Ở trong đám hậu duệ, xuất hiện vài hậu đại không nắm được trong tay cũng không phải chuyện gì xấu.
Nắm trong tay không được, thuyết minh đó là có bản lĩnh thực sự.
Dù sao bộ tộc Sài thị nhân số nhiều lắm, trong đó nội bộ vô cùng phức tạp, có thể nói là rắc rối khó gỡ, có nhiều thứ Thành Quốc Công không thể ỷ vào thân phận của mình vì bọn hậu bối mà mạnh mẽ đi tranh thủ, nhưng Sài Thế Vinh nếu có thể tự mình nghĩ biện pháp tranh đoạt đến ích lợi, Thành Quốc Công tự nhiên là vui vẻ được nhìn thấy đấy.
Vậy cũng là trong gia tộc, lâu lâu mới có người biểu hiện ra.
Nếu đều là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, ngược lại không đẹp.
Đương nhiên, việc nắm trong tay không được này cũng có một mặt xấu, tỷ như có chút phá gia chi tử, ngươi cũng không quản được, vậy tất nhiên phải mạnh mẽ trừng phạt, thậm chí trực tiếp đuổi ra khỏi gia tộc.
- Nịnh vừa thôi, có việc nói mau.
Thành Quốc Công vẫn không cho sắc mặt tốt, ông ta muốn xem xem Sài Thế Vinh ở trước mặt chính mình có thể chống đỡ bao lâu.
Vừa mới lúc tiến vào, Sài Thế Vinh vẫn tương đối khẩn trương đấy.
Nhưng thấy Thành Quốc Công tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn không có phát tác, lá gan của y cũng càng lúc càng lớn.
Càng thêm không sợ Thành Quốc Công rồi.
Thậm chí máu sôi trào, mơ hồ còn có một tơ hưng phấn.
Phải biết rằng dĩ vãng, xa xa liếc mắt nhìn đến thân ảnh của Thành Quốc Công một cái, y cũng phải tránh đi.
Bây giờ có thể trực diện Thành Quốc Công, trao đổi sự tình, tựa hồ thân phận cũng ngang hàng với Thành Quốc Công rồi, đây là cảm giác Sài Thế Vinh dĩ vãng chưa từng có.
Đương nhiên, khi nói chuyện với Thành Quốc Công, vẫn phải là cần cẩn thận mới được.
Bằng không làm không tốt, vị ông nội này xử sự nghiêm khắc, sẽ thưởng cho y một lần bị đánh gậy.
Cái gì?
Vô duyên vô cớ ông tại sao phải đánh ngươi?
Cắt, ngươi cho là thanh danh Thành Quốc Công nghiêm khắc, là thế nào tới!
Tại nơi này niên đại, chú ý chính là dưới côn bổng xuất hiếu tử, làm bề trên, muốn đánh ngươi liền đánh ngươi, căn bản không cần lý do.
- Vâng.
Sài Thế Vinh cung kính lên tiếng trả lời, sau đó đem chuyện Giang Long gặp phải phiền toái, muốn thiết kế mưu đoạt gia tài An Nhạc Hầu cho hết giận, kể lại tỉ mỉ.
Thành Quốc Công nghe xong, chỉ hừ lạnh:
- Quả nhiên, họ Cảnh không phải là cái thứ tốt!
Sài Thế Vinh trong nháy mắt, chẳng lẽ trước kia ông nội nhà mình ở trước mặt Cảnh lão Hầu gia, bị thua thiệt gì sao?
Trong lòng của y tò mò một trận, bức thiết muốn biết.
Nhưng lá gan y lớn hơn nữa, cũng không dám ở lúc này giáp mặt hỏi Thành Quốc Công đấy.
Bằng không Thành Quốc Công thẹn quá thành giận, mông y chẳng phải sẽ nở hoa.
Sài Thế Vinh đoán không lầm, Thành Quốc Công trước kia ở trước mặt Cảnh lão Hầu gia không chỉ thua thiệt một lần.
Thành Quốc Công thì thầm than trong lòng, đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào thành động, quả nhiên là không có sai.
Thủ pháp của Cảnh gia tiểu tử này, cùng năm đó lão gian hùng Cảnh Thành Hùng sao mà tương tự thế?
Đều là âm hiểm giả dối!
Tuy nhiên cảm thán thì cảm thán, bạc này đưa tới cửa, ngu sao không cầm:
- Đổ thuật của Cảnh gia tiểu tử thật sự rất cao minh?
