Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Quyển 1 - Chương 5: Nấu cháo phủ tướng quân

Editor: nhungchuoi

Tròng mắt màu lam sâu không nhìn thấy đáy, đột nhiên Vân Chỉ đưa Mộng nhi qua một bên, hai tay lôi kéo quần áo Nhị tiểu thư: "Ngươi đánh ta! Ngươi là nữ nhân hư! Ta muốn nói cho mẫu thân ta biết! A a a! Ô ô ô!" Chỉ trong chốc lát nước mắt nước mũi lan rộng, mặt khác đem nước mắt nước mũi lau lên y phục của Thiên Đại Tuyết Ngưng.

Tiếng gào khóc thảm thiết trong nháy mắt đã vang dội cả phủ tướng quân, sự việc xảy ra đột biến khiến tất cả mọi người ở đây đều hóa đá trong nháy mắt, khuôn mặt Thiên Đại Tuyết Ngưng cứng lại, từ trước đến giờ kẻ ngốc này luôn chỉ ngơ ngác mặc người khác bắt nạt, hôm nay làm sao lại quấy rối như vậy?

Mà Tần Lãng bên cạnh chuẩn bị ra tay cũng bị Vân Chỉ làm cho bất ngờ, miệng há ra chưa khép lại được, thay đổi này cũng quá là nhanh rồi! Quả nhiên, phụ nữ luôn dễ dàng thay đổi! Mà cô gái trước mặt này thay đổi chỉ trong nháy mắt!

"Ngươi, cái kẻ ngu này! Ngươi điên rồi sao!" Thiên Đại Tuyết Ngưng sử dụng tất cả sức lực cũng không gỡ được bàn tay bẩn thỉu đang bám trên quần áo mình, tức giận đến mức dùng cả tay và chân cùng đá, mà Vân Chỉ lại không chút dấu vết có thể tránh ra, lôi kéo phía dưới, làm hai người đồng thời ngã xuống đất tiếp tục đánh nhau, Vân Chỉ đè lên người Thiên Đại Tuyết Ngưng chiếm ưu thế, nhất thời cục diện trở nên vô cùng hỗn loạn.

Những người khác chỉ thấy hai người như hai con quỷ cãi nhau ầm ỹ, nhưng người khác lại không thấy được trong lúc hỗn loạn Vân Chỉ đã cho người phía dưới thân mấy cái bạt tai, dám trêu chọc nàng, vậy thì phải chấp nhận bị trả giá gấp bội!

Tần Lãng nhận ra ý đồ của Vân Chỉ, khóe miệng cười khẽ, tìm một vị trí thích hợp đứng bên cạnh xem cuộc vui, xem ra cũng không cần hắn phải ra tay.

Trong phút chốc, thân thể Thiên Đại Tuyết Ngưng phía dưới run lên, Vân Chỉ phát hiện ánh mắt nàng trở thành màu đỏ khác thường, nhận ra được có khí tức quỷ dị, nghiêng đầu nhìn về phía tường bên kia, chỉ thấy một màu tím liếc qua nhanh chóng, ánh mắt đó bị cái nhìn của Tần Lãng chống lại, đối phương thay đổi ý, xoay người đuổi theo.

Quả nhiên nàng không đoán sai, còn có võ công nữa! Thật là kiếm được món hời.

"Ta muốn gϊếŧ ngươi!" Thiên Đại Tuyết Ngưng khàn khàn hét lên, cũng không biết là lấy sức từ đâu ra, trực tiếp quăng Vân Chỉ xuống, đứng lên đánh về phía Vân Chỉ, chiêu thức độc ác, so với vừa rồi càng khiến người ta mở rộng tầm mắt, hoàn toàn vứt bỏ lễ nghi của tiểu thư khuê các.

Vân Chỉ biết nàng đã trúng kế, hiện tại mọi hành động đã không còn chịu sự khống chế của đại não nữa rồi, còn không phải là muốn khiếu nại với nàng sao, bóng dáng vừa rồi không rõ là địch hay bạn, hiện tại cần khắc chế nữ nhân điên này trước rồi hãy nói. Nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, nhanh chân bỏ chạy ra ngoài viện, nhìn qua có vẻ nghiêng ngả lảo đảo, tốc độ cũng không nhanh không chậm so với Thiên Tuyết đuổi phía sau.

