Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 2 - Chương 37

Hách Liên Ngọc Nhi hoàn toàn bị chuyện này làm cho sợ hãi bước nhanh trở về, nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ xem bản thân nên làm gì tiếp theo thì hơn.

"Tốt lắm, chúng ta ra đằng kia xem mặt trời lặn đi, tuy rằng không đẹp bằng mặt trời lặn trên biển nhưng sông Bàn Niết này cũng coi như được thông qua!" Vân Chỉ vừa lòng nhìn vẻ mặt người nào đó hoảng loạn đi xa, tâm tình thật tốt nên muốn lôi kéo Mặc Kỳ Uyên đến một nơi mà chỉ có hai người.

Nhìn biểu cảm thay đổi trong nháy mắt của nàng, Mặc Kỳ Uyên cười nhạt lắc đầu, trong lòng dĩ nhiên đoán được nàng đang muốn làm cái gì. Có thể có một nương tử có khi bình tĩnh cơ trí, có khi phúc hắc bên người như vậy thật sự là lễ vật trời ban cho hắn.

Buổi tối, Hách Liên Ngọc Nhi suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn quyết định muốn tìm Mặc Kỳ Uyên nói chuyện một chút.

Bưng khay điểm tâm lên, Hách Liên Ngọc Nhi do dự mãi rồi mới mở miệng ở trước cửa chủ trướng: "Vương gia, Ngọc Nhi có thể vào hay không?"

Rèm cửa bị xốc lên, mà người đi ra lại đúng là Vân Chỉ, vốn dĩ đã chuẩn bị một khuôn mặt tươi cười nhưng ngay lập tức tối sầm xuống, lúng túng nói: "Vân, Vân thiếu úy, ngươi đang ở đây sao, nếu không tiện thì ngày mai Ngọc Nhi lại đến."

Cách đây không lâu trong khi nàng còn làm công tác chuẩn bị, nàng đã hỏi bóng gió vài vị tướng quân nhưng khi nói đến Vân Kim - Vân thiếu úy thì cả đám đều ngậm chặt miệng lại, tuy rằng chưa nói rõ nguyên nhân vì sao nhưng trong lòng nàng cũng đã sáng tỏ hơn vài phần rồi.

Vài vị lão tướng quân tính tình đều rất ngay thẳng nên khi Vương gia muốn họ phải nói dối, họ đều nói không nên lời nên chỉ có thể trầm mặc cà lăm mà thôi. Bởi vậy nàng thuận lợi tiếp tục hiểu theo ý nghĩa sai lệch nên càng không thể nhìn ra ý tứ mà mấy người đó muốn biểu đạt.

"Có gì mà không tiện chứ, Vương gia mời Ngọc Công chúa vào bên trong!" Vân Chỉ xuất hiện với khuôn mặt tươi cười vừa phải, lễ phép bưng điểm tâm rồi đón người đi vào.

Hách Liên Ngọc Nhi miễn cưỡng cười trừ, chỉ có thể bất an đi vào. Quả nhiên đi vào thì thấy Mặc Kỳ Uyên đang ngồi bên trong nhưng lại không có ai khác ở đây, thật sự vừa rồi chỉ có hai người bọn họ ở chung một chỗ! Trong lòng càng nghĩ càng xấu hổ, càng muốn đi khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt!

"Vương gia chinh chiến thực sự quá mức vất vả, đây là một ít điểm tâm Ngọc Nhi tự mình làm, mong rằng Vương gia không ghét bỏ!" Mang điểm tâm trong tay đặt xuống mặt bàn, tiếp theo chuẩn bị mở miệng cáo từ.

"Ngọc Công chúa quả nhiên thông minh sáng dạ, không ngu dốt giống như thuộc hạ, không thể làm điểm tâm đến cho Vương gia!" Vân Chỉ nhanh chóng nói tiếp, giọng nói cố ý ồm ồm hơn, nhưng dáng vẻ lại cố ra vẻ là của nam sủng, ngón tay xinh đẹp thon thả vươn ra cầm lấy một khối điểm tâm, đặt lên miệng Mặc Kỳ Uyên, cười quyến rũ giống như đang dụ dỗ: "Vương gia nếm thử đi, chớ phụ tâm ý của Ngọc Công chúa!"

