Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 4: Xấu hổ

Một ngày mới đã tới, đám trắc phi thê thϊếp trong vương phủ đều ngoan ngoãn nghiêm chỉnh tới chính viện thỉnh an, kết quả đợi đến nửa canh giờ, cũng không nhìn thấy mặt vương phi đâu.

Ba người kia vẫn cảm thấy ổn, ngồi đờ đẫn ở đó, chỉ có khuôn mặt của Phùng Tử Căng là lộ ra chút thiếu kiên nhẫn, nhưng dù vậy, cũng không dám phất tay áo bỏ đi.

Uống một ngụm trà nén cơn nôn nóng trong người xuống, Phùng Tử Căng đè thấp giọng hỏi nàng nô tỳ bên cạnh:

“Xuân Vũ, giờ đã canh mấy rồi.”

Xuân Vũ nhìn ra bên ngoài cửa, thấy ánh mặt trời đã lên cao, đành nói:

“Bẩm chủ tử đã là giờ Thìn rồi ạ.”

(Giờ Thìn là khoảng từ 7h – 9h sáng.)

Giang Vịnh Nhứ lạnh lùng liếc nhìn hành động của hai chủ tớ Phùng Tử Căng, lại cúi đầu nhìn bộ váy áo màu hồng xám trên người mình, trông giống như một khúc gỗ không có tri giác, chỉ đợi vương phi tới.

Lại qua thêm non nửa nén hương nữa, mọi người mới thấy đại nô tỳ bên cạnh vương phi là Mộc Cận thong thả bước vào, khuôn mặt đầy vẻ áy náy sâu sắc nhún mình nhìn bốn người nói:

“Các vị trắc phi thị thϊếp xin hãy quay về đi ạ, vương phi nói ngày nào cũng tới thỉnh an có phần bày vẽ không cần thiết, sau này ba ngày thỉnh an một lần là đủ rồi.”

“Vương phi đã thương xót rồi.”

Đợi đến quá nửa ngày trời, không ngờ lại nhận được mấy câu này, tâm tình của bốn người có mặt ở đây đều vô cùng phức tạp, mỗi người một vẻ, năm tháng tạo nên phong thái của người lớn tuổi, lại là trắc phi Giang Vịnh Nhứ tươi cười bước tới nói:

“Đã như vậy rồi, chúng ta cũng không quấy rầy vương phi nữa.”

“Vương phi công việc bộn bề, nếu như thông báo trước cho bọn ta từ tối hôm trước, thì hôm nay cũng đâu cần phải tới quấy rầy, là bọn ta đã quá lỗ mãng rồi.”

Phùng Tử Căng bên ngoài nở nụ cười như bên trong thì không nói thêm một câu,

“Bọn ta là người thô lỗ, tùy tiện đã thành quen, chung quy lại cũng là không đủ cẩn thận, xin vương phi thông cảm cho.”

Nghe những lời ỡm ờ lập lờ của Phùng Tử Căng, nụ cười tủm tỉm trên mặt Mộc Cận vẫn không thay đổi, chỉ lại cúi mình hành lễ lần nữa:

“Phùng trắc phi không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, trước giờ vương phi tính tình bao dung ôn hòa, nhất định sẽ không nổi giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Mộc Cận mang theo ý cười, khẽ hạ cằm thấp xuống, bày ra dáng vẻ kính cẩn. Còn nụ cười của Phùng Tử Căng càng lúc càng lạnh đi, cuối cùng cũng đành phất tay áo dẫn theo hai nàng nô tỳ bên người là Xuân Vũ và Hạ Vân rời đi.

Ba người khác khiêm tốn và khách sáo hơn nhiều, đều mang theo ý cười bước ra khỏi chính viện.

Ra khỏi chính viện rồi, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, La Tụ Ngâm không kìm được thấp giọng nói:

“Khí thế hiện giờ của chính viện càng lúc càng đáng sợ.”

Giang Vịnh Nhứ che miệng cười, nhưng trong mắt lại chẳng có mấy vui vẻ:

“Nàng ta là vương phi đấy, chúng ta có được sủng ái hay không, cũng không được phép vô lễ.”

Trong bốn người Hàn Thanh Hà là người nhiều tuổi nhất, cũng là nô tỳ thông minh hiểu chuyện do Điện trung tỉnh sắp xếp đến bên cạnh vương gia, nghe thấy những lời của Giang Vịnh Nhứ tuy rằng không vui, nhưng trong lòng cũng không thể không thừa nhận, nàng ta vốn tưởng rằng hôm nay vương phi vẫn sẽ bảo nàng hầu cơm, ai ngờ ngay cả mặt mũi cũng chẳng thèm lộ diện đã bảo các nàng quay về.

