Trần Kinh mấy ngày nay có chút buồn bực.
Mỗi sớm đi làm, cửa nhà để xe của hắn luôn có một chiếc Porsche chặn ở đó.
Hắn nhịn ba ngày không lái xe, ngày thứ tư hắn gọi điệc cho Tam ca, trực tiếp tìm đến chỗ quản lý tài sản.
Người quản lý tài sản là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, tự xưng họ Trương, anh ta vừa nghe đến chuyện này, vội đi tìm biên bản xuất nhập, trong chốc lát, anh ta tìm ra một người đàn ông trung niên bã rượu.
Có thể nhìn ra được, người đàn ông trung niên tâm trạng rất không tốt.
Ông ta một mực oán giận, dường như chỉ vào lỗ mũi người quản lý tài sản nói:
-Việc này mọi người đều phải chịu trách nhiệm, công việc mà các anh làm đều lung tung lộn xộn, tại sao nhà để xe của tôi xảy ra vấn đề thấm nước vẫn không được giải quyết? Nếu gara có thể đi vào, thì những việc phiền phức như thế này có xảy ra không?
Tính khí quản lý Trương rất tốt, anh ta nhẫn nại giải thích:
-Anh Sầm, anh muốn cải tạo gara tôi rất hiểu, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến lợi ích của các chủ hộ khác, trước mắt chúng tôi rất khó thực hiện!
Người được gọi là anh Sầm nói:
-Sao lại khó thực hiện? Tôi cải tạo nơi này thành một hoa viên, tầng trên tầng dưới, hàng xóm láng giềng đều có thể đến đây ngồi chơi! Các anh làm việc chính là rất cứng nhắc, bây giờ thành ra thế này, ngày nào cũng khiến tôi dời xenhường đường cho người khác, tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, lần sau gặp phải tình huống này, các anh tự nghĩ cách đi!
Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn quản lý Trương, sau đó lại liếc xéo Trần Kinh nói:
-Sao? Tôi chắn xe của anh à! Anh đừng trách tôi, muốn trách thì trách Vật Nghiệp vẫn còn một số hộ gia đình, gara của tôi toàn bộ đều là nước, không ai cho tôi làm cả!
Ông ta hừ một tiếng, độc địa nói:
-Đều là một đám lông chim!
Ông ta tiến vào trong xe của mình, khởi động xe, nhấn ga, ô tô phát ra tiếng chói tai, sau đó dần dần dời xe đi một chút.
Ông ta xuống xe, đóng cửa lại, hướng về phía Trần Kinh nói:
-Đủ chưa? Chỉ hai ba mét thôi mà! có đáng gì?
Trần Kinh nhăn mặt nhíu mày, trong lòng không muốn so đo với người này.
Mà đúng lúc này, Tam ca đã lái xe đơn vị đến.
Đợi anh ta xuống mở cửa xe, Trần Kinh ngồi vào trong xe, người đàn ông trung niên vừa thấy tình cảnh này.
Sắc mặt liền biến thành xanh.
Ông ta bước nhanh đến, lấy tay gõ cửa xe, vẻ mặt bất thiện nói:
-Này, tiểu tử, anh đùa tôi à! Anh giả bộ cấp bách cái gì, anh thấy tôi dễ đùa đúng không? Dời xe không thấy anh lái xe ra, thì ra là cố tình phá!
Tam ca kéo thủ áp lên, quay đầu lại nhìn Trần Kinh một cái.
Sau đó anh ta cười tủm tỉm xuống xe nói:
-Chặn cửa gara, bảo anh dời xe đi rất bình thường mà?
-Bình thường con khỉ! Anh cũng không tìm hiểu xem Sầm Trường Hà tôi là người thế nào, mẹ kiếp anh lấy tôi ra làm cho đùa à!
Nụ cười trên mặt Tam ca ngày càng rõ ràng, dần dần tiếp cận ông ta.
Đúng lúc này, Trần Kinh cũng xuống xe, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tam ca dừng lại.
Trần Kinh chậm rãi đi đến nói:
-Anh Sầm, nhìn bộ dạng của anh thế này chắc là người có thân phận, có chuyện gì không hài lòng, Vật Nghiệp đều có thể giải quyết, chúng ta đều là nghiệp chủ, sống chung dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chúng ta có gì không thể vượt qua được?
Xe của tôi thực sự đỗ trong gara không lái ra được, nếu không cũng không cần gọi điện bảo bạn đến đón tôi! Tôi cũng không phải cố ý giỡn anh!
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Kinh chằm chằm:
-Thật sự không cố ý sao?
Trần Kinh chân thành cười, nói:
-Thật sự là không!
Người đàn ông họ Sầm gật đầu nói:
-Ừm, tiểu tử ngươi rất thành khẩn, Sẩm ca tôi tin cậu!
Ông ta lấy trong túi ra một tấm danh thϊếp đưa cho Trần Kinh nói:
-Tiểu tử, đây là danh thϊếp của tôi, sau này có chuyện gì đến tìm Sầm ca tôi, cậu nhìn rất thuận mắt, nhìn thoải mái hơn đám lông chim kia rất nhiều!