Hách Liên Ngọc Nhi chưa từng nhìn thấy cảnh một nam sủng quyến rũ người khác như vậy, huống chi người bị quyến rũ lại là nam tử ưu tú mà bản thân mình vẫn đang coi trọng!

Không cần nói thêm cái gì nữa, dĩ nhiên trong lòng nàng đang vô cùng rối rắm xấu hổ, chẳng lẽ ánh mắt nàng đã trở nên vụng về mà chọn sai người sao, tuy nhiên hiện tại muốn mở miệng nói cái gì đó thì lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Xấu hổ đến mức hai gò má đỏ cả lên, càng muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

"Ngọc Công chúa tìm Bổn vương có chuyện gì, cứ nói thẳng là được!" Tiếp nhận ánh mắt của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên đành phải phối hợp mở miệng. Hắn đang được hưởng thụ sự hầu hạ ôn nhu của Vân Chỉ, tuy rằng có chút chẳng ra gì nhưng mà cũng khó có được.

"Đúng thế a Ngọc Công chúa, người có việc gì thì cứ nói thẳng đi, có thể xem như tại hạ không tồn tại!" Vân Chỉ còn không quên ở một bên châm thêm lửa, thân mình dựa vào bên người Mặc Kỳ Uyên, hoàn toàn muốn để người đối diện cảm thấy nàng không tồn tại!

Hách Liên Ngọc Nhi hít sâu một hơi, điều chỉnh trạng thái thật tốt, bình tĩnh nói: "Ngọc Nhi muốn nói, việc riêng của Vương gia Ngọc Nhi không có quyền hỏi đến, nhưng mà phụ vương và Ngọc Nhi đều đã nhìn trúng Vương gia làm Phò mã, hơn nữa Ngọc Nhi cần phải nỗ lực nếu không thì sẽ hối hận. Ngọc Nhi quyết định sẽ ở lại thêm ba ngày để tuân thủ lời hứa đi theo Vương gia, nếu Vương gia có thể tiếp nhận Ngọc Nhi thì chắc chắn Ngọc Nhi sẽ không hỏi nhiều đến sở thích của Vương gia, nếu Vương gia không thể tiếp nhận Ngọc Nhi thì nhất định Ngọc Nhi sẽ ngoan ngoãn trở về, coi như tất cả mọi chuyện đều chưa từng xảy ra."

Một hơi nói xong tất cả những lời đó, Hách Liên Ngọc Nhi cảm thấy toàn thân thoải mái, cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy dễ tiếp nhận hơn.

Thái độ của nàng có chút ngoài ý muốn với suy nghĩ hai người, không ngờ là một Công chúa sống một cuộc sống nhàn nhã, sung sướиɠ lại có thể duy trì sự bình tĩnh rồi đưa ra quyết định toàn vẹn như vậy.

Tuy rằng có chút không như ý nhưng cũng coi như đã đạt đến mục tiêu, Vân Chỉ diễn trò càng thêm hăng hái, ngay lập tức chuyển sang dáng vẻ như vô cùng sốt ruột: "Công chúa cũng đã nhìn ra rồi sao! Kỳ thực Công chúa không cần phải để ý đến thuộc hạ, thuộc hạ cũng không muốn như vậy, nhưng mà Vương gia hắn, aizz, không thể khắc chế!"

Cái gì mà không thể khắc chế? Nhất thời vẻ mặt Mặc Kỳ Uyên đầy hắc tuyến, Vân Chỉ đang muốn hủy hắn đến mức nào đây!

Lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo, lời vừa đến miệng Mặc Kỳ Uyên đành phải đổi thành: "Đa tạ Công chúa thông cảm, là lỗi của Bổn vương!"

Là lỗi của hắn..........Hắn sai ở đâu chứ! Trong lòng người nào đó hô to oan uổng, rõ ràng là hắn thật sự bình thường nha!

"Vậy Ngọc Nhi cáo lui trước!" Tâm tình Hách Liên Ngọc Nhi không còn tốt đẹp nữa nên vừa dứt lời đã vội vàng lui ra ngoài.

