Lão Hà tên là Hà Vĩnh Quý, ông ta lái xe ở Thành ủy đã 15 năm rồi, nhưng chưa bao giờ được vào phòng làm việc của Bí thư.
Lý do rất đơn giản, từ trước tới giờ ông ta chưa có cơ hội làm tài xế cho Bí thư.
Ở bộ phận tài xế xe của Thành ủy, tuy số lượng người không nhiều, nhưng đó như một giang hồ thu nhỏ vậy.
Những người có thể lái xe cho lãnh đạo chắc chắn ở đẳng cấp cao hơn, thường ngày ân cần bên lãnh đạo, đến cảnh sát giữ cổng cũng rất hồ hởi với bọn họ. Hơn nữa cũng rất có thể diện, làm lái xe cho lãnh đạo hãnh diện bao nhiêu?
Lão Hà làm ở Thành ủy nhiều năm như vậy, 8 năm trước ông ta đều không phải tài xế riêng cho một lãnh đạo nào, trên dưới Thành ủy ai cần xe thì gọi ông ta.
Khối lượng công việc rất nhiều, nhưng lương thì lại rất ít, không tự do, hơn nữa lại không được người khác coi trọng.
Sau này ông ta được Trưởng ban thư kí Tiếu trọng dụng, thế là ông ta được làm tài xế cho Trưởng ban thư kí Tiếu.
Nhưng những ngày tháng tươi đẹp thường ngắn ngủi, ông ta chỉ làm được ba tháng, không hiểu vì sao lại bị hạ xuống.
Sau này ông ta suy nghĩ kĩ lại, chính là vì việc đón con trai của Trưởng ban thư kí Tiếu mà ra. Con trai bảo bối của Trưởng ban thư kí Tiếu thường ngày đều do lão Hà đưa đón, nhưng có một lần, ông ta tới đón cong trai Trưởng ban thư kí thì ông ta tình cờ gặp Bí thư Thành ủy trước đây Bí thư Vương.
Bí thư Vương nhìn thấy xe của Thành ủy, ông ta liền chạy tới hỏi xe của Thành ủy tới đây làm gì?
Lúc đó lão Hà đơ người, trong lúc hoảng loạn liền nói thật là đến đây đón con trai của Trưởng ban thư kí Tiếu.
Việc này Bí thư Vương cũng không nói gì, nhưng không biết vì sao sự việc truyền tới tai của Tiếu Hàm sau đó chuyện tiếp theo là ông ta bị hạ chức xuống.
Chính là như vậy, lão Hà lại làm trâu làm ngựa 6 năm nữa, cuối cùng có cơ hội lái xe cho Bí thư Trần.
Có thể có được cơ hội này, mấy ngày nay ông ta đều mất ngủ, lái xe cho người đứng đầu Thành ủy, cái khác không nói, mỗi tháng có thể kiếm được một nghìn tệ. Điều này hiện nay đối với lão Hà rất quan trọng.
Con gái ông ta hiện giờ đang học đại học, trong nhà rất cần tới tiền, một tháng có thể kiếm được hơn một nghìn tệ, giúp ông ta giảm rất nhiều áp lực.
Vì vậy, ông ta rất nhiệt tình với công việc, làm việc rất cẩn thận, nhưng ông ta nào ngờ tới, lại xảy ra vấn đề.
Xe của Bí thư Thành ủy Trần Kinh trên đường đi thị sát lại bị hỏng giữa đường. Đây là một sự cố nghiêm trọng, Phòng hậu cần Thành ủy vì việc này đã tổ chức cuộc họp tranh cãi ba ngày liền.
Tất nhiên, vị trí làm việc hiện tại của lão Hà cũng bị hạ xuống.
Không chỉ như vậy, Trưởng phòng còn nói chuyện riêng với ông ta, chuẩn bị sắp xếp ông ta nghỉ hưu sớm.
Những đả kích liên tiếp kéo đến, mấy ngày nay tinh thần của lão Hà rất tồi tệ. Cả người dường như hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng điều khiến ông ta tuyệt đối không thể nghĩ tới, Bí thư Trần đột nhiên nói để cho ông ta tiếp tục công việc, hơn nữa là tiếp tục lái xe cho hắn.
