Quan Sách

Chương 810: Trần Kinh nhất định phải đi

Hạ Quân thường đi đến quán cơm địa phương.

Âu Sương đã chuẩn bị cho cho ông ta một phòng riêng.

Tất cả chi phí của phòng riêng này, đều không giống những phòng khác, như vậy dường như có thể thấy được nét đặc thù riêng của Hạ Quân ở chỗ này.

Trong lòng của Hạ Quân thật sự rất bực bội.

Vốn ông ta đã nắm mọi thứ trong tay rồi, nhưng ai ngờ Lý Thanh Hương lại đột nhiên chọc gậy bánh xe ở đó?

Lý Thanh Hương trực tiếp đi gặp Bí thư Miêu.

Bí thư Miêu là người ra sao ai cũng biết?

Một ngày của ông ta có hàng trăm công việc, công việc rất bận rộn, Hạ Quân là người biết rất rõ.

Đừng nói là một Chủ tịch thành phố phía dưới muốn gặp ông ta, ngay cả Phó chủ tịch Tỉnh muốn báo cáo công việc cho ông ta cũng rất khó khăn.

Nhưng Lý Thanh Hương dựa vào cái gì muốn gặp Bí thư Miêu, điều này có thể thấy được?

Hạ Quân nghĩ đến đây, trong đầu không thể không suy nghĩ đến những tin đồn đại bên ngoài kia.

Ở Hải Sơn có đồn đại cho rằng Lý Thanh Hương có quan hệ với Bí thư Miêu của Tỉnh ủy, thậm chí có người nghe nhầm đồn bậy, cho rằng mối quan hệ này rất khó giải thích.

Hạ Quân không muốn tin mấy lời đồn này, nhưng trong đầu hắn cũng không thoát khỏi những chuyện này, trong lòng rất là khó chịu.

Trên pháp lý, giữa ông ta và Lý Thanh Hương đã ly hôn rồi, hai người không còn ràng buộc trong quan hệ hôn nhân, hai người cũng không còn dây dưa với nhau.

Nếu đã không còn dây dưa, Lý Thanh Hương muốn làm gì, gặp người nào, cũng không có can hệ gì đến ông ta?

Nhưng Hạ Quân dù sao cũng là đàn ông, bất luận người đàn ông nào cũng có một sự ích kỷ riêng của mình, nhất là đối với người phụ nữ của mình.

Hạ Quân cũng không ngoại lệ.

Ông ta có thể tưởng tượng ra được, nếu Lý Thanh Hương có thể đem tất cả mọi chuyện nói rõ ra ngay mặt Bí thư Miêu, sự tình có thể sẽ thuận theo những gì ông ta đã nghĩ.

Ở Lĩnh Nam, ý chí của Bí thư Miêu quá hùng mạnh, Hạ Quân cho dù có tất cả thần thông, cũng không thể làm trái ý chí của Bí thư Miêu.

Ông không thể vi phạm, lại không dám vi phạm.

Ở phía dưới, có một số người lắm mồm thích chen vào chuyện của người khác biên tạo một câu trả lời rất hợp lý.

Nói toàn bộ Lĩnh Nam, Trưởng ban thư ký Hạ cũng chỉ kiêng kị một người, người này chính là Chủ tịch tỉnh Chu.

Hạ Quân kiêng dè Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam Chu Tử Binh, bởi vì đến bây giờ ông ta cũng không hiểu được lòng dạ của người này.

Bất cứ người nào đối với những thứ mình không biết đều kiêng dè, Hạ Quân đương nhiên cũng là như thế.

Về phần Bí thư Miêu, tất cả người phía dưới sở dĩ không nói Hạ Quân kiên dè ông ta, nguyên nhân rất đơn giản.

Bởi vì trong mắt người phía dưới, Trưởng ban thư ký Hạ chính là người theo sát Bí thư Miêu, giữa ông ta và Bí thư Miêu, vĩnh viễn không có mâu thuẫn.

Nếu có mâu thuẫn?

Tất cả thần thoại của Hạ Quân cũng chỉ có thể đến đây chấm dứt rồi.

Một mình ngồi hơn 15 phút trong phòng riêng, khách lúc này mới đến.

Người mà hôm nay Hạ Quân gặp chính là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Hải Sơn Phùng Nhân Quốc.

