Quan Sách

Chương 940: Nổi trên mặt nước

Danh sách doanh nghiệp nổi tiếng ở Lĩnh Nam đưa tới một sự chấn động không hề nhỏ.

Truyền thông toàn tỉnh bao gồm truyền thông Hongkong đều đưa tin về danh sách 30 doanh nghiệp nổi tiếng Trung Quốc mà Lĩnh Nam vừa cho ra lò.

Truyền thông bình luận nhìn chung cho rằng, Lĩnh Nam đưa ra việc sàng lọc các doanh nghiệp ưu tú toàn tỉnh Lĩnh Nam, điều này biểu thị Lĩnh Nam đang điều chỉnh về mặt phát triển kinh tế, cải cách của Lĩnh Nam đang thăm dò con đường mới.

Mà truyền thông Tô Bắc cũng đưa ra đánh giá cao độ với việc bình xét danh sách này.

Người Tô Bắc cho rằng, ở trạng thái áp lực cao, Lĩnh Nam cuối cùng đưa ra sự thay đổi mang tính quyết định này.

Mà chuyển biến như vậy, có thể biểu thị Lĩnh Nam đã làm tốt quy hoạch cải cách lớn, kinh tế Lĩnh Nam thông qua công tác bình thẩm danh sách doanh nghiệp nổi tiếng lần này, có thể bắt đầu từ thô ráp trở nên có quy hoạch hơn.

Mà dựa vào tích lũy nhiều năm phát triển của Lĩnh Nam, một khi Lĩnh Nam ý thức được vấn đề của bản thân, và tích cực thay đổi, cái gọi là ưu thế hình thức của Tô Bắc sẽ hoàn toàn biến mất.

Có một tờ báo của Tô Bắc thậm chí còn so sánh 30 doanh nghiệp được chọn thành công lần này với các doanh nghiệp của Tô Bắc.

Bọn họ nói nếu Tô Bắc cũng chọn 30 doanh nghiệp ưu tú như vậy, sức cạnh tranh có khi còn kém xa Lĩnh Nam, từ điểm này có thể thấy khoảng cách của Tô Bắc và Lĩnh Nam không gần như mọi người vẫn tưởng.

Truyền thông náo nức đưa tin, đều là bình luận tốt.

Công tác bình thẩm doanh nghiệp nổi tiếng Trung Hoa do Ban hợp tác kinh tế tỉnh Lĩnh Nam chủ đạo có thể nói là có được thành công chưa từng thấy.

Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân đánh giá cao công tác này, cho rằng Ban hợp tác kinh tế đã phát huy được đặc điểm của bản thân, thực tế thay Lĩnh Nam làm một việc rất có ý nghĩa, mà thông qua sự thành công của hạng mục doanh nghiệp nổi tiếng lần này, Ban hợp tác kinh tế cũng trở nên nổi tiếng.

Trần Kinh lại nghiễm nhiên trở thành minh tinh của chính trị Lĩnh Nam.

Trong lúc danh sách doanh nghiệp nổi tiếng dấy lên, công tác của Tỉnh ủy Lĩnh Nam và chính quyền tỉnh dựa theo quy hoạch của Mạc Chính, quy hoạch từng bước tiến về phía trước vững chắc.

Tại tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, sáng sớm Phó chủ tịch thường trực Vạn Ái Dân báo cáo công tác với Bí thư Mạc.

Từ khi Mạc Chính tới nhậm chức ở Lĩnh Nam.

Số lần Vạn Ái Dân báo cáo công tác với Bí thư rõ ràng tăng lên nhiều.

Vì nguyên nhân đó, bên ngoài thường cho rằng Phó chủ tịch tỉnh và Mạc Chính quan hệ rất chặt chẽ, Vạn Ái Dân là cánh tay phải của Mạc Chính.

Đối với bình luận bên ngoài, Vạn Ái Dân dường như rất hoan nghênh.

Mà ông ta cũng thường xuyên tới văn phòng Bí thư hơn.