- Tùy tay nhẹ như vậy quăng ra, chính là con báo!
Sài Thế Vinh cũng không nháy mắt, liền mở miệng nói dối.
Lừa gạt Thành Quốc Công, Giang Long ở trước mặt y đã lộ liễu một tay.
Thành Quốc Công chỉ nâng lên bàn tay chắc nịch nhẹ nhàng vuốt râu:
- Một khi đã như vậy, tiền đánh bạc giai đoạn đầu, liền toàn bộ do chúng ta bỏ ra.
- Ách?
Sài Thế Vinh sửng sốt.
Y còn tưởng rằng muốn thuyết phục Thành Quốc Công lấy tiền đánh bạc, phải phí võ mồm cơ.
Lại không nghĩ Thành Quốc Công tự mình nói ra trước.
- Ách cái gì ách?
Thành Quốc Công thấy thế trừng mắt lên:
- Loại chuyện tốt này chúng ta căn bản chính là không công mà nhặt được ưu đãi, mấy vạn lượng bạc a, cũng không phải là số lượng nhỏ như mấy trăm mấy ngàn lượng! Nếu không chủ động phối hợp, lần sau có loại chuyện tốt này, Cảnh gia tiểu tử còn sẽ nghĩ tới chúng ta sao?
Đừng tưởng rằng Cảnh gia tiểu tử và ngươi quan hệ không tệ, sẽ có chuyện tốt tiện lợi trước hết nghĩ đến ngươi.
Khí tràng của Thành Quốc Công vẫn rất lớn, đã hù Sài Thế Vinh rụt cổ một cái, vội vàng nói:
- Vẫn là ông nội nghĩ chu toàn
- Cái đó đúng.
Thành Quốc Công từ sau khi Sài Thế Vinh vào nhà, lúc này rốt cục là lần đầu tiên lộ ra tươi cười:
- Ngươi về sau thời điểm cùng Cảnh gia tiểu tử chung đυ.ng, phải tinh tỉnh nhiều hơn một ít, tuy rằng tuổi của ngươi lớn hơn một chút, nhưng làm tiểu đệ của hắn cũng là có thể nha.
Trán Sài Thế Vinh hiện ra ba căn hắc tuyến.
- Tiểu tử Cảnh gia không phải là người chịu thua thiệt, hậu duệ của Cảnh Thành Hùng khó tránh khỏi còn sẽ có người đắc tội hắn đấy, đến lúc đó nói không chừng tiểu tử kia còn có thể dùng loại này...
Sài Thế Vinh giờ mới hiểu được Thành Quốc Công tại sao lại muốn mình làm tiểu đệ cho Giang Long.
Hóa ra còn muốn dùng cách đánh bạc, đi lừa những người khác nữa cơ.
Thành Quốc Công lúc này một bộ dáng cáo già.
Tuy rằng ông thầm mắng Cảnh Thành Hùng lão đại gian này, nhưng chẳng phải ông cũng vậy sao?
- Ông nội, Giang Long nói muốn cho An Nhạc Hầu nhập sáo, giai đoạn đầu sợ là phải thua một vạn lượng bạc cơ.
- Ta sẽ bảo đại quản gia trong phủ một tiếng, thời điểm dùng bạc, ngươi cứ việc đi phòng thu chi lãnh!
Thành Quốc Công sang sảng vung tay lên.
- Vâng.
Sài Thế Vinh lên tiếng trả lời, lập tức nhíu mày, cải biến đề tài nói:
- Ông nội, cháu có đi đổ phường cẩn thận hỏi thăm, giống như Thế Ninh nghiện đánh bạc không vừa, đã thua không ít bạc.
- Hừ! Bản thân lão ngũ chính là phường ăn uống đánh bạc phá gia chi tử, cháu của y có thể tốt hơn chỗ nào?
Lão ngũ trong miệng Thành Quốc Công, dĩ nhiên là Ngũ đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của ông rồi, năm xưa lão ngũ không nên thân, cũng nghiện đánh bạc không nhỏ, thường xuyên giơ tay hỏi ông đòi bạc, ban đầu ông cho, nhưng đợi cho thành gia, có thê tử và con nhỏ, làm sao còn có thể giống như trước tùy tùy tiện tiện lấy bạc cho đệ đệ?
Không cho bạc nữa, lão ngũ liền ghi hận lên ông.
Từ đó về sau, phàm là trong tộc có chuyện gì, lão ngũ đều đối đầu với ông. Mặc dù lão ngũ ở trong tộc, thật sự là không có địa vị gì.