Phùng Nhân Quốc ngồi cùng tuyến với Hạ Quân là chuyện của hai năm qua, mấy năm qua, Phùng Nhân Quốc khổ đắng với việc thăng quan tiến chức, đã sớm hạ quyết tâm dốc hết sức mình đi khơi thông mạng lưới quan hệ với tỉnh thành.

Công phu không phụ lòng người, trải qua nhiều năm tích lũy, ông ta rốt cuộc tìm được một tuyến liên thông với Hạ Quân.

Bởi vì số lần gặp mặt Hạ Quân không nhiều, hai người chưa hiểu sâu sắc lẫn nhau, Phùng Nhân Quốc hôm nay có chút khẩn trương.

Ông ta vừa vào cửa đã xin lỗi, kỳ thực ông ta cũng không đến trễ, nhưng để lãnh đạo đợi, ông ta không sai cũng tự thừa nhận mình sai, cái này chính là quan trường.

Lãnh đạo nào có sai?

Hạ Quân không có tỉ mỉ đánh giá Phùng Nhân Quốc, ông ta thản nhiên chỉ vào chiếc ghế trước mặt nói: - Ngồi đi, Nhân Quốc, đoạn đường đến đây rất vất vả phải không?

- Không vất vả, không vất vả, đi đường cao tốc rất nhanh. Phùng Nhân Quốc khẽ khom người.

Ngồi trước mặt Hạ Quân người được xưng là giáo phụ trong quan trường của Lĩnh Nam, Phùng Nhân Quốc cảm thấy không chỗ nào che giấu.

Hạ Quân không dùng ánh mắt đi nhìn trộm ông ta, đơn thuần khi phách mà ông ta tản mát ra, cũng khó lường.

- Muốn ăn gì? Anh cứ tha hồ chọn? Hạ Quân chỉ thực đơn nói.

- Mọi thứ tùy ý, mọi thứ tùy ý, Trưởng ban thư ký muốn ăn cái gì thì chọn . Phùng Nhân Quốc nói.

Hạ Quân liếc mắt nhìn Phùng Nhân Quốc, hơi nhíu mi, không nói gì nữa.

Phùng Nhân Quốc người này, bản lĩnh không nhiều lắm, nhưng dã tâm cao ngất.

Trong đầu ông ta gần đây chỉ nghĩ đến việc làm thế nào có thể tiến thêm một bước, có thể trở thành nhân vật số một chính đảng của Hải Sơn.

Trong mắt của Hạ Quân xem ra, muốn làm nhân vật số một chính đảng, đầu tiên cần phải cổ tử khí, Phùng Nhân Quốc người này thiếu tử khí, đứng trước mặt lãnh đạo nói ấp a ấp úng, khúm núm, giống như mang theo một cái đuôi chó, thế này thì làm sao có thể thành nhân vật số một được?

Tuy trong lòng Hạ Quân nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại không chút bất động thanh sắc.

Ông ta cầm lấy thực đơn điểm vài món ăn, ánh mắt nhìn chằm Phùng Nhân Quốc nói:

- Nhân Quốc, anh khá biết rõ Trần Kinh? Gần đây tôi có nghe đồn, nói Trần Kinh có thể phải rời khỏi Lân Giác, được phá cách đề bạt, chuyện này anh có biết hay không?

Phùng Nhân Quốc hơi sửng sốt, lắc đầu nói: - Trưởng ban thư ký, tôi đây thật không biết. Trần Kinh có thành tích ở Hải Sơn, từ trên xuống dưới đều rõ như ban ngày, phá cách đề bạt cũng phải.

Khóe miệng của Hạ Quân khẽ nhăn một cái, khẽ mỉm cười, nói: - Có chút nói quá sự thật rồi. Theo tôi biết, thành tích của Trần Kinh sở dĩ chói lọi như vậy, nguyên nhân căn bản vẫn là điểm sáng phát triển kinh tế của Hải Sơn quá ít. Hắn biểu hiện tốt một chút, dĩ nhiên là có vẻ nổi bật rồi.

Nếu đặt ở toàn tỉnh mà xem, thành tích của Trần Kinh ở Lân Giác chẳng là gì cả?

Phùng Nhân Quốc cười xấu hổ, không nói lời nào.