Nếu Dự Vương đã cam chịu như vậy thì kết quả chẳng phải đã rõ ràng rồi sao, không ngờ nàng đường đường là Công chúa của Hách Liên mà lần đầu đi tỏ tình lại gặp phải kết quả này, cho dù có là bất kì thiếu nữ nào cũng sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, thương tâm!

Bên này, quân Mặc Kỳ đang trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, còn bờ sông bên kia quân Khâu Lệ đang bị bao trùm bởi một màn không khí âm trầm.

Từ buổi chiều khi nhìn thấy hai người không hiểu sao có thể chạy trốn từ trong trận pháp thì Khâu Lệ Thương Kình đã hờn dỗi tự nhốt mình trong doanh trướng. Rõ ràng trận pháp không dấu hiệu bị phá nhưng hai người lại không cánh mà bay, chẳng lẽ có cao nhân âm thầm trợ giúp họ sao?

Tình huống hiện tại rất bất lợi đối với bọn họ, lương thảo bị đốt, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc săn thú để no bụng nhưng mấy chục vạn tướng sĩ trong quân thì chỉ có săn thú thôi là không đủ.

Tốc chiến tốc thắng chính là biện pháp tốt nhất, nhưng mà người ta có con sông kia thì bảo hắn làm sao tốc chiến tốc thắng được!

Đôi mắt khát máu cùng với khuôn mặt kia khiến cho người khác vô cùng sợ hãi, lúc này hắn đang vô cùng căm phẫn, hắn là Chiến thần trên thảo nguyên, hẳn cũng sẽ là Chiến thần trên khắp thiên hạ, chẳng lẽ phải chịu thua dưới tay Mặc Kỳ Uyên sao?

"Thế nào mà còn nhốt mình ở trong này! Cho dù ngươi có đóng cửa suy nghĩ cả đời thì chiến tranh có thể giành thắng lợi sao?" Một giọng nói tà mị trầm thấp của phụ nữ truyền đến giữa màn đêm.

Bên trong màn trướng không đốt đèn, cũng chỉ có thể dựa vào ánh trăng bên ngoài chiếu vào, có thể nhìn thấy một bóng dáng chậm rãi đi đến, chính là Khâu Lệ Đại Cơ!

Không ngẩng đầu lên, giọng nói của Khâu Lệ Thương Kình hoàn toàn không có gì dao động: "Tỷ tỷ, ngươi đến là để chê cười Bổn vương sao?"

"Sai! Bản cung đến là để mang cho ngươi chiến thuật khắc chế chiến tranh đây!" Cao giọng, tay áo vung lên, ngay lập tức ánh nến bên cạnh chiếu sáng toàn bộ doanh trướng, đồng thời cũng chiếu vào gương mặt tươi cười đầy tin tưởng của Khâu Lệ Đại Cơ, trong ánh mắt cũng như giọng nói đều mang theo một chút mỉa mai: "Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ trầm lặng như thế này của ngươi, cho dù có thần tiên đến trợ giúp thì cũng vô dụng!"

"Có phương pháp gì sao, chỉ cần chiến thắng Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương chắc chắn sẽ thử một lần!" Im lặng một hồi lâu, Khâu Lệ Thương Kình mở miệng nói.

Hiện tại không có biện pháp khác nhưng nếu không vượt qua được lần này thì toàn quân chỉ có một con đường chết!

Dường như là đã đoán trước được việc hắn sẽ mở miệng, không muốn bại trận trong trận đánh này, Khâu Lệ Đại Cơ cười một cách xinh đẹp: "Ngươi có biết một loại đạo thuật tên là Khôi Lỗi Thuật không? Chỉ cần là một sinh vật trên đời, người sống, thậm chí là người chết, chỉ cần trúng Khôi Lỗi Thuật thì nhất định sẽ nghe theo bất cứ mệnh lệnh gì của Khôi Lỗi Sư, mà người chết thì càng dễ khống chế!"

"Bổn vương đã từng đọc qua Khôi Lỗi Thuật trong sách, là một loại đạo pháp cao thâm mà chỉ có những pháp sư mới có thể làm, mà hiện nay hẳn đã thất truyền cả ngàn năm rồi! Tỷ tỷ, ý ngươi là ngươi có thể sử dụng Khôi Lỗi Thuật này?" Khâu Lệ Thương Kình có phần không dám tin, không khỏi kích động đến mức đứng cả dậy hỏi.