“Nếu như được vương gia coi trọng thì còn được, còn nếu không được sủng ái…”

Nàng cười khổ nói, rồi quay đầu liếc về phía chính viện,

“Những ngày tháng tốt đẹp sau này còn lại gì nữa đây?”.

Dứt lời, cả ba người đều trầm mặc, hiện giờ các nàng đều không có con cái, tương lai sẽ ra sao ai mà đoán trước được, nếu như vương phi muốn gây khó dễ cho các nàng, thì việc đó chẳng qua cũng đơn giản như một hai câu nói mà thôi.

Bên trong chính viện, Khúc Khinh Cư rửa mặt chải đầu xong xuôi đang ngồi trước chiếc gương đồng, nghịch nghịch miếng ngọc như ý. Thấy Mộc Cận bước vào, mới lười biếng đứng dậy, vịn vào tay Ngân Liễu ngồi xuống trước bàn, mở miệng hỏi:

“Các nàng ta có ai bất mãn gì không?”.

“Những người khác vẫn còn tạm, chỉ có Phùng trắc phi là châm chọc vài câu,”

Mộc Cận bước lên trước chọn mấy món ăn cho nàng, cười nói:

“Nhưng nô tỳ cũng không quá khách khí với nàng ta, nên lúc Phùng trắc phi đi sắc mặt không được tốt lắm.”

Tỏ ý không cần có người hầu mình dùng cơm, Khúc Khinh Cư sau khi súc miệng xong mở miệng nói:

“Làm vậy rất tốt, người đời thường nói gác cửa nhà tể tướng bằng với quan Thất phẩm, ngươi là đại nô tỳ ở bên cạnh ta, từng câu nói từng cử chỉ đều là thể diện của chính viện chúng ta, ngươi có thể lịch sự biết điều, nhưng không thể rụt đầu nhu nhược, lúc đầu ta lui một bước, nhưng cũng chẳng thấy các nàng ta có ai tôn kính ta được nửa phần.”

Nghe thấy những lời này của vương phi, Mộc Cận hiểu ra rằng vương phi muốn bản thân ngồi ở vị trí thứ nhất, trong lòng tuy phấn khích, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nói:

“Nô tỳ sẽ nhớ kỹ.”

Khúc Khinh Cư gật gật đầu, lại cúi đầu xuống dùng bữa sáng, đến khi đặt đũa xuống, lại súc miệng rửa tay sạch sẽ, đợi tất cả mọi thứ được thu dọn xong xuôi, thì một ngày mới cũng đã bắt đầu.

“Vương phi, nô tỳ không hiểu, sao lại để các vị trắc phi và thị thϊếp ba ngày mới thỉnh an một lần vậy,”

Ngân Liễu thắc mắc nói,

“Không nói những phủ đệ khác, chỉ nói đến phủ của Xương Đức Công thôi, kế phu nhân ngày nào cũng bắt các di nương phải thỉnh an.”

“Ngày nào các nàng ấy cũng tới thỉnh an ta cũng có chỗ tốt, ấy là đỡ phải dùng những bữa sáng không ngon,”

Khúc Khinh Cư vịn vào tay nàng bước ra khỏi ngưỡng cửa, nhìn một mảng xanh mướt trong sân viện, tâm tỉnh liền thấy rất thoải mái nói:

“Nhưng ta cũng lười ngày ngày phải dậy sớm rửa mặt trang điểm đợi các nàng ta tới thỉnh an lắm.”

Ngân Liễu giật mình gật đầu, cẩn thận đỡ tay vương phi đi đến sân viện, sân viện không nhỏ, non bộ hồ nước cầu vòm hoa tươi cũng không ít, đám hạ nhân ai làm việc người nấy, nhưng Ngân Liễu lại cứ cảm thấy, nơi này có chút lạnh lẽo thê lương.

“Vương phi, hôm qua người nói sẽ thu nhận một tên tiểu thái giám vào dùng trong nội viện lát nữa có muốn bảo hắn tới khấu đầu không?”

Mộc Cận thấy vương phi đang đứng trên cầu lấy thức ăn trêu lũ cá ở dưới nước, bèn mở miệng khẽ nói:

“Nếu không muốn gặp, thì lại sắp xếp cho hắn đi làm chuyện gì đó vậy?”.

