Quan Sách

Chương 950: Tranh nhau đưa tiền bảo hộ

Vương Kỳ Hoa cầm trên tay một chồng đồ rất dày, ông ta cảm thấy thứ đồ này đúng là nặng tựa ngàn cân.

Thứ này vốn không tới mức không cầm nổi, chỉ là mấy phong thư tố cáo…

Làm quan tới vị trí như Vương Kỳ Hoa hiện nay, sao có thể có việc gì làm không chu đáo? Có vài người phản ánh vấn đề của ông ta, điều này chẳng vấn đề gì.

Vấn đề là ở chỗ Trần Kinh sao có thể nắm được một cách chính xác những bức thư tố cáo sau gáy Vương Kỳ Hoa như vậy.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Điều này chứng minh qua một tháng, Trần Kinh lặng yên không lên tiếng đã thẩm thấu sức ảnh hưởng của mình tới tận bên trong cơ quan Tỉnh ủy.

Mà ông ta đường đường là Trưởng ban thư ký, không ngờ không hề hay biết gì.

Dùng lỗ tai suy nghĩ một chút, xấp tài liệu này hẳn là chọn ra từ cả ngàn vạn tài liệu tố cáo.

Mà có thể hoàn thành quá trình sàng lọc này, không có sự ủng hộ của cơ quan đối ngoại thì tuyệt đối không thể hoàn thành.

Vương Kỳ Hoa nghĩ tới Cục thông tin đối ngoại, từ Cục thông tin đối ngoại lại nghĩ tới mấy Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, ông ta cảm thấy có chút suy sụp.

Ông ta dường như mơ hồ có thể nghĩ tới chút manh mối, nhưng nghĩ lại cẩn thận, rồi lại không chắc, không biết rút cục là mắt xích nào xảy ra vấn đề.

Duy có một điểm ông ta khẳng định, Trần Kinh đã vượt qua rất nhiều công tác ông ta làm, mà những công tác này hoàn toàn không phải thứ ông ta có thể nắm trong tay.

Nghĩ vậy, trong lòng ông ta sao có thể không kinh sợ?

Cho tới tận lúc này, ông ta mới hiểu điểm đáng sợ thật sự của Trần Kinh.

Trong một tháng này vị trí hai lãnh đạo chủ yếu mới, Chủ tịch Khương đã thu hút phần lớn sự chú ý, Trần Kinh thì bị bỏ qua.

Không ngờ cùng là lãnh đạo Tỉnh ủy phái tới, Trần Kinh lại là hạng người dễ đối phó?

So với Khương Thiếu Khôn vừa lên đã dứt khoát rõ ràng, sự trầm ổn và ẩn nhẫn mà Trần Kinh biểu hiện ra càng khiến người ta đoán không ra, càng làm cho người ta run sợ từ trong lòng.

Trần Kinh trước tiên hành động kiềm chế đối phương, mong muốn ban đầu của Vương Kỳ Hoa liền không thể nào mở miệng.

Là Trưởng ban thư ký, ông ta phải sắp xếp lo giải nạn cho Bí thư.

Hiện tại về vấn đề nhân sự Trần Kinh bỗng ra một đòn sát thủ, Bí thư rất lo lắng, rất chú ý, rất quan tâm. Là Trưởng ban thư ký, ông ta gánh vác chức trách trung gian hòa giải.

Nhưng hiện tại, ông ta lại không đủ năng lực hoàn thành chức trách này.

Vẻ mặt thản nhiên và ánh mắt sắc bén của Trần Kinh khiến ông ta không thể che giấu điều gì, không biết nói như nào, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Tỉnh tỉnh mê mê, ông ta đi ra từ văn phòng Trần Kinh, vừa ra cửa liền đâm vào Trưởng ban tuyên giáo Lâm Dĩ Nam.

Ông ta ngây ra một lúc, mới kêu lên một tiếng:

- Trưởng ban Lâm.

Lâm Dĩ Nam cười có chút không tự nhiên, vươn tay ra cầm tay ông ta, nói:

- Trưởng ban thư ký, công tác của anh bận rộn thật, Bí thư Trần tâm trạng tốt chứ?