"Cứu mạng! Cứu mạng! A! Gϊếŧ người, có kẻ muốn gϊếŧ người!" Vừa chạy vừa hô lên, giọng nói sắc bén phải cố gắng truyền khắp phủ tướng quân mới có thể yên tâm.

Lúc này Thiên Đại Tuyết Ngưng giống như thay đổi sang một người khác, không biết từ lúc nào trên tay có thêm một cây chủy thủ, búi tóc cũng đã rối lên, không khác gì một kẻ điên.

Người trong phủ bị hấp dẫn ra phía ngoài, vốn nghĩ cho rằng lần này là Đại tiểu thư ngốc nghếch lại nổi điên mà thôi, nhưng lại thấy Nhị tiểu thư liều mạng đuổi theo phía sau! Ai cũng trợn to hai mắt, có ai có thể nói cho họ biết là đang xảy ra chuyện gì được không! Kia chính là Nhị tiểu thư, Mặc Kỳ quốc không ai không biết Nhị tiểu thư của phủ tướng quân có tri thức hiểu lễ nghĩa, danh xưng là tài nữ, nhưng bây giờ nào còn chút nào là bóng dáng của tiểu thư khuê tú!

Đuôi mắt Vân Chỉ nhìn thấy một thân hình cao lớn đang đi vào từ cửa lớn, người phía trước mặc một bộ khôi giáp quân trang, kia chắc chắc chính là chủ nhân của phủ tướng quân Thiên Đại tướng quân.

Đến thật đúng lúc! Khóe miệng Vân Chỉ nhếch lên, chạy tới phía đám người kia, còn cố ý làm cho tốc độ chậm lại, âm thầm chờ Thiên Tuyết đuổi theo phía sau.

Căn thời cơ tốt, đến khi còn cách đám người mười bước, Thiên Đại Tuyết Ngưng cũng đuổi kịp Vân Chỉ đến hồ sen: "Ai ui!" Một tiếng kêu đau vang lên, ở bên hồ sen Vân Chỉ ngã lộn đầu một cái, tiếp theo Thiên Tuyết xông lên, tay chân múa máy, giống như đang muốn liều mạng với nàng.

Vân Chỉ cúi người xuống để người khác không thấy được góc độ này rồi dùng tay chế trụ thân thể đang nhào tới, ở góc nhìn của Thiên Đại chỉ có thấy nữ nhi điên đang đánh nữ nhi ngốc nghếch, giờ phút này đứng phía sau lưng hắn còn có một vài đồng liêu trong triều, đang chuẩn bị tiễn khách ra cửa liền trông thấy tình cảnh mất mặt như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt của hắn đổi sang màu xanh.

Đang định đi lên ngăn lại, lại nghe thấy một tiếng "Ùm ùm", chỉ cần là người đứng ở đây đều có thể nhìn thấy, là Nhị tiểu thư đẩy Đại tiểu thư xuống, chân trước Vân Chỉ vừa mới rơi xuống ao, vừa "ùm ùm" một tiếng, chân sau Thiên Tuyết Ngưng cũng rơi xuống theo, nhìn qua giống như bị một lực đẩy thật mạnh đẩy xuống áo, trực tiếp rơi xuống giữa ao, bị nước ngâm ngay lập tức tỉnh táo lại, ở trong nước tay chân luống cuống, kêu cứu mạng.

Thấy mực nước trong ao chỉ cao hơn đầu chút ít, Vân Chỉ được như ý lộ ra nụ cười, hai ba lần xoay mình từ ao lên bờ, khóe mắt liếc về người cha đang đi tới, lập tức ngồi xổm xuống đất gào khóc, chính là nhà ai chết cha chết mẹ cũng không bi thương bằng nàng.

"Tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc nữa, đã không sao rồi." Mộng nhi chạy đến, ôm Vân Chỉ nhẹ giọng trấn an.