Nếu không phải lúc trước mẫu thân sủng ái, sau khi qua đời lưu lại cho lão ngũ một khoản tiền rất lớn, hơn nữa còn muốn ông chiếu cố nhiều hơn, bảo tìm cho lão ngũ một vị trí tốt ở trong tộc, nhà lão ngũ đã sớm bị mất sạch.
- Ông nội.
Sài Thế Vinh định nói lại thôi.
Thành Quốc Công thấy thế than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi trọng cảm tình huynh đệ là chuyện tốt, nhưng dính tới việc nghiện đánh bạc, làm sao có thể dễ từ bỏ như vậy?
Như vậy, đợi lát nữa Thế Ninh tới, ta sẽ dọa cho nó một trận, nhưng cuối cùng nó có thể hay không bỏ, thì xem thiên ý rồi.
- Ông nội, Giang Long từng nói...
Sài Thế Vinh đem những phương pháp theo như lời Giang Long để cai đánh bạc, chậm rãi nói ra.
Thành Quốc Công nghe vậy chính là vuốt cằm:
- Cũng tốt, mượn phương pháp kia thử một lần, xem có thể khiến Thế Ninh từ bỏ nghiện đánh bạc hay không.
Tuy rằng Sài Thế Ninh không phải cháu ruột của ông, nhưng ông kế thừa quốc công tước vị, hơn nữa còn là
tộc trưởng.
Mặc dù đến lúc đó lão ngũ không đồng ý, cũng không ngăn cản được ông ra lệnh.
Lại hàn huyên vài câu, Sài Thế Vinh mở miệng cáo lui.
Kế tiếp, liền do Thành Quốc Công đến dạy bảo Sài Thế Ninh rồi.
Nhìn bóng lưng của Sài Thế Vinh, Thành Quốc Công miệng nhẹ giọng nói thầm, nếu ngay cả con của lão ngũ đều quan tâm, như vậy tương lai không lẽ nào sẽ không ủng hộ trợ giúp Thế Hào.
Sài Thế Vinh trọng cảm tình, hoàn toàn khiến Thành Quốc Công yên tâm.
Đồng thời cũng là muốn có rảnh triệu kiến Sài Thế Hào một chút, để Sài Thế Hào thay đổi cái nhìn đối với Sài Thế Vinh.
Cái nhìn bất đồng, lúc ở chung, cùng với lúc có xung đột lợi ích, thái độ, còn có phương pháp ứng đối dĩ nhiên là bất đồng.
Ông ở trong này tự hỏi, lại không biết Sài Thế Vinh giờ phút này rất là kích động hưng phấn, bởi vì lần đầu tiên ở trước mặt Thành Quốc Công y nói dối.
Loại cảm giác này, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!
Một lát sau, Sài Thế Ninh vẻ mặt khẩn trương đi đến.
Nhìn bộ dáng Sài Thế Ninh run lên kia, trong lòng Thành Quốc Công khinh thường.
Không nên thân!
So sánh với cháu Thế Vinh của mình, kém quá xa.
Giang Long lên ngựa, mang theo Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, cùng với bọn hộ vệ Cảnh phủ, sau khi ra kinh thành, liền một đường phi nhanh, thẳng theo hướng nông trang.
Đến khi hắn tới nông trang, chỉ thấy bầu không khí trong nông trang có chút áp lực.
Rất nhiều nhóm tá điền đang làm việc trên đồng ruộng, đều là mặt co mày cáu.
Hắn cưỡi ngựa, tiến nhập nông trang.
Điền Đại Tráng, Trịnh Trị, Dương Cường biết được hắn về tới nông trang, đều chạy tới cầu kiến.
Giang Long đầu tiên là phân biệt đi xem Lâm Nhã, Bảo Bình, còn có Ngọc Sai một cái, Lâm Nhã và Ngọc Sai đều không nói gì thêm, Giang Long an ủi, bảo các nàng không cần phải sợ. Còn Bảo Bình thì la hét nhất định phải đánh trở về, tuyệt đối không thể làm yếu đi danh tiếng của Cảnh phủ, cũng không thể để tá điền trong nông trang, cứ chịu thiệt một cách vô ích. Căn bản không có bộ dáng đã bị kinh hãi, Giang Long dĩ nhiên là không cần trấn an.
Thăm hỏi xong tam nữ, Giang Long mới đi vào chính sảnh biệt viện gặp Điền Đại Tráng, Trịnh Trị, cùng với Dương Cường.