Ném toàn bộ số thức ăn cho cá trong tay xuống nước, thấy những con cá con màu vàng kim chen chúc lao tới, Khúc Khinh Cư cười nói:

“Gọi hắn tới đây đi.”

Chỉ một lát sau, đã nhìn thấy tên thái giám được mình đổi tên thành Hoàng Dương đang quỳ trước mặt, Khúc Khinh Cư cẩn thận đánh giá hắn, khuôn mặt thanh tú, trông dáng vẻ thì rất thành thực, nàng nhất thời bật cười:

“Đứng dậy đi, thái giám hầu hạ trong đình viện cũng là người đứng đầu, sau này ngươi sẽ quản lý đám người kia, còn về việc sẽ phải làm gì, thì trong lòng ngươi nên tự rõ nhất.”

Nói xong những lời này, thì lại thấy Hoàng Dương quỳ sụp xuống tạ ơn lần nữa, Khúc Khinh Cư cười nhìn Mộc Cận:

“Mộc Cận là người theo hầu bên cạnh ta nhiều năm nay, nếu như có việc gì không hiểu, thì cứ đến hỏi nàng ấy.”

Hoàng Dương đáp vâng, lại hành lễ với Mộc Cận. Mộc Cận cười trả lễ nói:

“Vương phi thấy cậu nghe lời, mới cất nhắc cậu, cậu đừng lãng phí tâm ý của vương phi là được rồi.”

“Mộc Cận cô nương xin hãy yên tâm, nô tài nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ vương phi.”

Hoàng Dương không nói những lời viển vông, đủ để thấy hắn cũng biết vương phi không thích nghe những lời vô dụng như vậy. Mộc Cận thấy thế trong lòng cũng thầm gật đầu, tuy không biết có thể trọng dụng được bao nhiêu, nhưng chí ít cũng có mắt nhìn người, không coi là kẻ lù đù ngốc nghếch. Những lời vương phi vừa nói lúc nãy, đã chứng tỏ hắn sẽ là người đứng đầu của tất cả đám người hầu trong nội viện, hắn không biết lấy gì để trả ơn, chỉ có thể cẩn thận lưu ý bẩm báo mọi việc ở khắp nơi để báo đáp sự coi trọng của vương phi mà thôi.

Hoàng Dương không ngờ mình lại có được sự coi trọng của vương phi, trong lòng vui sướиɠ như điên, đừng nói là giờ hành lễ với Mộc Cận, mà cho dù có bảo hắn quỳ dập đầu vài cái cũng được luôn. Sau khi lui ra rồi, trên mặt hắn mới lộ ra vài phần vui sướиɠ, quay đầu nhìn vương phi vẫn còn đang đứng trên cầu. Ai nói vương phi là đầu gỗ nào, theo hắn thấy đám phụ nữ trong phủ chẳng ai bằng được vương phi nương nương.

Nhìn thấy Hoàng Dương đã lui ra, Khúc Khinh Cư thở dài, dựa vào trụ cầu đầy chán nản, đột nhiên nghe thấy tiếng sáo sâu thẳm vang vọng lại từ đằng xa, tiếng sáo như sầu như than, lại tựa như tiếng khóc ai oán của một người con gái, nàng nhìn theo hướng tiếng sáo truyền đến, hơi nghi ngờ hỏi:

“Tiếng sáo vừa rồi là ở đâu vậy?”.

Sắc mặt đám người Mộc Cận khẽ biến, không một ai mở miệng lên tiếng.

Khúc Khinh Cư thấy vậy, cười khẽ nói:

“Lẽ nào người này ta không thể biết được sao?”.

“Vương phi, bên đó là Thúy U uyển, nghe nói nàng ca kỹ ở đó là do một vị đại nhân dâng tặng cho vương gia.”

Mộc Cận thấy sắc mặt vương phi vẫn bình thường, mới tiếp tục mở miệng nói nốt:

“Nô tỳ nghe nói nàng ta tên là Vân Khuynh, ca kỹ nổi danh khắp kinh thành, tinh thông cầm kỳ thi họa, vương gia thường xuyên đến ngồi ở chỗ nàng ta, chỉ là tính tình của Vân Khuynh cô nương này thanh cao, nên đến giờ vẫn là con gái.”