Khôi Lỗi Thuật là một loại đạo thuật lợi hại nhưng lại vi phạm đạo đức, hắn chỉ biết là chỉ có ma nhập vào người thì mới có thể hoàn toàn điều khiển đạo thuật này, mà nghìn năm qua dường như đã thất truyền, vì sao tỷ tỷ lại biết được loại đạo thuật khiến người ta sợ hãi như vậy?

"Ngươi không cần biết bản cung sẽ làm như thế nào, ngươi chỉ cần biết rằng nó sẽ giúp cho đại quân Khâu Lệ chiến thắng trở về, hơn nữa, bản cung chỉ cần phái ra hai con rối là có thể khiến toàn bộ đại quân Mặc Kỳ đầu hàng! Ha ha ha!" Khâu Lệ Đại Cơ không giải thích nghi ngờ trong lòng hắn mà cười lớn đi ra ngoài.

Còn Khâu Lệ Thương Kình vẫn còn đứng đó chưa kịp hoàn hồn, trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng hắn lại càng khẳng định được thêm một chuyện, cô gái này không phải tỷ tỷ của hắn, cho dù thế nào thì cũng không phải là tỷ tỷ dịu dàng thân thiện trước kia của hắn!

Hắn không biết việc đồng ý sử dụng Khôi Lỗi Thuật có đúng hay không, nhưng chỉ cần có thể chiến thắng Mặc Kỳ Uyên, lấy chiến thắng về cho đại quân Khâu Lệ thì việc này hẳn cũng đáng giá!

Quân doanh Mặc Kỳ.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, đại quân hai bên đều rất kiên nhẫn chờ ở nơi đó, chung sống hòa bình giống như sắp rơi vào trạng thái giằng co.

Hai ngày này Mặc Kỳ Uyên vẫn phối hợp tốt với Vân Chỉ, hai người thân mật sắm vai nam công nữ thụ, người ngoài nhìn vào thì Công Ngọc Viêm Bân cơ thể và đầu óc đều rối rắm, tâm tình Khâu Lệ Mang Lãng thì ảm đạm, còn Hách Liên Ngọc Nhi càng kiên định với quyết định của bản thân là ngày mai sẽ rời đi.

Đến buổi chiều, bên ngoài quân doanh Mặc Kỳ xuất hiện một chiếc xe ngựa lộng lẫy, mà người đánh xe lại chính là Mặc Hình.

"Vương gia, thuộc hạ đã mang Lạc cô nương đến rồi!" Mặc Hình đi trước, bước nhanh đến doanh trướng trung tâm của Mặc Kỳ Uyên lớn tiếng bẩm báo, nhưng mà bên cạnh việc thuận lợi mang Lạc Băng Tuyết đến còn xuất hiện một chút phát sinh nho nhỏ.

Lúc này tất cả mọi người đều ở trong doanh trướng, sắc mặt Mặc Kỳ Uyên vẫn lạnh nhạt như trước, không có biểu cảm gì, còn chưa kịp mở miệng bảo Lạc Băng Tuyết đi vào thì ngay sau đó đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ tươi chạy vội vào, khiến doanh trướng vốn dĩ trang nghiêm có thêm phần sống động.

"Tam ca! Ta đến đây, có bất ngờ hay không a!" Nhìn thấy bóng dáng nhảy lên rồi dừng lại, lúc này mới có thể chú ý đến đứa bé này, chính là Quận chúa Mặc Kỳ Dĩnh của Mặc Kỳ bọn họ.

Mặc Kỳ Uyên bất đắc dĩ thở dài, tay sờ sờ lêи đỉиɦ đầu người trước mặt hắn: "Dĩnh nhi, sao muội lại đến đây? Có phải là lén chạy đến sau lưng Hoàng huynh hay không!"

"Hắc hắc, chỉ là Dĩnh nhi muốn gặp mọi người mà thôi, quả nhiên Hoàng huynh nói không sai, chỉ cần Tam tẩu đến thì Tam ca sẽ không còn việc gì nữa!" Giọng nói thanh thúy, dễ nghe giống như chim hoàng oanh, hai mắt to ngập nước nhìn trái nhìn phải giống như đang tìm kiếm cái gì.

