Quan Sách

Chương 954: Gặp lại Đường Ngọc!

Phụ nữ rất đẹp.

Váy màu sáng phối với áo vest, dáng người yểu điệu, đường cong nuột nà.

Khuôn mặt cũng rất tinh xảo, hai mắt thật to nhìn chằm chằm vào Trần Kinh, ánh mắt cực kỳ kiên định, cực kỳ có tính công kích.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt cằm chào hỏi.

Ánh mắt người phụ nữ vẫn không nhúc nhích, nói:

-Trần Phó bí thư, bài báo ký tên kia của nhật báo Phương Nam là tôi viết đấy, tôi tên Trần Tiểu Linh, tôi và Tiểu Tô cùng hợp tác đã nhiều năm,tôi cảm thấy bất công với anh ấy!

Trần Kinh thản nhiên cười cười, nói:

-Về vấn đề của Tô phóng viên, tôi sẽ phân tích thêm chút nữa. Nhưng theo như bài báo của cô mà nói, không căn cứ theo sự thật mà viết, tôi cảm thấy thật đáng tiếc!

Ánh mắt Trần Tiểu Linh khẽ động, hít một hơi thật sâu.

Cô có chút kích động, sự phức tạp trong lòng chỉ có chính cô mới biết.

Cô rất rõ người ngồi đối diện đây chính là lãnh đạo trực tiếp của ông xã mình, quan trường hiểm ác, ông xã mình có được ngày hôm nay không dễ dàng chút nào.

Nhưng vì bản thân....

Trần Tiểu Linh không thể để xảy ra hậu quả gì.

Nhưng....

“Ầm!” một tiếng, cửa bị người mạnh mẽ đẩy ra.

Trương Quốc Dân đứng trước cửa thở hổn hển.

Trương Quốc Dân mặt đỏ tía tai đi tới, hít một hơi sâu, nhìn về phía Trần Kinh, nói:

-Trần Phó bí thư, tôi thật xin lỗi! Cô... cô... cô...

Trần Kinh nhìn Trương Quốc Dân lại nhìn Trần Tiểu Linh, nghi ngờ nói:

-Hôm nay thật thú vị!

Trần Tiểu Linh nói:

-Trần Phó bí thư, bài báo của tôi hoàn toàn là hành vi cá nhân, không có liên quan với Quốc Dân! Tôi...tôi...

-Làm sao lại thành nói lắp rồi! Các người là...

Trương Quốc Dân lấy lại bình tĩnh nói:

-Trần Phó bí thư, Tiểu Linh là bà xã của tôi, nếu cô ấy có gì thất lễ, mong ngài bỏ quá cho!

Trần Kinh cả kinh, hắc một tiếng, vui vẻ nói:

-Đây thật đúng là như diễn kịch vậy, nội dung vở kịch khúc chiết uyển chuyển!

Trần Tiểu Linh đứng dậy, vỗ vai Trương Quốc Dân, chỉ sopha nói:

-Ngồi đi! Ngồi xuống rồi nói!

Trần Kinh cầm lấy cốc cafe đã thấy đáy, nhẹ nhàng quơ quơ nói:

-Nói vài câu làm quen đi, bốn người ở đây ít nhiều có điểm hơi giống nhau. Kể cả tôi, đều thích nói đến chữ nghĩa gì đó, tôi không nói dối các người, vậy tôi cũng bắt đầu chữ nghĩa chút vậy.

Trần Kinh chỉ chỉ Trương Quốc Dân nói:

-Quốc Dân à, không biết vì sao, tôi đột nhiên có chút thất vọng với anh! Anh tự mình nghĩ lại đi!

Trương Quốc Dân đứng dậy, mặt đỏ bừng, cả người như bị sét đánh, kinh ngạc không nói gì.

Đã xảy ra chuyện gì vậy, mình và Phó bí thư là công tác gì, người trong nhà lại làm chuyện bôi xấu Phó bí thư, ông còn có lời gì để nói đây?

