "Nhớ lại cảnh tượng năm đó của ngươi đi, xem dáng vẻ ngươi bây giờ, phò mã cao cao tại thượng không muốn làm, cứ thích làm chó khiến người chán ghét vứt bỏ, Bổn vương nên nói ngươi đáng thương hay đáng giận đây?" Nói xong, thân thể thẳng tắp, cao giọng nói: "Công chúa hoàng gia sinh ra đã cao quý, dung đức song toàn, ngươi lại ruồng bỏ công chúa và con cái, hoàng gia chúng ta không chứa được phò mã như ngươi vậy, sau này Kinh châu Tào gia trọn đời không được vào kinh, nếu không người nhà họ Hạ ta thấy sẽ phạt." Nói xong, đạp một cước lên người Bắc Lộc Bá, phủi áo bào không hề dính bụi, xoay người phóng lên tuấn mã màu táo đỏ của mình.

"Cút đi cút đi." Hạ Kỳ càng không muốn nhìn dáng vẻ ghê tởm của gã lúc này, xoay người đánh ngựa rời đi, Hạ Hành và Hạ Uyên cũng không nhìn gã, cưỡi ngựa đi mất.

Hạ Uyên cưỡi ngựa thậm chí vung roi quất vào mặt Bắc Lộc Bá, nhưng Bắc Lộc Bá chỉ có thể quỳ thẳng tắp, tránh cũng không thể tránh.

Thấy các vương gia đã rời đi, bách tính vây xem mới rối rít xúm lại, chỉ chỉ chõ chõ truyền ra vô số phiên bản mấy chuyện mà Bắc Lộc Bá đã làm, nhưng cái nào cũng nói Bắc Lộc Bá đáng ghét, nữ nhân quyến rũ Bắc Lộc Bá hồ ly tinh như thế nào.

Đối với dân chúng, hoàng thượng vương gia đều nói không ổn, dĩ nhiên là vô cùng không tốt, về phần chuyện này nếu đổi thành người bình thường, bọn họ sẽ đối xử thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết.

Bắc Lộc Bá gắng gượng vịn tay gã sai vặt lập tức lên xe, nằm trên nệm êm thì gã mới nhớ đến cảnh tượng hồi kinh năm trước, lại nghĩ đến sự nhếch nhác bây giờ, trong lòng dần dần hối hận.

Nếu gã và công chúa vẫn tốt thì hôm nay đám vương gia này nhất định sẽ rất khách khí với gã, trên dưới Tào gia cũng sẽ thận trọng nâng niu gã, nhưng hôm nay gã trở về Kinh châu, trên dưới Tào gia chỉ sợ hận không thể ăn thịt uống máu gã thôi.

Nắm chặt bình thuốc trong tay, ánh mắt Bắc Lộc Bá tối xuống, nếu không phải tiện nhân kia quyến rũ mình, mình và công chúa đâu đến nỗi sẽ đi đến bước hôm nay!

Sau vài ngày chuyện của Tấn An trưởng công chúa bay lả tả trong kinh thành, thì dần yên tĩnh lại, đối với các nữ quyến, cũng chỉ thêm một người cần nịnh nọt trong kinh thành mà thôi; mà đối với nam nhân, chỉ nhắc nhở mình sau này không thể qua lại với Tào gia ở Kinh châu. Về phần những thứ khác, hoàn toàn chẳng có gì thay đổi.

Tháng giêng trôi qua rất nhanh, mọi người đã dần bình tĩnh thì Kinh thành lại vang lên tiếng sấm, thì ra Ninh Vương điện hạ tra ra người chủ sử ám sát Khâm sai, chính là Thụy Vương điện hạ được hoàng thượng sủng ái nhất.

Người của Thụy Vương điện hạ giúp Thụy Vương giải thích, kết quả Ninh Vương lấy ra không ít chứng cứ, ví như thích khách bị hộ vệ gϊếŧ chết, từng làm công trong phủ Thụy Vương; còn tìm được một Hộ Thân phù trên người một thích khách, đó là cái mà một nha hoàn của phủ Thụy Vương đã từng đến để cầu Ngũ Trang Quan, thậm chí có người chỉ ra và xác nhận, ngày thứ hai Thành Vương ra khỏi thành, Thụy Vương từng lén lút gặp mặt vài tên thích khách.

Khánh Đức đế nghe xong, giận đến nỗi không nói lời nào, thậm chí khạc ra một búng máu hôn mê bất tỉnh tại chỗ, được một đám người ôm về cung Thiên Khải, toàn bộ người đang trực ở Thái Y viện đều bị tuyên vào cung.

Vì Hạ Uyên không thể vào triều, lúc nghe được tin Hoàng đế đã tỉnh lại, hắn ta muốn xuất phủ đi gặp hoàng thượng, lại phát hiện cấm vệ quân vốn trước đây hắn ta luôn tùy ý hô quát bỗng trở nên mềm không được cứng không xong.

Người bên trong không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không đi vào được, Hạ Uyên giận dữ đập vài món đồ tốt, nhớ đến môn khách Cao Đạc vừa lúc đang ở trong phủ, thì bảo thái giám đi gọi người.

Cao Đạc chạy đến thư phòng thì cơn giận của Hạ Uyên vẫn chưa tiêu, hắn ta chỉ vào Cao Đạc mắng to: "Ban đầu ngươi ra chủ ý sứt sẹo này, bây giờ thành ra như vậy, phải làm thế nào mới kết thúc?!"

Cao Đạc quy củ thi lễ, mặt không đổi sắc nói: "Vương gia, tại hạ cũng không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa tại hạ hoài nghi, chuyện này có người cố ý vu khống hãm hại ngài."

"Nói nhảm, Bổn vương cũng biết có người cố ý vu khống hãm hại, còn cần ngươi giải thích à?!" Một tay Hạ Uyên vung hết giá bút xuống đất: "Tàn sát huynh đệ, thanh danh như thế, Bổn vương đã xong rồi."

"Đương nhiên Vương gia đã biết đây là vu khống hãm hại, ý tại hạ là, vì sao người đó hãm hại ngài, ai là người hãm hại người của ngài?" Giọng nói Cao Đạc thấp hai phần: "Hiện nay ngài là hoàng tử được hoàng thượng xem trọng nhất, đương nhiên có người đỏ mắt, chỉ khi ngài ngã, hắn mới có cơ hội."

"Hạ Kỳ, nhất định là hắn!" Hạ Uyên căm hận nói: "Chuyện này do hắn một tay ôm hết muốn tra, luồn lên nhảy xuống náo nhiệt hơn cả, hắn dám hãm hại ta."

Cao Đạc rũ mí mắt xuống, khom người nói: "Vương gia, dựa vào tình huống hiện tại, chỉ sợ lần này ngài cần tốn chút máu."

Vẻ mặt Hạ Uyên khẽ biến, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Người đâu, mang vải lụa trắng đến cho ta."

Cao Đạc khẽ cười: "Vương gia cơ trí, nhất định đã hiểu làm thế nào mới có thể đả động tâm tư của hoàng thượng, tại hạ cáo lui trước."

Hạ Uyên khoát tay áo, ý bảo ông ta có thể lui xuống.

Ra khỏi thư phòng, Cao Đạc vuốt râu, trên mặt lộ ra một nụ cười.