Tam tẩu? Hách Liên Ngọc Nhi ngồi một bên bắt được hai chữ này, trong lòng ngờ ngợ, Tam tẩu trong miệng nàng hẳn chính là Dự Vương phi, vì sao nàng đến đây rồi mà vẫn chưa gặp qua Dự Vương phi, chẳng lẽ cái nữ tử đặc biệt kia chưa về quân doanh với Dự Vương sao?

Hai mắt Mặc Kỳ Dĩnh nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, bước nhanh về chỗ Công Ngọc Viêm Bân đang ẩn thân, một tay túm lấy ống tay áo trước mặt hắn, hơi buồn bực nói: "Bản Quận chúa đến đây ngươi không ra nghênh đón đã đành mà lại còn dám trốn tránh ta! Ngươi có ý gì hả!"

"Cái kia, ta sai lầm rồi có được hay không, đừng ở chỗ này ồn ào nữa, chúng ta đi ra ngoài nói, đi ra ngoài nói!" Vẻ mặt Công Ngọc Viêm Bân đầy ảo não và bất đắc dĩ, có nhiều người như vậy ở đây, nếu như biết hắn bị nha đầu điêu ngoa này hù dọa thì mặt mũi và hình tượng hắn còn đâu nữa!

Nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Công Ngọc Viêm Bân, Vân Chỉ cười trộm, chỉ khi bản thân chỉnh hắn thì hắn mới lộ biểu cảm như thế, không ngờ là còn có người khác có thể khiến hắn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ như vậy, nói vậy thì Dĩnh nhi chính là oan gia của hắn rồi!

Mặc Kỳ Uyên cũng bật cười thành tiếng, Dĩnh nhi đến đây hắn cũng phải bất đắc dĩ thở dài, còn phải đề phòng nàng sẽ làm chút chuyện không nên làm, nhưng người thật sự đáng thương chính là Công Ngọc a, ha ha, để xem những ngày sau làm sao Công Ngọc có thể chịu được!

Ngay khi bầu không khí doanh trướng được hâm nóng lên thì giọng nói thanh nhã vang lên: "Uyên ca ca!"

Một bóng dáng màu xanh mang theo vẻ nhẹ nhàng khoan khoái bước nhanh rồi chạy đến kích động ôm lấy Mặc Kỳ Uyên, nước mắt rơi trên khuôn mặt có thể khiến bất kì ai cũng phải mềm lòng thương tiếc.

Lạnh nhạt đẩy Lạc Băng Tuyết trên người ra: "Tuyết nhi, ngươi lặn lội đường xa mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi!"

Thấy rõ dáng vẻ vừa rồi của hắn, cảm thấy vô cùng bi thương, Uyên vẫn còn giận nàng sao?

"Lạc cô nương hãy nghe lời Vương gia đi nghỉ trước đi, sau này còn có chuyện cần làm phiền đến cô nương!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên Lạc Băng Tuyết cảm thấy kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Chỉ bên cạnh, trong mắt chứa đầy sự phức tạp, nàng đã trở lại rồi sao, hơn nữa còn luôn bồi bên cạnh Uyên! Vì sao nàng còn muốn trở về?

Lần này biết Uyên ra lệnh cho Mặc Hình đến đón nàng, nàng vui vẻ đến mức vứt bỏ toàn bộ sự dè dặt, nhưng hiện tại nhìn thấy Vân Chỉ hoàn hảo không sao đứng bên người Uyên, chắc chắn đã vô tình dội một chậu nước lạnh vào nàng.

Nhanh chóng thu hồi sự kinh hãi phẫn hận trong lòng cùng với đủ loại cảm giác phức tạp. Để ý kĩ lời nói kì quái lúc ấy của nàng ta, nàng không biết có nên chào hỏi Vân Chỉ hay không thì đã thấy Vân Chỉ dùng ánh mắt ý bảo nàng là không muốn nói chuyện.

Có lẽ nàng vừa đến còn chưa hiểu rõ tình huống nên chỉ có thể gật đầu: "Vậy trước tiên Tuyết nhi sẽ đi xuống."