Trần Kinh buông chén cafe nhìn chằm chằm Tô Vệ Hoa nãy giờ vẫn không nói gì, nói:

-Hôm nay nếu đã là loại tình huống này, tôi còn muốn nói chút chuyện đó!

-Tô phóng viên, anh khả năng là có rất nhiều ý tưởng, anh cũng có thể có một chút cảm xúc lộn xộn, hoặc trong lòng có phẫn uất! Nhưng trong mắt của tôi, những thứ này đều là chó má, anh cho là mình thật sự oan ức, anh cảm thấy mình đã chịu phải sự chèn ép sao!

Kỳ thật trong mắt của tôi, hiện tại quan hệ của anh với tòa soạn báo nhất định là không tốt, anh nghĩ rằng: tôi và Trần Kinh tôi có thể một tay che trời đến mức nào?

Lần này, không có lãnh đạo nói đỡ cho anh, tôi cũng chỉ hỏi, bài báo này là một mình anh có thể tạo ra hay sao?

Tài liệu viết bài báo này cần Cục Công an, cần toà soạn báo biên tập, chủ biên... tầng tầng xét duyệt thông qua, nhưng cuối cùng anh bị khai trừ rồi, những chuyện này anh không thể dùng đầu óc nghĩ rõ ràng sao?

Trần Kinh sắc mặt xanh mét, lạnh lùng hừ một tiếng.

Ánh mắt hắn quét về phía Trương Quốc Dân, nói:

-Trương Quốc Dân, anh và Tô phóng viên nhất định là quen biết nhỉ, tôi thật không rõ, phát sinh chuyện như vậy, không ngờ anh một chút thanh âm cũng không để lộ. Anh cảm thấy Trần Kinh tôi là thái thượng hoàng, người khác đắc tội liền sống chết muốn đem người xử trảm sao?

Tôi đều có thể tưởng tượng ra tâm tư của anh, tâm tư như vậy thật sự là làm bừa mà!

Trần Kinh bỗng nhiên rất kích động, chỉ thẳng vào Trương Quốc Dân nói:

-Những chuyện khác tôi bỏ qua không muốn nói đến, chỉ riêng chuyện anh không thành thục trong giới chính trị, tôi đã cảm thấy anh muốn đặt một dấu chấm hỏi thật lớn rồi. Cũng đừng nói cái nghĩa khí gì nữa, với anh nói mấy cái đó quả thực là mỉa mai chính mình!

Trương Quốc Dân cúi đầu xuống thật thấp, Trần Kinh thoáng điều chỉnh một chút, giọng điệu chậm lại.

Ánh mắt nhìn về phía Trần Tiểu Linh nói:

-Nhưng thật ra với tôi đây, Trần phóng viên còn có chút khí phách không thua kém nam nhi, tuy nhiên từ bài báo mà thấy, vẫn chưa được. Viết báo, quan trọng là tính chân thật, không phải tình huống thật cũng phải nghĩ cách khiến nội dung thoạt nhìn qua thật chân thực.

Chính cô tự trở về xem lại văn chương của mình đi, sơ hở rất nhiều, có thể mê hoặc một bộ phận công chúng.

Nhưng để khiến Ủy ban Kỷ luật hoặc Ban Tổ chức tin thì thứ này không đáng tin!

Tôi nói với cô, muốn bôi nhọ một người cũng cần phải có học vấn, cô chưa đủ khả năng đâu!

Trần Kinh bất ngờ phê phán ba người bọn họ.

Ba người nhất là Trần Tiểu Linh và Tô Vệ Hoa rõ ràng trở tay không kịp.

Trần Tiểu Linh và Tô Vệ Hoa đều há hốc miệng, nhưng yết hầu tựa như bị vật gì chẹn lại, không phát ra được một thanh âm nào.

Hai người nhìn nhau, đều cúi đầu.

Hai phóng viên nhỏ, bình thường rất kiêu ngạo, ngông cuồng, rất có phong cách miệt thị quyền quý.

