Sáng sớm, khi Liễu Tân Lâm thức dậy thì đã hơi trễ rồi. Tuy rằng bữa ăn hôm qua ông ta không uống rượu, nhưng buổi tối lại ngủ không được ngon. Hai bọc lớn trong thư phòng, đều là do Trâu Minh Thuận khăng khăng nhét cho ông sau bữa ăn hôm qua, Liễu Tân Lâm muốn từ chối, nhưng Trâu Minh Thuận đã nhanh miệng nói:
- Chủ tịch Liễu, những thứ này có đnág gì đâu. Chỉ là mấy sản phẩm Toàn Thắng chúng tôi sản xuất được hôm nay, hai kiện áo da, giờ chẳng phải ngay cả nhà máy dệt may cũng muốn thay đổi chế độ đó sao? Hiện chúng tôi đang đầu tư chuẩn bị chuyển sang mô hình sản phẩm phục trang. Những sản phẩm này chúng tôi đã hoàn thành, cũng cần lãnh đạo ủng hộ. Ngài và phu nhân có thể giúp chúng tôi kiểm định, cũng có thể giúp tuyên truyền sản phẩm của chúng tôi trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo
Trâu Minh Thuận đã nói như vậy, Liễu Tân Lâm còn có thể nói sao? Ông ta mang hai bọc quần áo về, mới thấy rằng giá trị của chúng quả thực thuộc hàng xa xỉ.
Đặc biệt là kiện đồ nữ, rõ ràng là áo khoác lông thú, xem chất liệu của áo, giá trị không dưới mười vạn tệ. Hôm qua vừa về tới nhà, bà vợ luống tuổi của Liễu Tân Lâm liền lôi chiếc áo đó ra, vui mừng khôn xiết, tấm tắc khen suốt cả buổi tối. Còn liên tục hỏi món đồ này do đâu mà có, Liễu Tân Lâm bất quá liền trả lời là do tổng giám đốc Toàn Thắng tặng, đây chính là sảm phẩm mới của họ. Bà vợ liền khen Trâu Minh Thuận có tiền đồ, biết cách hành sự, người như vậy rất được ủng hộ trong xã hội hiện nay. Nhưng tiếp theo đó lại nghi ngờ, vội vàng truy vấn có phải thành phố có động tĩnh gì mới không, tại sao lại chủ động tặng quần áo cho ông, có phải có tin tức gì mới?
Liễu Tân Lâm liền kể lại chuyện cùng đi khảo sát với Bí thư Trần vào ngày hôm trước cho bà. Bà vợ liền cao hứng cả buổi, cũng không biết vì sao bà lại vui như vậy, dù sao tận tới lúc rời giường vào sáng hôm sau, khóe miệng bà vẫn ngân nga mấy điệu dân ca. Thực ra, khiến Liễu Tân Lâm mất ngủ không phải do hai chiếc áo này, mà là tối qua Lạc Hồng Diễm cũng tặng quà cho ông. Người phụ nữ này tặng ông một bức hoành phi, làm từ tranh thêu chữ thập, trên mặt thêu bốn chữ lớn: "Huệ phong hòa sướиɠ". chú thích: Gió mát hây hây. Bức hoành phi không lớn, Lạc Hồng Diễm đã cho gói lại cẩn thận, mang món đồ đặt vào trong xe của Liễu Tân Lâm. Lúc sắp rời đi, cô ta ghé sát vào tai Liễu Tân Lâm, tựa như nũng nịu mà quở trách rằng:
- Tân Lâm, tôi cũng không biết nên tặng quà gì cho ngài mới thích hợp, sắp tới sinh nhật ngài rồi, tôi tự tay thêu một bức tranh nhỏ, coi như tặng quà sinh nhật cho ngài! Liễu Tân Lâm ngồi vào xe, trong lòng suy nghĩ rất lung, món đồ này ông ta nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn không dám mang về nhà. Bà vợ ở nhà vô cùng nhạy cảm, mang bức hoành phi thêu chữ thập lớn như vậy về nhà, bà ta mà truy vấn sao ông giải thích được. Hơn nữa, nếu chẳng may bà vợ nghi ngờ, đi tìm căn nguyên, thì không biết còn làm ầm lên thế nào. Vì vậy trên đường về ông đã căn dặn lái xe, bảo cậu ta không được nói ra chuyện bức hoành phi, hôm sau trực tiếp mang tới treo trong phòng làm việc. Lúc đến văn phòng, Liễu Tân Lâm liền phát hiện phía sau giá sách có thêm một tấm hoành phi. Bốn chữ "huệ phong hòa sướиɠ" phóng khoáng, vô cùng hợp với bày trí trong phòng, thư ký Tiểu Dương thấy vậy, liền bước tới:
- Chủ tịch Liễu, bức hoành phi này anh Trương mang tới, bảo tôi treo lên, ngài có hài lòng về vị trí treo không? Liễu Tân Lâm gật đầu, đáp:
- Cũng được! Thẩm mĩ cô cũng khá đấy! Tiểu Dương cười ngượng ngùng, rồi bỗng nghiêm mặt nói:
- Phải rồi, chủ tịch Liễu, vừa rồi Trưởng ban Tiêu của thành ủy có điện tới, ngài không có ở đây, tôi Mặt Liễu Tân Lâm biến sắc, ông đáp: - Là trưởng ban thư ký Tiêu sao? Ông nhấc điện thoại, bấm đường dây riêng của thành ủy, cuộc gọi được kết nối, ông liền nói: - Tôi muốn gặp Trưởng ban thư ký Tiêu! - Chủ tịch thành phố Liễu đó phải không! Tôi chính là Lão Tiêu đây!
Liễu Tân Lâm cười lớn, nói: - Trưởng ban thư ký, vừa rồi ngài gọi điện tìm tôi là có điều gì muốn dặn dò? Dầu dây bên kia làm bộ cáu giận, đáp:
- Tâm Lâm, anh sao lại nói thế, tôi nào dám chỉ thị gì ngài? Chúng tôi còn phải phục vụ lãnh đạo các anh ấy chứ! Ông ta ngừng một lúc rồi nói: - Tân Lâm ạ, trưa nay có thời gian không! Thành ủy chúng tôi mới mở một nhà hàng vịt, hương vị rất được. Tôi muốn mời anh dùng bữa, không được từ chối đâu đấy! Liễu Tân Lâm nhíu chặt mày, trong lòng nghĩ những chuyện là ngày nào cũng có, nhưng mấy ngày nay sao lại dồn dập đến vậy. Tiêu Hàm mời mình dùng cơm? Ông ta có mục đích gì đây?
Gần một tuần rồi không về nhà ở Sở Thành.
Cũng sắp tới cuối năm rồi, năm nay Trần Kinh quyết định ăn tết tại Sở Giang, cả nhà đều về đây. Hiện Trần Kinh có hai căn nhà tại Sở Giang, một căn là nhà cha mẹ sống trước đây, hiện do bác trông coi giúp, căn nhà đó khá rộng. Một căn khác chính là căn phòng hiện Trần Kinh ở, tương đối yên tĩnh, hơn nữa cách Kinh Giang không xa. Kỳ nghỉ tết năm nay cả nhà chắc chắn sẽ ở lại căn nhà lớn chỗ ông bác, Trần Kinh về Sở Thành còn phải bỏ thời gian qua đó xem thử xem có thiếu thứ gì không, những thứ cần mua phải mua đầy đủ. Đợi tới khi Trần Kinh tan làm rồi qua đó xem một lượt, lại quay lại chỗ ở hiện tại thì trời đã hoàn toàn tối đen. Hắn đi thang máy lên lầu, đèn hành lang tầng hắn ở lại vừa vặn bị hỏng.
Hắn rút điện thoại di động ra rồi chậm rãi tìm chìa khóa, vừa chuẩm bị mở cửa, đột nhiên giật mình kinh ngạc, có người đang đứng trước cửa. - Bí Bí thư Trần, tôi làm ngài giật mình sao?