Vương Kỳ Hoa lấy lại bình tĩnh, cao thâm khó lường mà nói:

- Bí thư Trần tuổi trẻ tài cao, công tác thuận buồm xuôi gió, làm gì có chuyện tâm tình không tốt?

Lâm Dĩ Nam nụ cười trên mặt cứng đờ, sự thay đổi tinh tế này không thoát khỏi ánh mắt của Vương Kỳ Hoa, ông ta không chỉ cười ha hả.

Lâm Dĩ Nam vội vàng đi tới, chẳng phải tới chịu đòn nhận tội sao?

Mấy hôm trước nhật báo Hoàn Thành đưa tin linh tinh, quên mất Trần Kinh sống lâu dài ở khách sạn Hoàn Thành, khách sạn Hoàn Thành chuyên cung cấp dịch vụ gái cho quan viên, như vậy chẳng phải hàm ý Trần Kinh cũng có vấn đề sao?

Theo tin đã đưa, chỉ e có người cố ý nghe nhìn lẫn lộn, đưa tin như vậy lại có thể thông qua thẩm tra.

Vương Kỳ Hoa ông ta làm Trưởng ban thư ký có trách nhiệm, Lâm Dĩ Nam làm lãnh đạo chủ quản phương diện tuyên truyền, trách nhiệm còn lớn hơn nữa.

Nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Lâm Dĩ Nam, Vương Kỳ Hoa liền nghĩ đến một câu: Bình thường không đốt hương, đến nơi mới ôm chân phật (nước đến chân mới nhảy).

Nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa trong lòng lại âm thầm cảnh giác.

Ông ta càng có thêm một tầng nhận thức đối với Trần Kinh.

Nhiều vấn đề nan giải? Trần Kinh chỉ vừa động một chút, liền đổi từ bị động sang chủ động.

Hôm nay e rằng không chỉ Lâm Dĩ Nam phải qua, chỉ e các lãnh đạo quan trọng của Đảng ủy Công an, cục Công an cũng đều phải tới.

Bí thư Trần Kinh sống trong khách sạn Hoàn Thành, cục Công an chạy tới bắt người? chẳng phải rõ ràng khiến Bí thư xấu hổ sao?

Đánh rắn đánh giập đầu, Trần Kinh khéo léo nắm được bảy tấc của mọi người, rồi lại vòng vèo khúc chiết, phương pháp lại đường đường chính chính, làm người ta không thể hiện được thái độ gì.

…Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Cố Lâm Phong tuổi gần 60.

Bên trong bộ máy Thành ủy, tuổi của ông ta là già nhất, nhưng nói về sức ảnh hưởng, ông ta lại là yếu nhất.

Công tác Mặt trận Tổ quốc rất quan trọng, nhất là địa khu vùng duyên hải, nhưng chính vì công tác quá quan trọng, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc đã bị can thiệp rất nhiều.

Trước kia khi chế độ cán bộ chưa cải cách, Phó Bí thư thành phố rất to.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc quản Mặt trận Tổ quốc, bên trên còn có Phó bí thư công tác quản lý Mặt trận Tổ quốc, sức ảnh hưởng của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc rất thấp.

Hiện tại sự bố trí một chính hai phó của Thành ủy, tình hình của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc có khá hơn một chút.

Nhưng ở Lĩnh Nam kinh tế phát triển nhất, tư tưởng lại truyền thống nhất, điểm quan trọng trong công tác của Mặt trận Tổ quốc vẫn là do Bí thư hoặc Phó bí thư nắm trong tay.

Cố Lâm Phong tuổi lớn, khiến người ta có cảm giác lòng hiếu thắng phai nhạt, bình thường là một người hiền lành, thấy ai cũng cười hì hì, bên trong bộ máy nhân duyên cũng không tệ.

Trần Kinh khách khí châm cho Cố Lâm Phong một điếu thuốc.