Trần Kinh nhận danh thϊếp, nhìn trước nhìn sau, trên danh thϊếp viết "Tổng giám đốc công ty hữu hạn thương mại Hằng Tín Hoàn Thành Sầm Đại Bằng”.
Trần Kinh cười cười nói:
-Được, được, Tổng giám đốc Sẩm, sau này có chuyện nhất định tìm anh che chắn!
Người đàn ông họ Sầm gật đầu, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng đen nhánh, nói:
-Được rồi, cậu có thể đi rồi, những chuyện vặt vãnh này không kiên quan đến cậu!
Tam ca híp mắt nhìn đối phương, gương mặt vẫn luôn tươi cười, trong mắt phát ra vô số tia sáng.
Tuy nhiên cuối cùng, anh ta cười và lên xe, chở Trần Kinh ra khỏi tiểu khu.
Trần Kinh tiện tay đặt tấm danh thϊếp trong hộp ở bên cạnh, hơi cười, trong lòng nghĩ người mà vừa rồi gặp phải rất thú vị, có chút phong phạm của nhà giàu mới nổi.
…
Hôm nay là thứ bảy.
Trần Kinh hôm nay muốn đi thăm Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy Tương Minh Nhân.
Dự án khu công nghệ cao sau khi trải qua một trận thuận buồm xuôi gió, cuối cũng gặp phải một chút khó khăn và trở ngại.
Trần Kinh, Bí thư Thanh Hương và cả Diêu Quân Huy ba người cùng nhau đến TỈnh ủy tiến hành công tác quan hệ công chúng, nhưng lại không thu được hiệu quả gì.
Trần Kinh và Bí thư Thanh Hương chủ công Phó bí thư Hạ, hai người đều thất bại quay về.
Diêu Quân Huy trực tiếp tiếp xúc Trưởng ban thư kí Tương Minh Nhân, dường như hiệu quả cũng rất thấp.
Các lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy ngoài Chu Tử Binh ra, những lãnh đạo khác ý đồ đều không thể đoán được, không thể không nói, điều này hơi nằm ngoài dự đoán, đồng thời cũng gia tăng chuyện xấu cho tiến triển dự án.
Dự án bỗng nhiên rơi vào bế tắc.
Trần Kinh hết đường xoay sở.
Trong lúc hắn không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi.
Chung Quân bỗng nhiên đem đến tin tức, Chung Quân tiết lộ với Trần Kinh, nói rằng lão gia ở nhà muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn.
Tương Minh Nhân chủ động yêu cầu hắn như vậy, Trần Kinh vui mừng quá đỗi.
Trên thực tế, Trần Kinh đã chuẩn bị từ lâu, nghĩ cách để tiếp xúc với Tương Minh Nhân, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.
Hiện tại Tương Minh Nhân chủ động đề xuất ý kiến này, hắn sao có thể không vui?
Nhà của Tương Minh Nhân khá đơn sơ, không xa hoa như nhà những lãnh đạo khác ở Tỉnh ủy.
Trong phòng khách đặt sô pha bằng vải, bàn uống nước làm bằng gỗ, màu đỏ đậm, cùng màu với thảm nhà.
Chung Quân rất nhiệt tình tiếp đón Trần Kinh, đồng thời bận rộn pha trà cho hắn, Trần Kinh hoàn toàn hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý.
Tương Minh Nhân mắt lạnh nhìn hết mọi việc, thần sắc rất bình tĩnh.
Trần Kinh bước đến cung kính nói một tiếng:
-Trưởng ban, làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của anh rồi!
Tương Minh Nhân khẽ cười, hơi có chút mất tự nhiên, nói:
-Tiểu tử nhà tôi, tôi nuôi nó lớn đến tầm này cũng chưa thấy nó pha trà cho tôi uống bao giờ. Xem ra cậu là lãnh đạo của nó, nó đối với cậu có vài phần kính trọng!
Trần Kinh nói:
-Vậy tôi được chiều quá rồi! Nhưng Tiểu Chung thật sự rất khá, ở đơn vị mọi người đánh giá cậu ấy thường là rất tốt. Có một cán bút không tệ, hơn nữa làm người khiêm tốn, không công tử bột như những người khác, yên phận công tác.
Tôi cho rằng rất hiếm có, là người trong nhà mà nói, đứng ở góc độ Trưởng ban thư kí như anh, có thể khích lệ cậu ấy nhiều hơn!
Tương Minh Nhân ngẩn người nói:
-Ừ, cậu hôm nay đến giống như là người nhà đến thăm hỏi. Tôi có nên chấp nhận đề nghị của cậu không?
Trần Kinh nói:
-Con cháu có phúc của con cháu, Tiểu Chung có lý tưởng riêng của mình, có cách nghĩ của riêng mình, cho thấy cậu ấy đã trưởng thành rồi. Dựa vào sức ảnh hưởng của cha để làm quan, đương nhiên là không tốt, nhưng một mực nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, bản thân thiểu chủ kiến và ý tưởng, thì sẽ không có tiền đồ.
Tiểu Chung cũng rất khó đấy.