- Bọn họ đánh đến tận cửa, các ngươi không biết trả đòn sao?
Giang Long đối với ba người nhiều ít có chút thất vọng, rất nhát gan, không có chủ trương
Mặc dù trước kia Hồ quản sự không dám đối đầu với người của phủ An Nhạc Hầu, nhưng ba người này là mới được Giang Long đề bạt đi lên, có người lấn đến trên cửa, tất nhiên là phải vung quyền đánh trả rồi.
Điền Đại Tráng, Trịnh Trị, cùng với Dương Cường nghe vậy, trên mặt cũng hiện lên ngượng ngùng.
Kỳ thật trong ba người, Điền Đại Tráng là chuẩn bị phải trực tiếp đánh trở về, nhưng Trịnh Trị và Dương Cường cực lực khuyên can, nói đến hỏi Thiếu phu nhân, xem trong trang Thiếu phu nhân nói như thế nào.
Lâm Nhã đối với An Nhạc Hầu phủ hoàn toàn không biết gì cả, để cẩn thận ổn thỏa, bảo nhóm tá điền tạm thời nhường nhịn, chờ Cảnh lão phu nhân và Giang Long đến xử lý.
Giang Long không đi hỏi lại tỉ mỉ, trách cứ nhiều nhất, là Điền Đại Tráng.
Bởi vì Điền Đại Tráng là quản sự nông trang hắn tự mình bổ nhiệm, trang đầu.
Không thể bởi vì có Trịnh Trị và Dương Cường khuyên can, thì đem trách nhiệm đổ lên trên đầu hai người này.
Trịnh Trị và Dương Cường chỉ là trợ thủ, chủ ý là phải do Điền Đại Tráng đưa ra, y nghe theo ý kiến hai người, như vậy quyết định cuối cùng sẽ do y hạ.
Sai lầm phải do y đến gánh vác. Ai bảo y mềm lòng cơ chứ?
Cũng từ đó có thể thấy được, bản thân Điền Đại Tráng y là người không có có chủ kiến.
Nghe Giang Long trách cứ, Điền Đại Tráng xấu hổ cúi đầu.
- Ngươi bảo ta như thế nào yên tâm giao nông trang cho ngươi quản lý?
Giang Long dứt lời, đứng dậy đi ra hướng ngoài cửa.
Ba người đuổi theo sát.
Điền Đại Tráng tự trách.
Trịnh Trị và Dương Cường thì thất vọng, thở dài.
Tuy rằng bọn họ không có bị mắng, nhưng lại có thể theo thái độ của Giang Long mà nghiền ngẫm ra, Giang Long coi trọng vẫn là Điền Đại Tráng.
Hai người bọn họ không có khả năng thay thế Điền Đại Tráng.
Giang Long còn trực tiếp không thèm nhìn hai người bọn họ. Cho nên bọn họ cũng ủ rũ.
Lúc Giang Long đi ra cửa chính biệt viện, rất nhiều tá điền đều nghe đến tin tức, chạy tới, vây thành vòng ở ngoài cửa biệt viện.
Không đợi đám tá điền nói chuyện, mở miệng kể ra ủy khuất, Giang Long đột nhiên vung tay lên:
- Tất cả mọi người trở về làm việc, An Nhạc Hầu phủ bên kia tự ta sẽ ứng đối.
- Vâng.
Đám tá điền lên tiếng trả lời thưa thớt, rồi dần tản đi.
Giang Long không cho thấy thái độ, trực tiếp bảo bọn họ trở về làm việc, cho nên bọn họ không hiểu nổi
Giang Long cuối cùng sẽ xử lý như thế nào.
Không ít người cũng đều tự suy đoán trong lòng, Giang Long sẽ không thay bọn họ xuất đầu.
Dù sao bọn họ chỉ là thân phận tá điền đê tiện mà thôi, còn đối với phương lại là An Nhạc Hầu phủ.
Giang Long mang theo cả đám, cưỡi lên ngựa, đi về hướng bờ sông.
Lại hỏi thăm một chút tình huống.
Biết được hiện giờ đã đến lúc tưới nước, đợi tưới xong nước cho đồng ruộng, lại phơi khô mặt đất xong, là đã có thể gieo hạt rồi, nhưng năm nay nước sông dường như hơi cạn, rất có thể gặp phải hạn hán.
Mỗi lần gặp phải khô hạn, cũng là lúc ở gần nông trang xảy ra mâu thuẫn xung đột nhiều nhất.