Ông ta nhận được tin này, lúc đó nước mắt chảy ra, nếu lúc đó trước mặt Bí thư Trần, chắc chắn là ông ta sẽ dập đầu xuống.
Được phục chức, thái độ khó chịu hôm trước của Trưởng phòng đã thay đổi 180 độ. Nụ cười trên mặt rất rạng rỡ, hai người gặp mặt, Trưởng phòng bắt chặt tay ông ta, hỏi han ân cần, khiến cho Hà Vĩnh Quý cảm thấy rất mất tự nhiên.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, tất cả chỉ vì một câu nói của Bí thư Trần khiến ông ta có thể sống lại, ông ta cảm thấy ông ta phải cảm ơn Bí thư Trần, đầu ông ta bỗng nóng lên. Không để ý gì, ông ta lấy toàn bộ tháng lương của mình ra mua thuốc và rượu, đến thẳng chỗ Trần Kinh.
Tặng quà, trong lòng ông ta có chút thấp thỏm.
Bí thư Trần không thích nhận quà, điều này thì ông ta hiểu rõ.
Hơn nữa, Hà Vĩnh Quý đã có lần nhìn thấy Trần Kinh mắng một cán bộ mang quà tới tặng.
Hà Vĩnh Quý nghĩ như vậy, ông ta liền cảm thấy mình mắc sai lầm, trong lòng không nỡ.
Ông ta căng thẳng bước vào phòng thư kí, thư kí Phương cười híp mắt đi tới, nói: -Lão Hà, anh thoải mái một chút đi!
-Vâng, vâng! Hà Vĩnh Quý cảm động nói.
Phương Cương khua tay nói: -Vào đi, vào đi! Bí thư đang uống trà ở trong đó!
Hà Vĩnh Quý đang định bước vào, Phương Cương lại nói: -Lão Hà, hãy nắm bắt thời gian. Không nên nói quá mười phút, một lát nữa Chủ tịch Từ và Phó bí thư Đơn sẽ tới báo cáo công việc!
Hà Vĩnh Quý vừa lấy lại bình tĩnh, nghe thấy câu nói vừa rồi lòng lại căng thẳng.
Bước vào phòng làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh liếc nhìn ông ta một cái, nói: -Sao? Lão Hà, anh rũ rượi vậy, tại sao đêm qua anh không nghỉ ngơi đầy đủ?
Hà Vĩnh Quý vội khua tay nói: -Không phải, Bí thư, tôitôi hơi căng thẳng!
Trần Kinh cười lớn, đứng dậy, nói: -Anh căng thẳng cái gì? Chẳng nhẽ anh tới đây là đi vào hang hùm miệng hổ sao? Đúng rồi, tôi gọi anh đến cũng không có việc gì. Nghe nói cón gái lớn nhà anh rất được, điều này không dễ dàng gì, đúng là thành tích đáng ngưỡng mộ, cũng là niềm tự hào của anh!
Hà Vĩnh Quý ngẩn người, miệng nở một nụ cười.
Cả đời này ông ta đã không có gì xuất sắc, sau khi rời khỏi quân đội ông ta liền làm lái xe, vợ của ông ta thì đau ốm suốt, cuộc sống của gia đình rất túng thiếu.
Chỉ có một điều khiến ông ta tự hào đó là người con gái đầu của ông ta được đi học đại học, đại học vật lý Hoàng Hải là một trường đại học danh tiếng của nước cộng hòa, luôn luôn nằm trong top 10 các trường đại học danh tiếng của nước cộng hòa.
Hà Vĩnh Quý cuộc sống dù có khó khăn, dù gặp bao nhiêu ấm ức, mỗi lần nhắc đến người con gái thì ông ta lại tràn trề sức lực, trên mặt tràn đầy sự tự hào.
Trần Kinh đứng dậy cầm một phong bì từ bàn trà đưa cho Hà Vĩnh Quý, nói: -Lão Hà, đây là một chút thành ý của tôi! Anh hãy cầm lấy đi, xem như món quà chúc mừng gia đình anh có một người con học đại học!