Điều mà ông ta quan tâm chính là sự điều chỉnh bộ máy ở Hải Sơn vào cuối năm nay.

Ông ta hiện tại đang nghĩ chính mình có thể nhân cơ hội điều chỉnh lần này đáp chuyến xe cuối, có thể tiến thêm một bước nữa, còn những chuyện khác ông ta không quan tâm.

Hạ Quân lại nói: - Nhân Quốc, anh cho rằng nếu như điều Trần Kinh đến Hải Sơn, điểm sáng Lân Giác của Hải Sơn có tồn tại hay không?

Phùng Nhân Quốc trầm ngâm một chút, nói: - Có thể có chút khó khăn. Trần Kinh ở Lân Giác có cải cách dứt khoát hẳn hoi, thậm chí là ngược gió đi lên, có rất nhiều tranh luận lớn đưa tới Hải Sơn. Nếu thay đổi người lãnh đạo mới đi nhậm chức có thể chưa hẳn đã có quyết đoán như vậy.

Hơn nữa, Trần Kinh đã xây dựng những nội bộ rất vững chắc ở Lân Giác, nếu cán bộ không hàng, tôi lo công việc này sẽ gặp phải khó khăn lớn.

Phùng Nhân Quốc bất động thanh sắc mà nói: - Nhân Quốc, anh là lão làng ở Hải Sơn rồi, anh đề cử chọn một Bí thư ở Lân Giác, tôi cân nhắc một chút thấy thế nào?

- Ách... Phùng Nhân Quốc hơi trầm ngâm một chút, cố lấy dũng khí nói:

- Chủ tịch quận đương nhiệm ở Hải Sơn Lý Quốc Vĩ hẳn là khá thích hợp đấy. Ông ta đã làm thời gian dài ở Lân Giác.

Hạ Quân dùng tay gõ nhẹ vào bàn, lặng im suy nghĩ.

Lúc đó nhân viên phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên, đồ ăn đơn giản nhưng tinh mỹ, vừa thấy khiến cho người thèm ăn.

Phùng Nhân Quốc từ Hải Sơn lại đây, trên đường chưa ăn cơm, đã sớm đói bụng rồi.

Nhưng Trưởng ban thư ký chưa động đũa, anh ta nào dám động đũa trước?

Cứ như vậy, hai người đã trầm mặc bốn năm phút đồng hồ.

Vốn, Hạ Quân có ý là hy vọng ở Hải Sơn có thể có người gây áp lực cho Trần Kinh, gây ra nhiều khó khăn cho công việc của hắn.

Hoặc nội bộ của Lân Giác xảy ra một số vấn đề, để cho Trần Kinh gặp rắc rối một chút.

Dưới tình huống như vậy, nếu Trần Kinh lại có thể nhìn thấy được cơ hội điều động, nói không chừng tình huống sẽ có biến hóa.

Nhưng khiến ông ta tuyệt đối không dự đoán được chính là, bộ máy của Hải Sơn vẫn hoạt động tốt, ngay cả bộ máy của Nam Cảng cũng hoạt động tốt, điều chỉnh hai bộ máy này vô hình trung khiến cho Trần Kinh trở thành nhân vật mấu chốt.

Để cho Trần Kinh đi Nam Cảng, giữa Hạ Quân và Diêu Quân Huy đã có ước định, việc này nếu thành, thời cơ điều chỉnh bộ máy của Hải Sơn ngay lập tức có thể thành thục. Hạ Quân là có thể thuận lợi điều chỉnh bộ máy ở Nam Cảng, đem ý chí của mình quán triệt đi xuống.

Hơn nữa, Trần Kinh nếu đi khỏi Hải Sơn rồi.

Hải Sơn còn có điểm sáng gì đáng nói?

Tỉnh ủy sớm bất mãn với công việc của Hải Sơn, hiện tại Hải Sơn rất tồi tệ, lúc này không tiến hành điều chỉnh bộ máy thì còn đợi đến khi nào?

Hạ Quân ngược lại có thể quán triệt ý chí của mình ở Hải Sơn, chi bằng, Trần Kinh hiện tại vừa điều động, Hạ Quân là có thể làm nhiều việc cùng lúc, nhân sự của hai thành phố ông ta đều có thể chiếu cố đến.