Nhưng ở trước mặt Phó bí thư Thành ủy lại bị giáo huấn, bọn họ mới phát hiện, Phó bí thư thành ủy vốn không cho bọn họ có cơ hội chống cự.

Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, loại áp lực này còn lớn hơn vậy, lớn đến mức khiến cho cái phần thực bướng bỉnh ở bên trong họ kia không thể thò ra.

-Các người tự mình nghĩ lại đi! Bất cứ lúc nào cũng đều nhìn lại chính mình! Không cần cả ngày oán giận có cường quyền, oán giận bị chèn éo, oán giận này oán giận nọ đấy. Thật lòng mà nói, đều là người lớn rồi, các người làm như vậy chỉ khiến mọi người nhìn thấy sự ấu trĩ của các người thôi!

Ví dụ như Tô phóng viên, vô cớ bị khai trừ, tưởng như còn oan hơn Đậu Nga.

Trên thế giới này không có nhiều công bằng đến vậy đâu, nam tử hán đại trượng phu, chịu một chút ủy khuất, gặp phải chút bất bình liền mất bình tĩnh như vậy! Anh như vậy còn thù hận tôi làm gì? Đừng nói chuyện này tôi không biết, tôi hiểu cảnhững bực tức ủy khuất, thù hận của anh có phải không thể giải quyết được đúng không?

Trần Kinh tức giận nói.

Hắn thoáng điều chỉnh một chút, nói:

-Các người đều ghi nhớ thật kỹ! Thành thật mà nghĩ, nghĩ thông suốt rồi thì đi làm. Không nghĩ ra các người muốn thế nào đây, các người chính là che trời phủ đất, ụp cái bô lên đầu tôi, vậy thì sao?

Thị thị phi phi, thị phi luôn khách quan ở chỗ nào đó. Ông vua không có ngai vàng, dù cho lực lượng rất hùng mạnh nhưng cũng không thể đảo lộn đúng sai, không thể chỉ hươu bảo ngựa...

“Bộp , Bộp!”

Cửa lại một lần nữa bị người đẩy ra, cửa vang lên tiếng vỗ tay.

Đường Ngọc vỗ một tràng dày, cười rạng rỡ.

-Ha ha, mở đại hội phê phán a! Trần Phó bí thư của chúng ta giận dữ, quả nhiên là trời long đất lở, Hoàn Thành chúng ta, phóng viên khó đối phó nhất cũng phải cúi đầu!

Đường Ngọc ha hả cười nói.

Tô Vệ Hoa và Trần Tiểu Linh đồng thời đứng dậy, tất cả đồng thanh nói:

-Đường tổng, cô...

Đường Ngọc khoát tay nói:

-Được rồi! Được rồi! Các người mau ngồi xuống đi!

Cô nhấp nháy mắt nói:

-Như thế này, các người đi ra ngoài viết Phó bí thư Thành ủy, Trần Kinh phô trương lãng phí, ăn toàn là cơm Tây cao cấp của Hoàn Thành, hủ hóa sa đọa đến tận đây, Hoàn Thành còn có hy vọng gì?

Trần Kinh nhíu mày, nhìn Đường Ngọc nói:

-Cô đến đây lúc nào? Đừng cợt nhả nữa, một chút nghiêm túc cũng không có!

Đường Ngọc chu miệng, tìm chỗ ngồi xuống, giơ tay đè lên chìa khóa xe, nói:

-Tôi đói bụng rồi, muốn ăn cái gì đó! Hôm nay tôi cũng tới chủ trì làm thịt Phó bí thư anh!

Cô thở ra một hơi, nói với Trần Kinh:

-Sao nào? Trần Phó đại bí thư, truyền thông Hoàn Thành khó đối phó không! Đồng chí Tiểu Tô và Tiểu Linh của chúng ta đều ghét ác như cừu vậy!

Trần Kinh khoát tay nói:

-Được rồi, cô đã đến rồi thì thiên hạ thái bình rồi!