Sau đó rót trà cho Cố Lâm Phong theo quy tắc nghệ thuật uống trà của Lĩnh Nam, rót trà xong, Cố Lâm Phong nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ lên bàn, tỏ vẻ tôn kính với chủ nhân.

Trần Kinh ngồi trên sa lon, nói:

- Lão Cỗ, đối với công tác của Mặt trận Tổ quốc, anh là đồng chí lão thành, kinh nghiệm rất phong phú, tôi nói không khách sáo một chút, chúng tôi có rất nhiều điểm cần phải học theo anh.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Năm ngoái anh làm bản báo cáo công tác Mặt trận Tổ quốc rất tốt, hơn nữa đề cập tới công tác tôn giáo, nội dung đoàn kết ngoài Đảng, tôi cho rằng phù hợp với thực tế của Hoàn Thành chúng ta. Ý của tôi là anh mạnh dạn làm lớn, chúng tôi sẽ là hậu thuẫn vững mạnh của anh.

Công tác của Mặt trận Tổ quốc vẫn là dựa vào anh là chính, hiện tại từ trung ương tới địa phương đều đang tinh giảm cơ cấu.

Trọng trách của Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc so với trước kia đáng lý là nên quan trọng hơn, quyền lực và trách nhiệm cũng linh hoạt hơn, phương diện này chúng tôi đi sau, về sau phải sửa chữa.

Cố Lâm Phong ngẩn người, tim đập thình thịch.

Lời này của Trần Kinh ý tứ rất rõ ràng, ngụ ý chính là muốn ủy quyền đầy đủ cho ông ta, bảo ông ta mạnh dạn làm.

Cố Lâm Phong ở trong bộ máy nhiều năm như vậy, Nhạc Vân Tùng chưa từng nói với ông những lời này, Phó bí thư Trương Ninh lên nhậm chức cũng không nói như vậy, hôm nay Trần Kinh lại nói như vậy, hơn nữa nói trực tiếp như vậy, đây rõ ràng là muốn cởi trói cho ông ta.

Lăn lộn hơn nửa đời người, Cố Lâm Phong lăn lộn tới vị trí Uỷ viên thường vụ Thành ủy, ông ta sao lại không hy vọng mình có thể quán triệt một chút ý chí của mình?

Ông ta trầm ngâm một chút nói:

- Cảm ơn Bí thư Trần tín nhiệm, tôi nhất định làm tốt công tác Mặt trận Tổ quốc, không phụ lòng tín nhiệm của anh.

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Vậy tốt rồi, hội nghị thường vụ lần tới tôi sẽ đề cập tới đề tài thảo luận này, về sau công tác liên quan tới Mặt trận Tổ quốc, chúng ta cứ dựa vào lời tôi vừa nói mà làm, tôi tin mọi người cũng sẽ đồng ý đề nghị này của tôi.

Cố Lâm Phong ánh mắt sáng ngời, vừa rồi ông ta còn băn khoăn.

Hiện tại Trần Kinh vừa nói như vậy, toàn bộ băn khoăn của ông ta đều tiêu tan.

Đưa ra thảo luận ở hội nghị thường vụ, việc này hơn nửa đã không thành vấn đề, một mặt Trần Kinh là chủ động ủy quyền, hơn nữa Cố Lâm Phong nhân duyên bên trong bộ máy cũng không tồi, người thật sự muốn đắc tội với ông ta cũng không nhiều, nếu việc này đưa ra trên hội nghị thường vụ, ông ta khá có lòng tin.

Mà sau khi thông qua hội nghị thường vụ quyết định, Cố Lâm Phong cũng bạo dạn hơn một chút.

Uống từng ly trà, Cố Lâm Phong và Trần Kinh nói chuyện phiếm, dần dần liền cảm giác Trần Kinh không đơn giản.

Ông ta vừa rồi đang đi tới liền đυ.ng phải Trưởng ban Tuyên giáo Lâm Dĩ Nam.

Lâm Dĩ Nam sắc mặt thật khó coi, nghĩ đến Trần Kinh khác xa với những lời mà Lâm Dĩ Nam nói vừa rồi.

