Thường Tiếu ngồi phịch ở trên giường, ngay cả động cũng không muốn động.
Mặc dù chống đỡ hết quá trình, mặc dù cơ sở có tốt đẹp, cô vẫn cảm thấy cái chân như phế đi, toàn thân đều nặng trịch, thật là khó chịu.
Nước...
Khát nước quá...
Lăn lộn, không muốn động...
Nước...
“Theo người biết chuyện tiết lộ ra... Quý Hiểu Đồng khoa máy tính... Máy tính... Tối nay bị hách...” Thiến Thiến đột nhiên nói ra một đoạn trong máy tính trước mặt, “Tối nay máy tính Quý Hiểu Đồng bị hách!?” Cô cường điệu lần nữa, thanh âm rõ ràng khϊếp sợ, Quý Hiểu Đồng được xưng là tài tử khoa máy tính đại học C, đương nhiên anh có chỗ hơn người, cho nên cô nàng chợt đứng phắt lên chỉ vào máy tính thét chói tai, “Mau nhìn mau nhìn, trên diễn đàn xuất hiện bài post!!”
Dung Lan nghe nói, hai bàn tay ấn màng che mặt, đột nhiên bắn lên ở giường đối diện, nhìn sang Thường Tiếu bởi vì miệng không thể mở quá lớn nên làm cho thanh âm mơ hồ, “Cậu còn có bản lĩnh này?”
Bản lĩnh cái rắm, máy tính của cô còn chưa sửa xong.
Nhưng Thường Tiếu đột nhiên vui vẻ, người hèn quả nhiên có thiên thu, hạnh phúc thì ra đơn giản như vậy...
Cô nàng hoảng hốt đứng lên uống một ngụm nước, nâng chén, “Anh hùng.”
Thiến Thiến cũng nhìn màn hình, thật lâu nói câu, “Tôi dự cảm mưa gió sắp xảy ra...”
**
Thường Tiếu nghỉ ngơi một buổi tối, buổi sáng tỉnh ngủ xuống giường, vẫn l đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Đêm qua vì tranh cãi với Quý Hiểu Đồng, trước kia nửa hành trình giữ lại thực lực, đoạn sau liều mạng điên cuồng, độ diễn xuất cao cường như thế quả nhiên không phải chuyện người làm, hiện tại lôi kéo một sợi thần kinh đều giống bị người dùng đạn bông vải, chân đều hơi run run.
Đúng lúc di động lại vang không ngừng, cô “Hít ——” rút hơi sức tìm ghế ngồi xuống, mới tiếp điện thoại.
Dư Phi ở đầu kia điện thoại bình thản mở miệng, “Ra ngoài rèn luyện thân thể.”
Phốc —— Thường Tiếu thiếu chút nữa hộc máu, hít sâu một hơi, rống lên câu, “Cậu là cái đồ phá của!”
Dư Phi nhẹ nhàng cười ra tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ với việc cô gắt gỏng, “Cậu xuống lầu trước.”
“Tôi không!”
“Người đẹp.” Anh đột nhiên kêu.
“...”
“Người đẹp xuống.”
“...” Đời này Thường Tiếu không chịu nổi nhất chính là Dư Phi kêu cô là người đẹp, chợt nghe như châm chọc rất lớn, nhưng mà ngữ điệu của anh nghiêm túc, mang chút trêu chọc, thỉnh thoảng mang đùa giỡn, làm hại cô mỗi lần đều tê dại ba phần, luôn mặt đỏ tai hồng, giống gà muối vừa tiến vào l*иg hấp.
A a, không chịu nổi, cô bỗng dưng khẽ cắn môi, “Câm miệng!”
“3 phút nhé.” Anh như là chắc chắn cô thỏa hiệp, thả nhẹ thanh âm, lại cười cười.
Thường Tiếu vì thế buồn bực bắt đầu đánh răng rửa mặt, không biết vì sao chạy bộ xong ngay cả cánh tay cũng đều cảm thấy đau, còn đau thắt lưng đau mông, cũng không biết tại sao lại thỏa hiệp với tên Dư Phi kia, như gà muốn vả vào miệng, cô nhất định là bị cắn.
Thay xong quần áo đi xuống lầu đã qua mười phút, thoáng nhìn Dư Phi đứng ở chỗ cũ...
... Ánh nắng tươi sáng mới lên động lòng người, xuyên thấu qua lá cây hắt lên trên người anh, khuôn mặt bình thản, thực chất bên trong lộ ra phong cách nhàn hạ...
Cô nao nao nhìn xem, hoàn hồn mới chẹp chẹp miệng gọi câu, “Dư Phi.”
Dư Phi.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm xúc ấm áp... Kỳ thực, nói anh kỳ quái, không bằng nói anh đặc biệt, nhưng muốn nói anh đặc biệt, lại không bằng nói anh độc đáo.
Ít nhất ở trong lòng cô là như thế.
Dư Phi quay đầu nhìn cô, độ cong khóe miệng như cười như không. Sau đó hai tay anh cắm túi chậm rãi đi tới, như là cố ý không quan tâm cô.
Cô trừng mắt nhìn bóng dáng anh, vẫn đi theo.
Anh đi bộ luôn chậm, bước chân chậm rì, nụ cười chậm rãi, tuần tự như cách thức xử lý, thẩm thấu từng giọt từng giọt. Xong anh mở miệng nói, “Ngày hôm qua cậu không thắng.”
“Tôi cũng không có thua.” Thường Tiếu phẫn nộ, tên kia dù sao cũng chạy bốn mươi tám vòng, hôm nay không tê liệt cũng bán tàn phế, không phải ai cũng có thân thể như cô, còn nhàn hạ thoải mái tản bộ cùng anh.
