Đại Quốc Tặc

Chương 8: Nhận làm con thừa tự

Bởi vì lúc trước Giang long mở cửa sổ ra một khe hẹp, muốn để khí độc trong phòng bài trừ ra ngoài, cho nên âm thanh tranh chấp trong tiểu viện có thể truyền rõ ràng vào bên tai.

Nghe được Ngọc Sai xưng hô với người đến, Giang Long nháy mắt hiểu rõ, hóa ra là người của dòng chính trong tộc Cảnh thị đến đây thăm.

Cảnh phủ ở huyện Ninh Viễn là một chi khác trong tộc Cảnh thị.

Chẳng qua tuy là dòng chính Cảnh thị nhưng so sánh với Cảnh phủ, vẫn kém xa vạn dặm!

Dòng chính Cảnh thị ở quê quán, cả tộc Cảnh thị còn không được coi là gia tộc trung đẳng, có rất ít người giàu có, đại đa số người đều bình thường và nghèo khổ, không người nào có thân phận và địa vị nhất định.

Biết được thân phận người tới, khóe miệng Giang Long nhếch lên một tia cười lạnh!

Nghe nói nguyên thân hộc máu, cho nên muốn đến xem bị chết hay chưa?

Nếu có được đáp án chắc chắn, bước tiếp theo chính là bức bách Cảnh lão phu nhân nhận con cháu trong tộc làm con thừa thự, tiếp theo có thể công khai chiếm lấy tài sản Cảnh phủ.

Thời xưa coi trọng chữ hiếu, trọng truyền thừa

Việc này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, trong đó con cháu là người kế thừa gia nghiệp.

Nếu Cảnh Giang Long thật sự mất sớm, Cảnh phủ này coi như không có người kế tục, như vậy đến lúc đó cho dù Cảnh lão phu nhân có nguyện ý hay không, đều phải từ bộ tộc Cảnh thị nhận một con thừa tự đến phủ, hương khói cho Cảnh phủ.

Ở điểm này không thể không nói, ngày xưa địa vị nữ giới không bằng nam giới, chỉ sinh hạ con gái thì được coi là tuyệt hậu, hơn nữa con gái không có quyền thừa kế.

Chẳng hạn một nhà không có con trai, chỉ có con gái, như vậy khi cha mẹ qua đời, cô con gái này không có quyền thừa kế gia sản, mà do huynh đệ của phụ thân đến thừa kế gia nghiệp.

Đứa bé được nhận làm con thừa tự dù sao cũng cách một tầng lớp, đương nhiên không thể coi như thân sinh, trừ phi chỉ có hai ba tuổi vẫn chưa được ghi vào gia phả, nếu không đều có thể nhận cha ruột mẹ ruột, đợi lớn lên thành người nhà, Cảnh lão phu nhân cũng không thể nắm trong tay.

Dòng chính Cảnh thị đánh chủ ý không sai, chỉ có điều đáng tiếc, nguyên thân đích xác đã đi rồi, tuy nhiên Giang Long lại xuyên qua, chiếm được thân thể nguyên chủ.

Từ trong trí nhớ của nguyên thân, quan hệ giữa Cảnh phủ và dòng chính Cảnh thị không thân, bình thường cũng không hay lui tới, mãi đến mấy năm trước thân thể của Cảnh Giang Long ngày càng kém, tin tức bị truyền đến quê cũ, dòng chính mới phái người thường xuyên đến Cảnh Phủ.

Nói là qua lại để thân cận một chút, thực ra là muốn xác định Cảnh Giang Long khi nào chết mà thôi!

Sau đó cho đứa con làm con thừa tự, được hưởng đại gia nghiệp của Cảnh phủ.

Giang Long hiện tại đã vượt qua nguy kịch, như vậy tài sản Cảnh phủ không bị mất, hiện tại có người muốn chiếm đoạt gia sản của hắn, hắn đương nhiên không thể đồng ý, vả lại nguyên thân từng nghe nói, dòng chính năm xưa và tổ tiên Cảnh Phủ có xích mích rất lớn, cho nên quan hệ vẫn rất căng thẳng.