Mặt Thiên Đại đen như than tiêu sái đi tới, liếc nhìn Vân Chỉ đang khóc trên mặt đất, ghét bỏ rồi lại bất đắc dĩ thầm than một câu: "Chăm sóc thật tốt cho tiểu thư nhà ngươi, không nên để cho nàng tùy tiện ra khỏi viện nữa."

Lúc này, Thiên Đại Tuyết Ngưng cũng đã được gia đinh cứu lên, liên tiếp ho khan vài cái tống nước ra ngoài rồi mới mê mang mở mắt ra: "Cha!" Vừa mở mắt ra, Thiên Đại Tuyết Ngưng bị phụ thân đánh một cái tát mạnh đến mức không phân biệt nổi nam - bắc, tay vuốt vuốt gương mặt, nước mắt ủy khuất dâng lên: "Cha......Con gái đã làm gì sai?" Nàng vẫn luôn là hòn ngọc quý trên tay cha nàng, luôn được che chở bảo vệ, chưa bao giờ bị đánh mắng trừng phạt.

"Đồ bất tài! Đã làm gì sai đến chính ngươi còn không biết sao! Xem bộ dáng của ngươi bây giờ còn chút nào tư cách của hoàng phi tương lai! Hôm nay mặt mũi của lão phu đều bị làm cho mất hết!" Thiên Đại chỉ thẳng vào nữ nhi đang nửa nằm trên mặt đất tức giận trách cứ, hắn phúc mỏng, cưới rất nhiều vợ bé nhưng cũng chỉ có hai nữ nhi, con gái đầu đã như vậy rồi, con gái thứ hai còn như thế, sau này hắn làm sao có thể tiếp tục ngẩng cao đầu trong triều được đây!

Thấy con gái của mình bị lão gia khiển trách như vậy, Nhị phu nhân không nhịn được tiến lên bảo vệ con gái của mình, gấp giọng nói: "Lão gia, nhất định Ngưng nhi bị hãm hại, Ngưng nhi ngoan như vậy, làm sao có thể làm ra cái chuyện này! Đúng rồi, nhất định là tiện nhân này giở trò quỉ, nhất định là như thế!" Tay chỉ vào Vân Chỉ đứng bên cạnh, ánh mắt kia giống như muốn hủy đi cả xương cốt của nàng.

"Đừng tiếp tục ở đây làm mất mặt ta nữa, cút hết về phòng cho ta! Những ngày tới hai người các ngươi cứ ngoan ngoãnở trong viện của mình, đợi Ngưng nhi lấy chồng rồi hãy ra khỏi cửa!" Nhấc chân đá phải Nhị phu nhân đang sốt ruột bảo vệ con gái, Thiên Đại vung tay áo rời đi, nhắm mắt làm ngơ!

Đầu óc Thiên Đại Tuyết Ngưng lúc này vẫn trong trạng thái hỗn độn, tại sao có thể như vậy? Nàng chỉ nhớ rõ mình nghe thánh chỉ tứ hôn, nhất thời không cam lòng, mới đến tìm kẻ ngu này giải tỏa, nhưng chẳng qua cũng chỉ chuẩn bị giáo huấn một chút rồi đi, làm sao lại náo loạn thành dạng này, vừa rồi rốt cuộc nàng đã làm cái gì mà khiến phụ thân tức giận như vậy! Như thế nào mà cái gì nàng cũng không nhớ! Thống khổ ôm lấy đầu, làm thế nào cũng không muốn nhắc lại chuyện vừa rồi.

"Lại đây, tiểu thư, chúng ta đi về trước, ngoan." Mộng nhi cẩn thận đỡ Vân Chỉ dậy, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng, còn tưởng rằng tiểu thư nhà nàng đã bị dọa sợ đến choáng váng.

Vân Chỉ ngoan ngoãn đi theo Mộng nhi, ánh mắt còn quay lại nhìn Thiên Đại Tuyết Ngưng, nhìn dáng vẻ thống khổ của nàng hiển nhiên là không nhớ rõ những chuyện vừa mới xảy ra, còn có bóng dáng màu tím biến mất ở góc tường kia, rốt cuộc hắn là ai, chạy đến phủ tướng quân là muốn làm cái gì?

HẾT CHƯƠNG 5