Hà Vĩnh Quý ngơ ngác nhận phòng bì, ông ta cầm phong bì, sắc mặt thay đổi.
Dựa vào cảm nhận của ông ta, thì số tiền trong phong bì có lẽ cũng rất nhiều, Bí thư cho ông ta nhiều tiền vậy sao?
-Bí thư, thế này thì không được! Anhtôi không dám nhận đâu, tôitôi Hà Vĩnh Quý mặt đỏ lên, liền đặt phong bì xuống bàn.
Trần Kinh trừng mắt nhìn, nói: -Sao? Anh có thể tặng tôi quà, tôi không được đáp lại sao? Người Trung Quốc chúng ta rất quan trọng chuyện lễ nghĩa, rất quan tâm tới chuyện quan hệ giữa người và người không được vô lễ, tôi nhận quà của anh, anh lại không nhận lại lễ của tôi, đây là đạo lý sao?
-Không phải, Bí thư, món quà này của anh lớn quá, tôitôi không dám nhận! Hà Vĩnh Quý kiên quyết nói.
Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, nói: -Quà của anh không lớn sao? Cũng đều rất đắt, mấy cây thuốc Trung Hoa, lại còn rượu Mao Đài, anh nói xem lão Hà anh đã phát tài rồi sao, mà lại bỏ ra mấy nghìn tệ một lúc vậy. Hay anh đã phạm lỗi gì phải không? Nhận tiền hối lộ của người khác?
Sắc mặt Hà Vĩnh Quý đột nhiên trắng bạch, nói: -Bí thư Trần, tôi bảo đảm tôi không phạm lỗi gì hết, số tiền này là tôi lấy tiền lương trong thẻ của tôi ra, tuyệt đối trong sạch!
Trần Kinh cười lớn, nói: -Bậy bạ, lương của anh thì được bao nhiêu? Anh dùng nhiều tiền như vậy để tặng quà cho tôi, thế gia đình anh ăn bằng cái gì? Anh ở bên cạnh tôi cũng một thời gian dài rồi, cái tốt thì không học được, lại toàn học những cái xấu.
Số tiền này của tôi cũng trong sạch, anh hãy cầm lấy cho tôi. Con gái học đại học, kinh tế của gia đình chắc chắn rất khó khăn. Con gái mà, anh cứ thoải mái một chút. Tôi nghe nói mỗi học kì tốn hai nghìn tệ sinh hoạt phí, thế này làm sao mà đủ được?
Cầm số tiền này về mua cho nó một cái máy tính.
-Cái này. Hà Vĩnh Quý ấp úng không nói được thành lời.
Trần Kinh khua tay, nói: -Không phải nói nhiều nữa, còn lằng nhằng nữa tôi sẽ đổi lái xe.
Hà Vĩnh Quý sợ sệt bước ra khỏi phòng làm việc của Trần Kinh, trên tay cầm một cái phong bì, cứ thế đi ra khỏi tòa nhà thường ủy. Nhân lúc đi vệ sinh, ông ta mở phong bì ra xem.
Bên trong là một tập tiền, giá trị lên tới 10 nghìn nhân dân tệ.
Tay ông ta run lên, nước mắt tự nhiên chảy xuống.
Cả đời này ông ta mang nợ Bí thư Trần không cách nào có thể báo đáp được, ông ta biết đứa con gái của ông rất muốn có một cái máy tính, nhưng ông ta chưa có tiền mua, nên cũng không dám nghĩ tới việc này.
Con gái cũng rất hiểu chuyện, nó cũng không ép ông ta mua, nghỉ hè nó đi làm thêm ở nhà ăn được hơn một nghìn tệ, nhưng vẫn chưa đủ.
Số tiền này mua một cái máy tính cho nó vẫn còn thừa.
Đầu Hà Vĩnh Quý nghĩ tới bộ dạng vui sướиɠ của con gái, trong lòng ông ta liền cảm thấy rất ấm áp, ông ta tặng Bí thư một túi quà trị giá hơn hai nghìn tệ, nhưng nhận lại của Bí thư hơn 10 nghìn tệ, ông ta từ chối không được, sớm biết thế này
Hey!