Nếu không có gì thân tình thực sự, Giang Long sẽ không khách khí với người của dòng chính.

Nghĩ biện pháp gì, đuổi những người kia đi đây nhỉ?

Không lâu sau, trong tiểu viện lại truyền đến âm thanh trong trẻo của Bảo Bình, điều hiển nhiên, là Bảo Bình đem đồ ăn trở về, vừa lúc gặp được, liền cũng tới tranh chấp.

Lúc này cũng đã muộn, Giang Long cảm thấy đói bụng, không có tinh thần suy nghĩ tiếp biện pháp, liền tính đợi vài ngày ngày nữa lại cùng những người đó tranh cãi.

Vì thế tay phải hắn nắm lại đặt lên môi, ho khan một tiếng thật mạnh.

Trong tiểu viện, Ngọc Sai và Bảo Bình đang cùng người tới cãi vã kịch liệt Ngọc Sainghe được tiếng ho, vội vàng chạy trở về phòng.

Sợ tiểu thiếu gia nghe được tiếng ồn ào lại nổi giận, không tốt cho cơ thể!

Tiến vào phòng ngủ, thấy tiểu thiếu gia nằm trên giường không có chuyệ gì, hai nữ mới thở phào nhẹ nhõm.

- Giang Long cháu trai ngoan của ta, cơ thể của cháu tốt hơn không?

Hai nữ không tới kịp hỏi Giang Long có làm sao không, chợt nghe từ phía sau một âm thanh làm ra vẻ già nua.

Giang Long nhìn lại, chỉ thấy một lão già thấp bé, dẫn năm sáu bé trai đi nhanh đến.

Lão già tuy vẻ mặt thân thiết, tuy nhiên sau khi đi xuyên qua bức rèm tiến sâu phòng ngủ, lập tức đi vào bên giường, nhìn chăm chú gắt gao vào gương nặt của Giang Long.

Tuy nhiên lập tức sững sốt.

Lúc trước không phải nge tôi tớ nói Cảnh Giang Long bị thiếu phu nhân làm tức đến hộc máu, sắp không qua được sao?

Thế nào ….

Không phải lần đầu tiên lão già đến Cảnh phủ, hơn nữa đã ở trong phủ vài ngày, trước kia cũng đã gặp Cảnh Giang Long vài lần, bề ngoài nhìn Cảnh Giang Long có vẻ mệt mỏi, ngay cả nói chuyện cũng uể oải, theo lão ta, nhiều nhất chỉ có thể sống được mấy tháng nữa thôi.

Còn sống không hơn lão già gần sáu mươi tuổi như lão.

Nhưng thiếu niên bây giờ, tuy rằng vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng đáy mắt hắn dường như đang tỏa sáng sức sống.

Có một số lão nhân nhãn lực rất sắc bén, bọn họ có lẽ không có y thuật, nhưng có thể nhìn ra một số người bệnh nặng có thể cứu được hay không.

Lão già này chính là người như vậy.

Làm sao lại như vậy?

Lão già dùng sức chớp chớp ánh mắt có vẻ mờ nhạt, lần nữa nhìn về hướng Giang Long.

Tốt lắm?

Không ngờ bệnh của thiếu niên này lại đc chữa khỏi.

Lão già kinh hãi!

Lúc lão già đánh giá Giang Long, Giang Long cũng yên lặng đánh giá lão già trước mắt này.

Giương mặt gầy gò, dáng người thấp bé, trên cằm có dúm râu dê, đôi mắt sắc bén, hiện ra một chút ánh sáng, vừa nhìn có phần tâm cơ.

Bởi vì giật mình, trên mặt lão già hiện lên vẻ thân thiết, muốn giả dối bao nhiêu thì có giả dối bấy nhiêu!

Sau đó, hắn lại dùng khóe mắt liếc qua một vòng mấy nam đồng sau lưng lão già.

Có béo có gầy, có cao có thấp, có đứa quần áo sáng đẹp, có đứa trên thân có một miếng vá. Hầu hết trong đó cũng đều nhìn hắn đang nằm trên giường, mỗi người một vẻ mặt.

- Cửu gia gia.