Tức là cho đến giờ vương gia chưa ăn thịt nàng ca kỹ này? Khúc Khinh Cư bật cười, nhất thời sự hứng thú đối với tiếng sáo giảm xuống quá nửa, nếu thật sự là người thanh cao, thì đâu có để người ta tùy tiện tặng đến vương phủ rồi sau mới phô ra cái tư thái này, lòng thì cự tuyệt nhưng hành động lại chào mới chung quy lại cũng là thủ đoạn inh bậc nhất không bao giờ sụt giảm theo thời gian của các mỹ nhân.

Phủi phủi tay, Khúc Khinh Cư vịn vào tay Ngân Liễu:

“Đi chỗ khác xem thử.”

Mọi người còn chưa đi được mấy bước, thì nhìn thấy một tên tiểu thái giám lạ mặt chạy từ hướng bên kia lại, hắn vừa thấy Khúc Khinh Cư liền hành đại lễ:

“Nô tài Tiểu Cam Tử tham kiến vương phi, vương gia sai nô tài tới nói vương phi, rằng trưa nay vương gia sẽ tới chính viện dùng bữa.”

“Bổn vương phi biết rồi,”

suy nghĩ trong đầu Khúc Khinh Cư xoay chuyển mấy vòng, mới nhớ ra tên Tiểu Cam Tử này là thái giám thường dùng bên cạnh Đoan vương, gật gật đầu tỏ ý mình đã hiểu,

“Vương gia đã hồi phủ rồi à?”.

Tiểu Cam Tử đáp:

“Vốn dĩ là đã về rồi, nhưng còn chưa kịp bước chân vào phủ, thì lại gặp Thành Vương điện hạ, bèn bảo nô tài tới chuyển lời, rằng muộn một chút nữa mới về.”

Như vậy là, tiếng sáo vừa nãy ở Thúy U uyển không phải là vì có Đoan vương ở đây nên mới thổi, nhưng lúc đó cũng đúng là thời điểm Đoan vương hồi phủ, tiếng sáo này vang lên cũng khéo quá.

Tiếng sao du dương như thế mà không có ai tán thưởng thì cũng hơi cô đơn, chi bằng mình qua đó thưởng thức một lát?

“Một lúc nữa vương gia mới về phủ, vậy thì bảo người của thiện phòng chuẩn bị bữa trưa cẩn thận vào, sai người tới Thúy U uyển nói một tiếng, rằng bổn vương phi rất thích tiếng sáo của Vân Khuynh cô nương, lát nữa sẽ tới thăm hỏi.”

Khúc Khinh Cư nâng nâng chiếc trâm rủ hình đôi bướm liền cánh cài bên tóc mai, cười tủm tỉm nói.

Tiểu Cam Tử nghe vậy liền ngẩn người, sau đó hành lễ lui xuống, xoay người đi tới Thúy U uyển. Vương gia tuy rằng cũng có chút hứng thú với cô gái ở Thúy U uyển này, nhưng trong lòng kẻ hầu hạ nhiều năm bên vương gia như hắn hiểu rất rõ, chỉ là một nàng ca kỹ nhỏ nhoi, không thể tôn quý bằng vương phi được.

Vừa bước vào Thúy U uyển, thì đã nhìn thấy Vân Khuynh cô nương đang dựa vào giá đỡ giàn nho thổi sáo, không quan tâm đến việc thưởng thức tiếng sáo của đối phương, Tiểu Cam Tử bước tới nói:

“Vân Khuynh cô nương, vương phi rất thích tiếng sáo của cô, đợi lát nữa sẽ hạ cố tới đây, xin cô hãy chuẩn bị thật chu đáo.”

Tiếng sáo lập tức dừng lại, Vân Khuynh lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Cam Tử, mở miệng hờ hững nói:

“Nơi này của ta chật hẹp, đâu xứng để vương phi hạ cố đặt chân tới.”

Nghe thấy những lời này, Tiểu Cam Tử cười một tiếng quái dị:

“Chỗ này của cô có tốt hay không, tiểu nhân không biết, nhưng nếu vương phi tới đây nghĩa là đã nể mặt cô rồi, cô chỉ cần chuẩn bị chu đáo là được, lẽ nào thân là vương phi còn phải cần cô đồng ý mới được tới chắc?”

Chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi mà thôi, còn tưởng mình ghê gớm lắm à? Trên dưới trong phủ, trừ mấy người đắc lực bên cạnh vương gia ra, ai dám phô trương như thế, thật đúng là không biết điều.

Vân Khuynh thấy Tiểu Cam Tử phất tay áo bỏ đi, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh, xấu hổ không thốt lên lời.