Một thanh âm dịu dàng vang lên, rõ ràng là giọng Thẩm Mộng Lan. Trần Kinh vỗ nhẹ vào đầu, sắc mặt vô cùng khó coi:
- Nửa đêm canh ba đứng trước cửa nhà người ta, cô định giả ma giả quỷ gì ở đây? Thẩm Mộng Lan hé miệng không dám nói, bộ dạng vô cùng câu nệ. Thực ra cô ta rất sợ gặp Trần Kinh, mỗi lần không có mặt hắn, cứ nghĩ tới người đàn ông này cô lại thấy điên tiết, nhịn không nổi muốn chửi mắng cho bõ. Nhnưg một khi đối mặt với Trần Kinh, cho dù trong bụng ôm đầy những cơn tức, nhưng cơn giận ấy cũng không địch lại nổi nỗi sợ hãi và khϊếp đảm của cô. Sột soạt một lúc, Trần Kinh mở cửa, bước vào nhà bật đèn, quay đầu nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Lan rồi nói:
- Cô tới đây làm gì? Lén lén lút lút như ăn trộm vậy! Thẩm Mộng Lan tự nhiên thấy bực, nếu như không phải không còn cách nào khác, sự tình quả thực gấp gáp lắm rồi, ngoài trời giá buốt đến vậy, cô ta khuya khoắt lại đi chạy tới đây làm gì? Hôm nay cô nhận được tin năm giờ chiều Trần Kinh tan sở liền quay về Sở Thành, vì vậy năm rưỡi cô đã tới đây, đứng đợi suốt mấy tiếng bên ngoài. Về sau cô lại lên lầu đứng đợi trước cửa suốt cả một tiếng đồng hồ, chân đã tê dại, bị gió thổi lạnh quặn cả bụng, cô dễ chịu lắm sao? Cô nghĩ, bản thân dù sao cũng là nhà đầu tư của Kinh Giang, hơn nữa nếu như có thể hợp tác với Kinh Giang, Thẩm Mộng Lan có thể đầu tư không dưới hai trăm triệu tệ cho Kinh Giang. Khoản đầu tư hai trăm triệu tệ này, cho dù ở thành phố nào cũng được coi là khá lớn, sao Trần Kinh phải khó khăn như vậy?
- Sao vậy? Tôi hỏi cô đấy! Trân Kinh lại nói. Thẩm Mộng Lan cắn môi, tủi thân đáp: - Bí thư Trần, vốn dĩ tôi muốn tới Kinh Giang báo cáo công tác với ngài, nhưng khi liên hệ với Trưởng ban thư ký Tiêu thì được biết ngài công tác bận rộn, quả thực không có thời gian rảnh rỗi. Tôi trong lòng tôi quả thực rất lo lắng, vì vậy mạo muội tới nhà tìm ngài! Cô đã lạnh gần chết, cả người run lập cập, môi đã chuyển sang sắc xanh. Trần Kinh đánh giá đối phương một hồi, dường như phán đoán sự thật giả trong lời nói của Thẩm Mộng Lan. Lâu sau, hắn vẫy tay với cô ta:
- Vào nhà ngồi đi, đứng đó làm gì? Sau này có chuyện gì cứ tới thành ủy Kinh Giang liên hệ với Tiểu Phương, để cậu ấy sắp xếp thời gian. Cô nói thử xem, cô là đàn bà con gái, nửa đêm canh ba đến nhà tìm tôi, chuyện này còn ra thể thống gì nữa? Thẩm Mộng Lan liên tục gật đầu, giống như vừa được đại xá. Trong lòng cô ta lại thầm mím môi mím lợi, chửi Trần Kinh là loại giả đứng đắn, nếu Trần Kinh quả thực là thiện nam tín nữ, vậy thì đêm hôm đó có mạnh mẽ làm chuyện đó như vậy?
Lúc này nghĩ lại, Thẩm Mộng Lan cũng thấy đỏ mặt, còn Trần Kinh thì làm như chưa hề có chuyện gì, đúng là buồn nôn.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Trần Kinh rót hai tách trà nóng, đưa một tách cho Thẩm Mộng Lan. Sau đó hắn mới cởϊ áσ khoác, treo lên giá. Thẩm Mộng Lan đảo mắt liên tục, vừa nhìn thấy chiếc áo khoác đó của Trần Kinh, sắc mặt cô ta liền biến đổi. Bộ đồ này tại sao lại quen như vậy? Mình từng nhìn thấy ở đâu sao? - Nói đi, có chuyện gì? Tôi đã nói với cô rồi, về chuyện cô xây dựng nhà máy tại Kinh Giang, cô trực tiếp liên hệ với Chủ tịch thành phố là được. Cô còn tìm tôi làm gì? Chẳng phải hoàn toàn không cần thiết sao? Trần Kinh ngồi xuống đối diện Thẩm Mộng Lan, tay chậm rãi rót trà. Đầu óc Thẩm Mộng Lan vẫn còn đang nghĩ tới chuyện quần áo nên không kịp phản ứng.