Mạc Chính nói chuyện với Vạn Ái Dân hơn nửa tiếng, Vạn Ái Dân báo cáo công tác xong, ông ta chuyển chủ đề nói:

- Bí thư, bộ máy Hoàn Thành thiếu người, khi nào chúng ta có thể sắp xếp ổn thỏa?

Mạc Chính thản nhiên cười cười:

- Ý kiến của anh là gì? Anh có ai đề cử không?

Vạn Ái Dân trong lòng vui vẻ nói:

- Tôi bộ máy chủ yếu của Hoàn Thành, chúng ta phải thận trọng suy xét, xu hướng của cá nhân tôi là chọn ra cán bộ ưu tú trong bộ máy đó, cho họ thêm không gian bay nhảy. vị trí Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư nếu đều để trống, tôi cho rằng đối với Nhạc Vân Tùng mà nói, áp lực có thể rất lớn.

Ông ta dừng một chút nói:

- Cho nên, tôi đề cử Trịnh Liêu Đăng đảm nhiệm Phó bí thư Thành ủy, hiệp trợ Nhạc Vân Tùng công tác, việc chọn Chủ tịch thành phố chúng ta tốt nhất nên chọn trong Tỉnh ủy, đây là cách nghĩ của tôi?

Mạc Chính mặt nhăn mày nhíu nói:

- Trịnh Liêu Đăng? Cậu ta còn hơi non, vị trí Phó bí thư của Hoàn Thành rất mấu chốt, cậu ta chắc không được.

Vạn Ái Dân sửng sốt, lòng trầm xuống.

Mạc Chính khoát tay một cái nói:

- Vấn đề này tôi đều đã bàn bạc với Chủ tịch Chu Tử Binh và lão Hạ, chúng tôi sẽ mau chóng triệu tập hội nghị thường vụ thảo luận, chọn người căn bản coi như định rồi.

Vạn Ái Dân cắn môi, rất muốn nói mấy câu.

Nhưng ông ta để ý tới thần thái của Mạc Chính, Bí thư tâm ý đã quyết, việc này…

Ông ta cáo từ Mạc Chính, sắc mặt trầm xuống.

Giữa ông ta và Tần Lam sớm có hẹn ngầm, hai người có thể nói rất tin tưởng đối với sự điều chỉnh Hoàn Thành lần này.

Nhưng hiện tại sao thế? Tần Lam đã làm gì?

Trong lòng ông ta cảm thấy rất căm tức, có cảm giác ngại ngùng.

Hôm nay Trịnh Liêu Đăng lại tới Việt Châu rồi, Vạn Ái Dân trước khi tới văn phòng Mạc Chính đã nói chuyện điện thoại với anh ta.

Trong điện thoại Vạn Ái Dân biểu hiện rất tin tưởng, nhưng hiện tại…

Ông ta không biết nên giải thích với Trịnh Liêu Đăng như nào, dưới tình huống như vậy, ông ta giải thích như nào cũng đều thể hiện sự bất lực, cũng có vẻ Phó chủ tịch thường trực như ông ta khá uất ức.

Ông ta trầm ngâm một chút, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Lam.

Thông điện thoại, ông ta lập tức chất vấn:

- Lão Tần, sự việc Hoàn Thành là thế nào vậy? Chẳng phải anh nói rất tin tưởng sao?

Tần Lam một lúc lâu không nói.

Đêm qua, Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân bỗng nhiên tìm ông ta nói chuyện, Hạ Quân rất khách khí.

Nhưng uyển chuyển tỏ ra cho ông ta biết, có người đâm dao sau lưng ông ta, nói ông ta có hành vi vi phạm quy định trong thời gian khảo sát cán bộ của Ban tổ chức.

Tần Lam vừa nghe Hạ Quân nói vậy, trong lòng sợ hãi cả kinh, vội vàng thề thốt bác bỏ.

Hạ Quân liền thản nhiên nói:

- Được rồi, lão Tần, hiện tại thời buổi này, thị thị phi phi khó lòng phân biệt, khó nói rõ ràng, cá nhân tôi rất tín nhiệm anh, không có vi phạm quy định thì tốt rồi.