Xong rồi nghĩ nghĩ lại hỏi, “Aish, cậu biết chuyện ngày hôm qua?”
“Ngu ngốc.”
Ngu ngốc mới chạy cùng anh ta. Cô tự giác đem hai chữ kia chuyển hóa thành ý tứ anh muốn chuyển đạt, chẹp chẹp miệng nói, “Không chạy cậu ta cho rằng tôi ăn chay lớn lên!” Tiếp đó đi về phía ghế gỗ dài bên đường, đặt mông ngồi xuống, đỉnh đạc đem hai chân tách ra duỗi thẳng, cẩn thận đè ép, sau đó nhíu mày hít không khí, chà, chân quá nhức.
Dư Phi đứng ở một bên nhìn tư thế cô không hề nữ tính, cũng không tỏ vẻ phản đối, mà chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên chuyển lời nói, “Cảm giác gì?”
“Cái gì cảm giác gì?” Thường Tiếu mở hai bàn tay ra, gác lên chỗ tựa lưng sau đó tì người ra ssau, thở ra nhìn anh, bộ dáng buồn bực không rõ chân tướng.
Anh nhìn cô, một đôi mắt trong suốt như nước, trắng đen rõ ràng.
Chỉ thấy anh đột nhiên, lại chậm rãi cúi người xuống dưới, nhẹ nhàng in xuống một cái hôn ở bên má cô, tiếp theo chậm rãi rời đi, từ từ nói, “Bị hôn một cái, có cảm giác gì?”
... Ah, Quý Hiểu Đồng hôn một cái.
Cô trừng mắt nhìn, nhún nhún vai, thật bình tĩnh trả lời, “Không có cảm giác gì.”
... Từ đầu chí cuối thủy chung không có liếc anh một cái.
Lại ngồi một hồi.
Trong đầu Thường Tiếu bắt đầu không tự giác nhớ lại xúc cảm “nhẹ nhàng“.
Rõ ràng nhẹ nhàng, lại phảng phất có thể phác họa rõ ràng ra hình dáng cánh môi anh... Nhớ đến mềm mại, nhiệt độ ấm áp...
...
Cô dần dần từ không có cảm giác gì biến thành giống như có chút cảm giác, sau đó thay đổi, cả người đột nhiên rời ghế dựa, lại bởi vì cơ bắp đau nhức gây ra nên động tác bắn lên có chút vặn vẹo...
Mẹ kiếp, làm nửa ngày cô mới nướng gà muối, khẩu vị cư nhiên tê dại.
“Đau đáu đau...” Cô nhếch miệng thống khổ kêu la hai câu, như trước không dám nhìn Dư Phi, mà bắp đùi thon thả bị vân vê, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy.
Khó trách ngay từ đầu anh hẹn cô ra ngoài rèn luyện thân thể. Ngay cả nội tạng cũng giằng co.
Dư Phi không đuổi.
Anh nhàn nhạt liếc bóng dáng cô chạy xa, tựa vào trên ghế khép mắt lại, nhẹ nhàng nói câu, “Đáng đời...”
Chăm lâu như vậy, cư nhiên bị người khác hôn.
***
Lần thứ hai Thường Tiếu ngủ không yên vào buổi tối, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại.
Cả đầu đều là Dư Phi.
Ngày trước viết tiểu thuyết, cô nhiều lắm viết đến một điểm, sau đó ghé vào trên giường ngủ khò khò, cảm giác đến bình minh. Hiện thời tự thể nghiệm, mới biết nằm ngủ không được là một sự kiện đau khổ cỡ nào, nhất là trong đầu còn tràn đầy một cái hôn.
Bởi vì bực bội, máy tính còn chưa sửa, vốn không nghĩ nghe thấy chuyện thiên hạ, hiện tại ngay cả cái gϊếŧ thời gian cũng không có. Lại trằn trọc một phen, màn hình di động đột nhiên sáng ngời, trên đó biểu hiện tin nhắn.
Ách... Là Dư Phi. Cô chăm chú nhìn thời gian trước, sắp hai giờ.
Bình thường vào đêm đều theo thói quen để rung, lại sợ ầm ĩ đến Dung Lan cùng Thiến Thiến, sửa thành yên lặng sau đó mở tin nhắn ra:
【Không ngủ được? 】
Đầu sỏ gây nên dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ... Thường Tiếu gần như có thể khẳng định anh chắc chắn cô canh cánh trong lòng, mới cố ý đến đùa cô.
Đầu tiên là căm giận bất bình, sau đó sờ sờ mặt vẫn không tự giác nhớ tới cái kia... Aish, cô nhíu mày suy tư nên xử lý chuyện này như thế nào, xem như hiểu được vì sao người ngoại quốc đều thân thiết, bởi vì đem hôn môi làm thói quen, phát phiền não ra ngoài.
Quên đi, cũng không có gì đáng ngại, Dư Phi thường xuyên làm một ít chuyện cô không dự liệu được trước, cũng không kỳ quái, tìm cô làm thú vui. Cho nên phương thức xử lý tốt nhất là giả bộ ngu ngốc, tự nhiên quá độ...
Gật đầu hạ quyết tâm, hồi phục: 【Cô ấy đã ngủ bất tỉnh nhân sự. 】
【Cô ấy đang ngủ, vậy cô là? 】
【Dư Phi Dư Phi, tôi là Phi Ngư. 】 Cô không giải thích tin nhắn, sau đó lại lập tức bổ sung một cái: 【Cậu cũng không ngủ? 】
【Nói nhảm. 】 Cô còn chưa hồi phục, lại lập tức nhận được tin nhắn, 【Nhớ cậu. 】
Thường Tiếu không nhịn được rống “A” một tiếng, tắt máy di động, pin cũng cho tháo ra.
Thật! Hôm nay Dư Phi điên rồi o(>_