Làm Phó bí thư, Trần Kinh có thể rất khéo léo đánh một bộ phận người, kéo một bộ phận người, thủ đoạn linh hoạt, không lộ dấu vết, cũng khó trách vừa đầu 3 đã có thể đảm nhiệm chức Phó bí thư, đúng là rất có bản lĩnh.

Từ văn phòng Trần Kinh đi ra, Cố Lâm Phong rất vui vẻ, trong lòng rất phấn trấn.

Tuy ông ta biết thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, nhưng Trần Kinh có thể cho ông ta thứ ông ta cần nhất, vào lúc mấu chốt hắn thắp sáng tinh thần của mình, có gì không thể chứ?

Chính trị vốn là như vậy.

Không có bạn bè mãi mãi, chỉ có lại ích mãi mãi, Cố Lâm Phong rất hiểu điều này, cũng không có gánh nặng tâm lý gì.

Trong vòng một ngày, ba bốn Uỷ viên thường vụ lại tới gặp Trần Kinh, lãnh đạo Cục Tư pháp, Cục công an, viện kiểm sát bên dưới cũng đều gọi điện tới tìm Trương Quốc Dân hỗ trợ sắp xếp gặp Bí thư Trần.

Trương Quốc Dân trong vòng một ngày liền thấy được uy năng của việc làm thư ký lãnh đạo.

Thư ký lãnh đạo thật sự là cáo mượn oai hùm, nhưng cảm giác cáo mượn oai hùm này thật tốt, cảm giác tay cầm quyền lợi này, khiến Trương Quốc Dân rất hưng phấn.

Cho tới tận hôm nay, ông ta mới cảm giác mình có thể đã đi theo đúng người.

Bí thư Trần bình thường nhìn qua không hiển sơn lộ thủy.

Nhưng thực sự hành động cũng là tứ phương chấn động, uy năng kinh người.

Ngay cả đám ủy viên thường vụ cũng đều ngồi không yên, tới đưa tiền bảo hộ rồi, huống chi mấy lãnh đạo bên dưới này?

- Quốc dân, bản thảo tôi cần anh in chưa?

Trương Quốc Dân đang nghĩ ngợi lung tung liền bị câu nói của Trần Kinh ngắt quãng, ông ta nhanh chóng phản ứng lại:

- In rồi, trong này.

Trần Kinh cầm bản thảo xem kỹ, gật đầu nói:

- Bản thảo này rất tốt, cán bút của Quốc Dân anh không tệ, tuy nhiên phải vẫn dụng tâm hơn, cân nhắc công tác các mặt của Hoàn Thành.

Trần Kinh dừng một chút, nói:

- Anh tìm thời gian đi thăm những khu huyện của Hoàn Thành một chút, Hoàn Thành là một thành phố có nội tình văn hóa, chúng ta không nên bị phồn hoa trước mắt làm mê mẩn, anh hiểu ý tôi chứ?

Trương Quốc Dân liên tục gật đầu, trong lòng vui khó kìm, lòng như được an ủi.

Không thể nghi ngờ, một câu của Trần Kinh roàng khiến ông ta mừng như điên.

Ông ta đã sớm biết Trần Kinh am hiểu văn chương, ông ta ở đây một tháng qua còn chuyên đọc rất nhiều bài văn của Trần Kinh. Những bài văn này đều khiến ông ta cảm thấy ngưỡng mộ.

Hôm nay Trần Kinh có thể khẳng định ông ta có bản lĩnh về văn chương, điều này không chỉ là khích lệ của lãnh đạo, mà còn là khẳng định của cao thủ, cảm giác đó rất khác trước.

- Được rồi, sắp tan làm rồi, anh về trước đi, anh bận rộn thì cũng tan làm đi.

Trần Kinh mang theo cặp công văn, thản nhiên nói:

- Về sau văn phòng không cần phải quét tước chăm chỉ như vậy, sạch rồi thì không cần quét, hơn nữa dì dọn vệ sinh cũng khá ổn, anh cứ chủ yếu đặt tinh lực vào công việc…