Ông ta dừng lại một chút nói:

- Về vấn đề điều chỉnh cán bộ của Hoàn Thành, Ban tổ chức lần này ý kiến với Tỉnh ủy, chúng tôi thông qua thảo luận cho rằng có những điểm có chút không thỏa đáng, cho nên cũng không tiếp thu đề nghị của các anh, đối với chuyện này anh phải xử trí chuẩn xác.

Đồng chí Trịnh Liêu Đăng của Hoàn Thành là một cán bộ ưu tú, nhưng chúng tôi đều cho rằng hiện tại cậu ấy chưa đủ thành thục, tạm thời tốt nhất không nên cho cậu ta thêm trọng trách, đây cũng là bảo vệ cậu ta.

Hạ Quân thốt ra lời này, Tần Lam liền hiểu, cái gọi là ăn ý giữa mình và Vạn Ái Dân, người khác sớm đã thấy rồi.

Hạ Quân trước tiên dùng lời nói áp chế ông ta, sau đó nói đến Trịnh Liêu Đăng, ông ta sao dám biện luận nửa câu?

Hạ Quân nói chuyện với ông ta, ông ta đã muốn báo cho Vạn Ái Dân.

Nhưng cú điện thoại này khiến ông ta quá khó chịu, có chút không gọi được.

Vẫn kéo dài tới hiện tại, rút cục Vạn Ái Dân gọi tới.

Trầm ngâm thật lâu, Tần Lam nói:

- Chủ tịch Vạn, chúng ta quá lạc quan về Hoàn Thành rồi, mấy lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy sớm đã có thông đồng, chúng ta không thể lĩnh hội chính xác ý đồ của lãnh đạo.

Vạn Ái Dân ngẩn người, những lời khi trước ấp ủ trong lòng cũng không nói ra được.

So với Tần Lam, ông ta nên là trung tâm tiếp cận của Tỉnh ủy.

Nhưng sự việc Hoàn Thành ông ta từ khi bắt đầu tới khi kết thúc đều không nhận thấy giữa Bí thư Mạc và Chủ tịch tỉnh có sự ăn ý.

Ông ta còn mong lợi dụng việc quan hệ giữa Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân không hài hòa, mình ở giữa làm ngư ông đắc lợi.

Hiện tại xem ra, ông ta đã nghĩ sự việc quá đơn giản.

Vừa nghĩ như thế, ông ta liền cảm thấy rất ủ rũ.

Mạc Chính mới tới Lĩnh Nam, quan hệ giữa ông ta và Mạc Chính khá gần, Mạc Chính rất tín nhiệm ông ta, giao ông ta làm rất nhiều việc.

Điều này khiến ông ta có ảo giác, cảm giác mình cách trung tâm quyết sách của Tỉnh ủy càng ngày càng gần, nghiễm nhiên đã trở thành lãnh đạo quyết sách trung tâm của Tỉnh ủy.

Nhưng hiện tại bỗng nhiên ông ta ý thức được, đó chẳng qua chỉ là ảo giác.

Ba ông lớn của Lĩnh Nam, Bí thư Mạc, Chủ tịch tỉnh và Hạ Quân, ai cũng đều không phải người ông ta có thể nhìn thấu.

Trận cờ phân phân hợp hợp giữa ba người, nội hàm rất phức tạp cũng quá phong phú, ông ta cuối cùng vẫn không nhìn ra.

Ông ta rầu rĩ quay lại phòng làm việc, trong lòng rất khó chịu.

Thư ký Tần Lâm lại đi tới nói những lời không liên quan.

Tần Lâm dường như hôm nay quên nhìn sắc mặt ông ta, vừa vào cửa đã báo cáo với ông ta, nói hiện tại vài tờ báo đã lăng xê không căn cứ.

Sự việc danh sách doanh nghiệp nổi tiếng, đầu cơ quá mức, coi một hạng mục doanh nghiệp nổi tiếng có tính thương mại lăng xê thành hạng mục quan trọng Tỉnh ủy và Uỷ ban nhân dân tỉnh chuẩn bị gia tăng cải cách.

