Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 6: Chạy về nhà

Vu Thiện tức giận không hề nhẹ, nhưng cũng không thể tránh được, phát hiện mình không thể đi, Vu Thiện, mi không thể bỏ cuộc, mẹ vẫn chờ mi trở về. Trong lòng Vu Thiện thầm động viên mình. Sau khi suy nghĩ ánh mắt đã bình tĩnh lại, cô tiếp tục nắm chặt dao găm trên tay, chầm chậm mài, nếu mình nhất thời không thể rời đi, như vậy thì cứ thong thả thôi, hi vọng mẹ không lo lắng cho mình. lequydion

Rất lâu sau, tiếng động trong phòng bên cạnh cũng dừng lại, Vu Thiện không khỏi thở phào, cô cũng không biết rốt cuộc mình làm sao, chẳng muốn suy nghĩ gì, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ say, cố ý xem nhẹ tiếng mở cửa phòng bên cạnh, còn có giọng trêu chọc thân mật của hai người.

“Lãnh, anh mạnh mẽ thiệt đó, người ta muốn ở lại.” Giọng nũng nịu mềm mại của Mỹ Nhi truyền vào trong tai Vu Thiện, khiến Vu Thiện cười lạnh trong lòng, một đôi cẩu nam nữ, ông trời sẽ thu nhận.

“Bảo bối muốn, lần sau tới.” Âu Dương Lãnh cố ý nói lớn tiếng, lúc đi ngang qua phòng anh, trông thấy Vu Thiện nhắm mặt lại nằm trên giường giống như đã ngủ, anh không khỏi thở phào, tựa như mình rất sợ Vu Thiện, không, không phải anh sợ Vu Thiện, chỉ là không muốn nhìn thấy hận ý trong mắt cô.

“Vâng, lần sau Lãnh dẫn em về nhé.” Mỹ Nhi rúc vào trong ngực Âu Dương Lãnh, lúc đi ngang qua căn phòng kia cố ý liếc mắt một cái, hắc hắc, để cho cô biết Lãnh là của một mình tôi, đừng hòng cướp anh ấy.

“Vậy em ngoan ngoãn đi.” Âu Dương Lãnh mang theo Mỹ Nhi rời đi, bảo tài xế đưa cô ta rời khỏi nhà họ Âu Dương, sau đó anh trở lại phòng của mình. Thím Lan đã ngỉ ngơi, nói vậy chắc Vu Thiện đã ăn cơm rồi, anh đi tới mép giường nhìn vẻ mặt cô ngủ bình thản, trên má trái của cô còn dấu ấn bàn tay Mỹ Nhi đánh, rất rõ ràng, anh không khỏi phiền muộn, lúc đấy tại sao mình không kịp thời ngăn cản, nếu như vậy thì cô cũng sẽ không bị đau thế này.

Vu Thiện chỉ nhắm mắt lại, rõ ràng biết Âu Dương Lãnh đang ở trước mặt mình, rõ ràng cô nghe thấy mùi thơm mát đàn ông trên người anh ta truyền tới, trong lòng hận không được anh nhanh chóng rời khỏi chỗ này, người đàn ông này vừa rồi còn làm chuyện kia với phụ nữ, thế mà giờ dám xuất hiện trước mặt mình!

Haizz, Âu Dương Lãnh cam chịu cầm hòm thuốc lúc trước để bên cạnh, từ khi cô tới chỗ này đã bị thương hai lần, mình vốn là muốn để cô thoát khỏi chỗ đó, lại khiến cô bị xúc phạm. Anh lấy thuốc tiêu sưng, tỉ mỉ bôi thuốc giúp cô, nhưng lúc bôi thuốc trên mặt cô, rõ ràng cô vì đau mà né tránh tay anh bôi thuốc, trong lòng thấy áy náy với cô. Chắc cô rất đau, nếu không cũng sẽ chẳng có động tác như vậy, là mình làm hại cô gặp phải chuyện như thế.

Vu Thiện vốn tưởng rằng Âu Dương Lãnh sẽ nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng không nghĩ tới Âu Dương Lãnh lại bôi thuốc lên mặt mình giúp cô, trong lòng càng thêm cười lạnh. Âu Dương Lãnh, thu hồi trái tim đồng cảm của anh đi, tôi sẽ không vì sự giả vờ có ý tốt mà sẽ cảm kích anh, tôi vĩnh viễn nhớ sự khuất nhục hôm nay là do anh mang lại cho tôi! Cô vẫn nhắm mắt lại, không nhìn tới Âu Dương Lãnh, cũng không ngăn cản hành động anh ta bôi thuốc cho mình, cô không muốn trưng khuôn mặt bị thương này xuất hiện trước mặt mẹ, như vậy sẽ làm mẹ lo lắng.

Âu Dương Lãnh bôi thuốc cho cô xong cũng không ở lại mà vội rời đi, lúc này Vu Thiện mới mở mắt nhìn bóng dáng anh ra khỏi phòng, tại sao người đàn ông này lại muốn đối xử với mình như vậy? Ba nhận được bao nhiêu lợi ích từ anh ta?