Rốt cục, Giang Long chủ động lên tiếng chào hỏi.

- Ah

Nghe được âm thanh, tinh thần Cảnh Trường Phát mới hồi phục lại. Trong nhà lão ta thứ đứng hàng thứ chín, cho nên bọn tiểu bối gọi lão là Cảnh gia gia

- Nghe nói vừa rồi cháu thổ huyết?

Con ngươi Cảnh Trường Phát âm u, mở miệng hỏi, muốn hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Như thế nào một người rõ ràng sẽ chết, đột nhiên sống lại được rồi?

Nếu như xảy ra trên người khác thì không sao, nhưng một khi Cảnh Giang Long có chuyển biến tốt đẹp, vậy thì lão cũng đừng nghĩ đến chiếm được tài sản của Cảnh phủ.

Chưa từng chính mắt nhìn thấy Cảnh phủ giàu có thì cũng thôi, nhưng đã tận mắt chứng kiến phong cảnh của Cảnh phủ, đã làm nổi lên không ít tham vọng!

- Vâng, tuy nhiên bây giờ không có gì đáng ngại.

Âm thanh của Giang Long vẫn đang nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách.

Lúc này Bảo Bình và Ngọc Sai đến, một người mang theo một hộp đồ ăn, một người mang đến một cái bàn thấp, tiến lại gần Cảnh Trường Phát.

- Tiểu thiếu gia, đây là món nấm hương cắt sợi mà ngài thích ăn nhất, còn có đậu hủ trộn hành thái.

Ngọc Sai vừa bưng thức ăn từ trong hộp lên,vừa cười nói.

- Thân thể có nhiều bệnh, không thích hợp những món nhiều dầu mỡ, thầy thuốc bảo không thể ăn thịt, cho nên Bảo Bình mang tới toàn là đồ ăn chay, không có đồ ăn mặn.

Bảo Bình tiếp lời nói:

- Còn một bàn trứng tráng, cháo Bát Bảo nấu từ giờ ngọ nữa..

Mở hộp thức ăn ra, mùi đồ ăn xông thẳng vào mũi, nguyên thân chẳng những ói ra máu, hơn nữa năm ngày này bị Diêu mụ mụ buộc cùng tam nữ viên phòng, buồn bực ăn cũng không ngon, cho nên Giang Long đói bụng lắm.

Cũng không thèm để ý đến Cảnh Trường Phát, rất nhanh bưng đồ ăn lên nhanh chóng đút vào miệng nuốt.

Sắc mặt Cảnh Trường Phát đột nhiên trầm xuống, không phải so đo Giang Long không lễ độ.

Mà là càng khẳng định bệnh của thiếu niên trước mắt chuyển biến rất tích cực.

Chỉ cần ăn uống tốt, ăn nhiều, như vậy người sẽ mau chóng khỏe lại.

Giờ nên làm như thế nào cho phải?

Mắt thấy của cải lập tức có thể giành được, lại như mọc thêm đôi cánh, mà bay mất, Cảnh Trường Phát làm sao có thể chịu nổi!

Lúc Giang Long ăn được một nửa thì Diêu mụ mụ đã trở về.

Thấy Cảnh Trường Phát mang theo một đám tré con đợi sẵn trong phòng, mặt biến sắc rất khó coi.

Chưng không đợi bà mở miệng, Cảnh Trường Phát liền mang theo đám trẻ cáo lui.

Diêu mụ mụ chỉ có thể nín nhịn bực tức, không giám trách cứ, đưa Cảnh Trường Phát ra tiểu viện.

Đi trên hành lang tối om, Cảnh Trường Phát tâm trạng nặng nề, lúc này một một bé trai đột nhiên mở miệng:

- Ông nội, rốt cuộc khi nào ông mới cho cháu lên làm đại thiếu gia nhà này?

Bé trai hỏi giọng có chút cấp bách.

Ở nhà, tuy rằng nó không thiếu ăn thiếu mặc cách mấy ngày lại được ăn thịt, nhưng căn bản là không cách nào có thể so sánh được!

Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng được Cảnh phủ lo cho cơm ăn áo mặc, sung sướиɠ đến hoa mắt.