Lăng xe như vậy khiến rất nhiều người bất mãn, có người đại biểu Hội đồng nhân dân tìm tới văn phòng Uỷ ban nhân dân tỉnh phản ánh việc này.

Tần Lâm rót một tách cà phê cho Vạn Ái Dân, rồi nói tiếp:

- Chủ tịch Vạn, tôi thấy đối với việc lăng xê vô căn cứ như vậy, anh nên ngăn chặn. Trần Kinh rõ ràng đang mua danh chuộc tiếng, anh ta ở Ban hợp tác kinh tế rõ ràng không có bất cứ thành tích gì, liền làm một cái doanh nghiệp nổi tiềng thương mại này, thu hơn mười triệu.

Chọn 30 doanh nghiệp, hơn một trăm doanh nghiệp còn lại đều bị lừa. hiện tại có những chủ tịch của một vài doanh nghiệp rất căm tức chuyện này, đều chuyển bị liên doanh tiến hành tố cáo hành vi thu phí lung tung của Ban hợp tác kinh tế.

Ba một tiếng. Vạn Ái Dân một tay liền quăng chén cà phê xuống đất, cà phê nóng hôi hổi chảy đầy đất.

Còn tách cà phê vỡ năm bảy miếng trên đất.

Tần Lâm hoảng hồn, sắc mặt trắng bệch.

Vạn Ái Dân thần sắc nghiêm khắc, hai mắt phóng hỏa nói:

- Cậu ngoài cái lưỡi nói loạn chó má ra, còn có thể làm được gì? Cả ngày cằn nhằn, nói những lời bát quái, bộ dạng của cậu sao có thể làm thư ký Uỷ ban nhân dân?

Trần Kinh thì sao?

Hắn lăng xê có vốn liếng lăng xê, lãnh đạo chủ chốt của tỉnh đều tỏ ra ủng hộ công tác của hắn, cậu có bản lĩnh này, cậu cũng có thể mặt mày rạng rỡ, đi viết báo lăng xê.

Ông ta dừng một chút, tức giận vẫn chưa nguôi, một tay vỗ lên bàn, chỉ vào Tần Lâm nói:

- Cậu lập tức ra ngoài, lập tức tự kiểm điểm, kiểm điểm không sâu sắc cậu không cần làm nữa, cuốn chăn về nhà ôm con cho tôi. Thực là một đồ giá áo túi cơm.

Tần Lâm sắc mặt đỏ bừng, xấu hộ không biết làm sao.

Lúc này anh ta mới ý thức được, hôm nay Vạn Ái Dân đi gặp Bí thư mạc hẳn là có gì không thoải mái rồi.

Ông ta bị tức giận ở chỗ Bí thư Mạc không có chỗ giải phóng, lấy mình để trút giận.

Trong lòng anh ta thấy oan ức, nhưng trên mặt sao dám thể hiện ra?

Vội vàng thu dọn đống hỗn độn trên đất, xám xít ra khỏi văn phòng.

Vạn Ái Dân ngẩn ngơ nhìn anh ta đi xa, thở một hơi thật dài.

Mà vào lúc này, điện thoại trên bàn lại đồng thời vang lên.

Ông ta vừa nhìn điện thoại, thấy là số của Trịnh Liêu Đăng.

Trong lòng ông ta thực sự thấy rất phiền, cạch một cái điện thoại tan thành hai mảnh.

Trên bàn ông ta còn bày bản đồ Hoàn Thành.

Một giờ trước, ông ta còn nghiên cứu bản đồ như thật, vừa nghĩ bố cục to lớn của mình ở Hoàn Thành.

Nhưng hiện tại, ông ta đột nhiên cảm thấy sừng vòi của ông ta cách Hoàn Thành càng ngày càng xa rồi, Hoàn Thành đã hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của mình….

Ông ta dùng tay nhẹ nhàng xẹt qua bản đồ, đặt mông ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thở dài.

Làm lãnh đạo cao cấp của tỉnh, trải qua sự thất thố ngắn ngủi, liền biết khống chế tâm tình của mình.