Rồi cô ta đột nhiên lóe lên một ý nghĩ Cô còn nhớ rõ hôm đó ở Hong Kong, Âu Niệm Tinh mời cô dùng cơm, lúc đó trên tay Âu Niệm Tinh có xách theo một chiếc túi, bên trong chính là một chiếc áo gió nam hiệu Armani. Tuy rằng bộ đồ đó bị gấp lại, nhưng màu sắc và dáng cổ áo Thẩm Mộng Lan vẫn còn nhớ rất rõ. Chẳng phải giống hệt với chiếc áo Trần Kinh vừa treo lên giá hay sao? Vừa lóe lên suy nghĩ này, trong lòng Thẩm Mộng Lan liền nhạy dựng lên.
Quả thực cô từng thấy Trần Kinh và Âu Niệm Tinh bên nhau, giờ Trần Kinh lại mặc bộ đồ này, điều này phải chăng cho thấy bộ đồ này là do Âu Niệm Tinh tặng cho hắn? Phụ nữ tặng quần áo cho đàn ông, hơn nữa còn đặc biệt lựa chọn kỹ càng ở Hong Kong rồi mang tới đây, quan hệ giữa đôi nam nữ này là thế nào? Quan hệ giữa hai người này nhất định không đơn giản!
Thẩm Mộng Lan thầm nghĩ như vậy trong lòng. Cô không kìm nổi ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, vừa quét mắt qua, liền thấy Trần Kinh sắc mặt tái mét, mặt nhăn mày nhíu. Tim cô đột nhiên đập mạnh, sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, cả người lập tức đứng thẳng dậy.
- Tôi hỏi cô đấy, cô đang nghĩ gì vậy? Trần Kinh nói.
- Không, không có gì! Là thế này, lần trước ngài có bảo tôi làm hai bản kế hoạch, kế hoạch tôi đã hàon thành, nhưng hiện lại gặp phải vấn đề, tôi nắm bắt không chuẩn, vì vậy vì vậy vẫn muốn ngài chị đạo lại giúp tôi! Thẩm Mộng Lan lắp bắp đáp. Trần Kinh hừ nhẹ rồi nói: - Ý cô là tập đoàn Vạn Hải lại gặp khó khăn? Một doanh nghiệp lớn như vậy, khó khăn đương nhiên nhiều vô kể, có câu không có kim cương đừng than thủy tinh cứng, tôi thấy, cô chính là một Chủ tịch hội đồng quản trị không đạt. chú thích: Không có bản lĩnh đừng trách không làm được gì. Mới tí tuổi đầu, học theo người ta làm Chủ tịch tập đoàn quản trị nỗi gì? Không chỉ bản thân không có chút bản lĩnh nào, lại nghĩ rằng dùng đường ngang ngõ tắt liền có thể lèo lái công việc kinh doanh của cả một doanh nghiệp? Đúng là khờ đến nực cười! Thẩm Mộng Lan như muốn nổ "đùng", khuôn mặt đỏ gay, những lời nay cô không hề xa lạ. Trước kia cô cũng từng nghe qua những lời này, những lời này chẳng phải cha vẫn thường dạy dỗ đám anh em của mình hay sao? Hôm nay những lời này lại được nói ra từ miệng Trần Kinh, khiến Thẩm Mộng Lan cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Nhưng rồi cô lập tức chú ý tới từ ngữ mà hắn sử dụng, hắn nói mình đi "đường ngang ngõ tắt"?
Hắn đang ám chỉ mình là một chiếc bình hoa chỉ biết mồi chài đàn ông? Thẩm Mộng Lan cắn mạnh môi, trong miệng xông lên một mùi máu tanh nồng, trong lòng vô cùng tức giận, cũng vô cùng bực bội!