Bất kể như thế nào mình cũng phải biết rõ ràng rành mạch chuyện này, cô sẽ không vô duyên vô cớ chịu uất ức như vậy, hiện tại không muốn suy nghĩ nữa, chờ tinh thần ổn định về nhà, cô tiếp tục mài sợi dây, nhắm mắt lại ngủ.

Kể từ khi Vu Thiện bị ép buộc ở lại nhà họ Âu Dương đã ba ngày, ngày nào Âu Dương Lãnh cũng xuất hiện trước mặt cô, đích thân tự tay bôi thuốc lên cổ tay cô. Đối với hành động giống như lấy lòng của anh, Vu Thiện không thèm để vào mắt, không phải cô độ lượng mà là cô hoàn toàn mặc kệ Âu Dương Lãnh. Hiện tại cô cần chính là phải nhanh chóng cắt đứt sợi dây kia, trả lại tự do cho mình. Dưới sự cố gắng của cô sợi dây sắp đứt đoạn, điều này khiến cô càng hưng phấn hơn. Còn thím Lan, ngày nào cũng nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho cô, không để cô phải đói bụng. Còn Âu Dương Lãnh ngoại trừ ngày nào cũng xuất hiện đúng giờ ở bên ngoài thì không có động tác dư thừa nào nào cả. Anh thấy Vu Thiện “Ngoan ngoãn” như thế cũng yên lòng, anh cho rằng Vu Thiện đã nghĩ thông suốt, hôm nay là ngày thứ ba, tối nay Vu Thiện sẽ phải cho mình câu trả lời. Nghĩ đến Vu Thiện sẽ đồng ý gả cho mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, anh mong chờ nhanh tới đêm.

Vu Thiện chưa từng nghĩ tới vấn đề gả cho anh, cô biết tối nay chính là cơ hội cuối cùng để mình rời đi, bởi vì sợi dây đã bị cô cắt đứt từ hồi trưa. Sợi dây trên chân cũng đã đứt, cô có thể hoạt động tay chân dưới chăn mà mấy ngày rồi không được cử động, cô nhất định phải ngắm đúng thời cơ chạy về nhà.

Âu Dương Lãnh thấy Vu Thiện đã ổn định hơn nhiều liền bảo thím Lan trông chừng cô, anh thì đi làm, vừa nghĩ tới tối nay Vu Thiện sẽ nói với mình là muốn gả cho mình, tâm tình rất vui vẻ, Âu Dương Lãnh cũng không nghĩ gì nhiều, mà hưng phấn đi ra cửa. lequydoon

Cơ hội tới rất mau, thím Lan có chuyện phải đi ra khỏi nhà để lại hai người giúp việc ở nhà, Vu Thiện thấy thím Lan đi ra cửa cô nhanh chóng duỗi thẳng tay chân ở trong phòng. Vết thương trên cổ tay cô đã đóng vảy, không nhìn ra được gì, gương mặt bị thương cũng đã khá hơn, ít nhiều nhờ Âu Dương Lãnh cẩn thận bôi thuốc. Còn bây giờ chính là lúc mình rời đi, cô cởϊ qυầи áo trên người xuống, toàn bộ quần áo này là

Âu Dương Lãnh bảo thím Lan chuẩn bị cho mình, rất thoải mái, cũng rất hợp phong cách của cô, nhưng Vu Thiện không nghĩ tới những điều này.

Cô cởϊ qυầи áo xuống đặt trên giường, để người ta tưởng cô vẫn còn ở trên đó, nhét gối đầu vào tạo thành dáng người. Cô vừa hành động vừa run run, cô còn tìm ra mấy bộ quần áo ở trong tủ quần áo trong phòng, đều là đồ của phụ nữ. Nhìn những bộ quần áo đấy, trong lòng cô căm hận, cái tên Âu Dương Lãnh để nhiều quần áo phụ nữ ở trong nhà như vậy, rõ ràng chính là thường xuyên mang phụ nữ về qua đêm!

Cô hiểu nhầm, đây là Âu Dương Lãnh chuẩn bị cho cô, Âu Dương Lãnh một lòng muốn Vu Thiện thoát khỏi nơi đó, ở lại bên cạnh anh là tốt nhất, nhưng Vu Thiện không biết dụng tâm của anh.

Mặc quần áo tử tế xong, Vu Thiện búi tóc dài của mình lên, đeo mũ vào, không ai nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo lạnh lùng dưới vành mũ. Vu Thiện đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, chỗ này bảo vệ không nghiêm ngặt, rất tốt, cô thầm than thở trong lòng, từ nơi này nhảy xuống cô cũng không sợ. Hiện tại không thể suy nghĩ nhiều như vậy, cô tung người nhảy xuống ổn định, vững vàng rơi xuống đất, không kịp cảm nhận chân truyền tới đau đớn sâu sắc đã vội vã xuyên qua vườn hoa, gặp chỗ tường thấp leo tường rời đi, hành động thần không biết quỷ không hay!