Hà Vĩnh Quý đấm vào không khí mấy cái, mặt ông ta gần như bốc hỏa lên.
Trong lòng ông ta thầm quyết tâm, sau này ông ta phải tận tâm trong công việc, tuyệt đối không để xảy ra những việc như trước đây, để Bí thư mất mặt!
Trần Kinh mở một cuộc họp, có sự tham gia của Chủ tịch thành phố Từ Binh, Phó bí thư Đơn Kiện Hoa và cả Trưởng ban Tổ Chức Vương Dã.
Trần Kinh mở cửa bước vào, liền nói: -Các vị, hôm nay tôi mời mọi người tới đây, là muốn mọi người cùng nghiên cứu một số việc của Ủy ban!
Hắn dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: -Gần đây tôi có tìm hiểu, và phát hiện quyền tự chủ của Ủy ban chúng ta vẫn chưa đủ, Đảng ủy của chúng ta quản quá rộng. Không để cho Ủy ban phát huy hết chức năng của mình. Ủy ban có 9 vị Phó chủ tịch, là lãnh đạo phân quản, bọn họ không có tác dụng gì cả, dựa vào tình hình hiện nay của cả nước, việc cải cách chức năng Ủy ban của chúng ta quá lạc hậu!
Trần Kinh vừa nói hết lời, khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Đơn Kiến Hoa ngạc nhiên không biết nói gì, Bí thư Trần Kinh nói vậy là có ý gì? Có phải là giao quyền nhiều hơn cho Ủy ban?
Hiện giờ cục diện Kinh Giang loạn như vậy, việc cạnh tranh ở các phương diện đã rất phức tạp, lúc này không tập trung quyền lực vào một người, mà lại phân tán quyền lực, có lẽ sẽ khiến tình hình loạn hơn không?
Vương Dã lại bình tĩnh hơn Đơn Kiện Hoa rất nhiều, mắt hắn hướng về phía Từ Binh, có vẻ ở một số điểm Trần Kinh và Từ Binh rất ăn ý với nhau.
Từ Binh cũng có chút trở tay không kịp, ông ta nói: -Bí thư, anh có thể nói rõ hơn cách nghĩ của anh được không?
Trần Kinh đặt tách trà xuống bàn, rồi nói: -Đầu tiên thế này, tôi có một cách, đó là hiện giờ việc bố trí ban ngành của Ủy ban vẫn chưa được khoa học lắm. Hiện giờ những thành phố khác đều có ba lãnh đạo của Ủy ban được duyệt vào thường trực, chỉ có mỗi Kinh Giang chúng ta là chỉ có hai người được duyệt vào thường trực. Tôi chuẩn bị đem việc này báo cáo lại với Tỉnh ủy, phải bổ sung cho chúng ta thêm một thường trực.
Hôm nay chúng hãy nói về chuyện này trước, lão Từ là người đứng đầu Ủy ban, anh nói xem trong mấy Phó chủ tịch, ai là người có thể đảm đương được, ai phù hợp nhất?
Sắc mặt Từ Binh thay đổi, lòng ông ta đột nhiên lắng xuống.
Chính là mấy ngày trước, Từ Binh vào Tỉnh gặp mặt Lã Quân Niên, lúc đó ông ta nhắc tới việc này.
Đối với việc Kinh Giang chỉ có hai người được duyệt vào thường trực, ông ta cũng vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy việc bố trí này không được khoa học, nếu cứ như thế này lâu dài, thì trong hội nghị thường ủy Ủy ban sẽ mất hoàn toàn quyền phát ngôn.
Lã Quân Niên nghe báo cáo của Từ Binh, không thể hiện thái độ gì, rõ ràng là Lã Quân Niên còn rất băn khoăn về thái độ của Trần Kinh.
Chuyện này mới chỉ xảy ra vài ngày, Trần Kinh hôm nay lại chủ động nói đến việc này, điều này quá lạ, Từ Binh nhất thời không biết ý đồ của Trần Kinh là gì, vì vậy ông ta dám nói linh tinh sao?