Nhưng, trong lời nói của Phùng Nhân Quốc, ông ta không chiếm được thông tin chắc chắn.

Còn ở Trần Nhân Quốc mà nói, Trần Kinh ở Lân Giác giống như một cây đinh, phải điều hắn đi, trừ phi ông ta nguyện ý, nếu không người khác cũng không dám sinh lòng mơ ước đến vị trí của ông ta.

Điều này làm cho Hạ Quân cảm thấy có chút buồn cười, thậm chí là có chút hoang đường.

Bộ máy của Hải Sơn thật sự là quá hủ lậu không chịu nổi, Trần Kinh ở Lân Giác làm ra nhiều điểm sáng như vậy, thì không ai có ý xuống núi hái quả đào?

Chỉ cần Hải Sơn có một người muốn xuống núi hái quả đào, Hạ Quân là có thể đặt ra điều kiện.

Nhưng...

- Nhân Quốc, ở trên cương vị người lãnh đạo, quan trọng nhất là phải có quyết đoán. Anh có thể thay Trần Kinh đánh báo cáo không, chẳng phải trong thành phố của các anh chức Phó Chủ tịch thành phố vẫn còn để trống sao? Trần kinh có năng lực như thế, có người tài hoa này, sao anh không chịu giữ? Hạ Quân nói.

Phùng Nhân Quốc vừa nghe lời này của Hạ Quân, trong lòng của ông ta lẩm bẩm rồi.

Ông ta không hiểu ý tứ trong đầu của Hạ Quân, phản ứng đầu tiên của ông ta là Hạ Quân đang nói giúp cho Trần Kinh, hình như là nhất định phải đề bạt Trần Kinh.

Nghĩ đến đây, tâm tình của ông ta cũng có chút phức tạp.

Chính mình dốc sức bình sinh, mới có thể kết được mối quan hệ với Hạ Quân.

Trần Knh thì ngược lại, không thấy hắn tỏ ra động tác gì, người ta là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại thay hắn nói chuyện. Thật sự là người so với người, tức chết người đi được.

- Nhân Quốc, anh suy nghĩ một chút về việc điều chỉnh bộ máy của Hải Sơn, nếu anh tiến thêm một bước nữa, trọng trách một khi nặng, anh dù sao cũng phải cần vài người đắc lực giúp đỡ phải không? Năng lực của Trần Kinh xuất sắc, tài hoa tất cả mọi người đều công nhận, anh có người giúp đỡ như vậy, lo gì công việc không có thành tích? Hạ Quân lặng lẽ bỏ thêm mồi lửa.

Phùng Nhân Quốc thoáng chốc chỉ cảm thấy nhiệt huyết xung đỉnh, ý tứ này của Trưởng ban thư ký, chẳng lẽ là khi điều chỉnh bộ máy, ông ta đã được tổ chức suy xét đến?

Ông ta có chút kích động, liền trở nên nhanh mồm nhanh miệng.

Ông ta dừng một chút, nói: - Trần Kinh rất tài hoa, nếu quả thật có thể làm chính quyền, nhất định sẽ làm ra điểm sáng. Báo cáo này tôi có thể đi đánh, đề nghị Thành ủy xem xét.

Trong đầu ông ta nhanh chóng tính toán.

Nếu Trần Kinh vừa đi, Lân Giác do Lý Quốc Vĩ chủ trì công tác, điểm sáng nhất ở Lân Giác kia, liền nằm dưới tay của mình.

Hơn nữa chính mình nếu như có thể đem vị trí, tài nguyên về trên tay, phía dưới lại có đám người làm hậu thuẫn, vậy độ khó công việc sẽ giảm bớt rồi?

Về phần vấn đề Trần Kinh ở thành phố có bị ông ta khống chế không.

Đây có thể là vấn đề mà Phùng Nhân Quốc phiền não nhất.

Trần Kinh là người không dễ bị khống chế, sự giao tiếp giữa Phùng Nhân Quốc và Trần Kinh không nhiều.

Ông ta cho rằng mình không có biện pháp khống chế hắn, nhưng...

Phùng Nhân Quốc muốn chính mình nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, cho dù hoàn cảnh có chút tỳ vết nào, cũng không sao?