Trần Kinh chỉ chỉ Trương Quốc Dân, nói:

-Quốc Dân, buổi họp chiều anh cũng không cần theo giúp tôi, trở về đi, đây là Đường phóng viên đến từ tỉnh thành, phải làm tiệc tiếp đãi cẩn thận! Buổi chiều tôi phải gặp đại biểu đoàn khảo sát Hongkong, tôi đi trước đây!

Đường Ngọc biến sắc nói:

-Đừng mà, sao có thể nói đi là đi! Anh cực khổ kêu tôi đến, hóa ta chỉ để tôi ăn một bữa cơm Tây thôi sao!

Cô dừng một chút nói:

-Hơn nữa, anh đi rồi ai tính tiền đây! Anh sẽ không để cho chúng tôi tính tiền đấy chứ?

Trần Kinh lấy từ cặp công văn ra một tấm thẻ vàng ném cho Đường Ngọc, nói:

-Cô cầm đi đi, ăn no chết luôn đi!

Trần Kinh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, vừa rồi bị trêu chọc một hồi, mất hơn một giờ liền, thật sự là bát nháo, không hề thú vị, còn hại mình phải dạy cho mấy người kia bài học chính trị.

Trần Kinh đi vội vàng, lưu lại trong phòng bốn người ngơ ngác nhìn nhau.

Đường Ngọc cao hứng, vui vẻ chọn món ăn, tất cả đều là món ngon nhất, xa xỉ nhất.

Cô ngoắc Tiểu Linh lại nói:

-Ăn đi, mau ăn đi! Không sao đâu, tôi nói không sao là không sao, sao mấy người cứ nhìn tôi vậy?

Trần Tiểu Linh nhìn chằm chằm Đường Ngọc nói:

-Đường tổng, chị quen biết Trần Kinh, Phó bí thư sao?

Đường Ngọc cười, nói:

-Hỏi thừa, không quen biết, hắn sẽ mời tôi ăn cơm sao? Cô viết bài báo kia rất tốt, có thể chọc giận anh ta, cảnh báo anh ta, khiến anh ta mở mang một chút kiến thức về uy lực truyền thông của Hoàn Thành chúng ta.

Trần Tiểu Linh và Tô Vệ Hoa nhìn nhau, hai người thiếu chút nữa thì té xỉu.

Nhìn bộ dạng của Đường Ngọc, cô chắc không chỉ quen biết Trần Kinh, hơn nữa quan hệ giữa hai người còn tương đối thân thiết.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, đâu không phải cá tháng tư đấy chứ?

Trần Tiểu Linh nhìn tấm thẻ vàng trên tay Đường Ngọc, wow, bọn họ còn chưa thấy quan chức nào dám lộ liễu như vậy đấy.

Đường Ngọc quơ quơ tấm thẻ trong tay, nói:

-Chúng ta từ từ thưởng thức những món ngon ở đây! Tôi và các người phải ăn thật no, các người đó, Trần Phó bí thư không thiếu nhất chính là cái này đó, ai nghĩ hắn lại là kẻ xài tiền bà xã đâu! Tài sản hơn nghìn triệu, chúng ta có ăn sạch nhà hàng này cũng không ảnh hưởng đến một cọng tóc gáy của người ta đâu!

Bất giác, lời này của Đường Ngọc có chút chua chát.

Trong thâm tâm cô chính là hận, hận Trần Kinh hắn cỏ thơm đã có chủ, hơn nữa đối phương lại là kẻ có tiền.

Mà cô càng hận chính là Trần Kinh đặc biệt kêu cô từ tỉnh thành đến, thế mà bản thân lại ngập đầu trong công việc.

Một đống hỗn độn phải tự mình dọn dẹp, người khác không thấy được, thật là đáng giận!

Cô ngầm cắn răng, một lời giận cũng không nói ra, trút hết bực tức vào việc ăn, cô thực sự muốn ăn sạch đồ ăn nơi đây, tổn hại Trần Kinh một chút mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng cô.