Tương Minh Nhân trên mặt lộ vẻ tươi cười, chỉ Chung Quân nói:
-Quân à, con đi nói với mẹ con, bảo bà ấy làm vài món ăn, hôm nay chúng ta giữ Chủ nhiệm Trần của con lại ăn cơm.
Chung Quân vui vẻ đi ra, rất tự nhiên trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Trần Kinh ý thức được, Tương Minh Nhân có thể có chuyện gì muốn nói với mình, hắn liền mím môi không nói lời nào.
Quả nhiên, Tương Minh Nhân chuẩn bị một lúc, nói:
-Cái khu công nghiệ cao mà các cậu đang làm, tôi đã tìm hiểu rồi, nên nói là rất có ý tưởng. Nhưng về thời cơ, có đáng để thương thảo hay không, e rằng vẫn cần phải nghiêm túc luận chứng!
Trần Kinh trong lòng rùng mình nói:
-Trưởng ban, ý của anh là…
Tương Minh Nhân lắc lắc đầu:
-Tiểu Trần, trước mắt tình thế của Lĩnh Nam chúng ta rất phức tạp. Bí thư Mạc mới nhậm chức, đối mặt rất nhiều khảo nghiệm, cũng đối mặt với nhiều cục diện khó khăn. có một số vấn đề có thể cậu khó mà tưởng tượng. Với tư cách Tỉnh ủy mà nói, làm công tác phải suy tính nặng hơn.
Bất kì chuyện gì đều có nặng nhẹ, trước mắt công tác trọng điểm mang tính giai đoạn của Tỉnh ủy, có thể không khớp với dự án Tây Tân Cao Viên của các cậu, ở đây tôi cứ nói trước với cậu như vậy!
-Công tác trọng điểm mang tính giai đoạn?
Trần Kinh hơi chau mày, có chút không hiểu rõ cách nói của Tương Minh Nhân.
Tương Minh Nhân dường như cũng không muốn nói thêm về điểm này, ông ta nói:
-Hoàn Thành cậu có quen thuộc không?
Trần Kinh lắc đầu nói:
-Tôi không biết rõ lắm, tôi chỉ biết vấn đề của Hoàn Thành rất nhiều, rất phức tạp, đồng thời cũng rất quan trọng. Có phải là dự án khu công nghệ cao của chúng tôi có xung đột với dự án nào đó của Hoàn Thành?
Tương Minh Nhân cười, nói:
-Cậu không nên suy nghĩ nhiều, Hoàn Thành không có dự án, Hoàn Thành chỉ có vấn đề! Cậu không hiểu biết về Hoàn Thành rất tốt, tôi chỉ ngẫu nhiên hỏi thế thôi!
Trần Kinh bỏ kính ra, dụI dụi mắt, hắn nhạy bén ý thức được, Tương Minh Nhân đã cho hắn một tin tức rất quan trọng.
Đó chính là vấn đề của Hoàn Thành có thể là trọng điểm công tác mang tính giai đoạn của Tỉnh ủy.
Hoàn Thành có bao nhiêu vấn đề, rút cuộc là vấn đề gì?
Mà trọng điểm công tác mang tính giai đoạn của Tỉnh ủy, hơn một nửa là thể hiện ý đồ của Bí thư Mạc.
Điều này có phải là, Bí thư Mạc quan mới nhậm chức, mục tiêu ngắm bắn đầu tiên là Hoàn Thành hay không?
Về những vấn đề này, hai bên đều không thể nói nhiều, Tương Minh Nhân có thể tiết lộ cho Trần Kinh một chút như vậy, có thể nói là ông ta vô cùng nể mặt Trần Kinh.
Cho nên, mới nói là Trần Kinh không hiểu về Hoàn Thành thì càng tốt.
Hai thành phố Hoàn Thành và Lâm Cảng, là hai thành phố quan trọng nhất của Lĩnh Nam sau Việt Châu.
Hai thành phố một cái là thủ đô chế tạo của quốc gia, một cái là đặc khu kinh tế phát triển nhất cả nước.
Tỉnh ủy coi Hoàn Thành là trọng điểm công tác mang tính giai đoạn, Lâm Cảng có phải là cũng có trọng điểm hay không?
Trần Kinh trong đầu suy nghĩ vô số ý niệm.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, sự hiểu biết của bản thân về Lĩnh Nam vẫn còn quá ít, không có cách nào phân tích vấn đề của Lĩnh Nam ở góc độ vĩ mô, đây cũng là nhược điểm rất lớn của hắn.
Nhất là đối với Hoàn Thành và Lâm Cảng, hắn hoàn toàn không quen thuộc, cũng không biết.
Trần Kinh bây giờ là nhân vật số một của Ban hợp tác kinh tế Tỉnh, hai thành phố quan trọng nhất của tỉnh mà không biết, công tác của hắn làm thế nào có thể hoàn toàn triển khai? Làm thế nào có thể thực hiện hợp tác kinh tế khu vực toàn tỉnh?
Nghĩ đến đây, Trần Kinh đột nhiên cảm thấy áp lực trên mình rất lớn.
Tầm nhìn của mình cần phải được mở rộng, phải thực sự cắm rễ xuống...