Hồ Tuấn Trung ở nhà ăn mặc rất thư nhàn.
Ông ta từ bên ngoài trở về, trên mặc áo jacket, bên dưới mặc quần màu xanh đen, ông ta vừa bước vào cửa Tương Hằng Vân liền nhanh chóng ra nghênh đón, Trần Kinh cũng vừa từ trên ghế salon đứng dậy đã bị ông ta nhìn thấy rồi.
Ông ta cười hì hì nói:
- Ơ kìa, Tiểu Trần đến đây? Đây thật sự là khách quý. Vừa rồi may mắn không có nghe lão Diêu dụ ở lại chơi cờ tiếp, nếu không đã để cho Tiểu Trần các cậu đợi lâu rồi.
Ông ta thay giầy đi tới nói với Trần Kinh:
- Tiểu Trần, cậu hôm nay là lần đầu tiên tới nhà tôi đấy?
Trần Kinh gật đầu cung kính nói:
- Vâng, Bí thư Hồ, hôm nay tôi tới có chút mạo muội rồi.
Hồ Tuấn Trung khoát tay một cái nói:
- Đừng nói khách khí như vậy, cậu đến đây tôi rất vui, cậu hiện tại rất tài giỏi, là nhân vật tuyến đầu trong cán bộ trẻ tuổi của Lĩnh Nam chúng ta. Theo lời của lão Chủ tịch, cậu chính là thái dương buổi sáng, ha ha...
Ông ta giơ tay ra hiệu Trần Kinh ngồi xuống, quay đầu nói với Hồ Thắng Lợi:
- Thắng Lợi, con tính làm cái gì chiêu đãi khách à?
Đầu óc của Hồ Thắng Lợi đang hỗn loạn.
Anh ta dường như bị thái độ của lão nhân làm cho có chút phát mộng, lão nhân bình thường rất nghiêm túc, hiếm thấy nụ cười của ông.
Hôm nay ngược lại, rất nhiệt tình, điều này làm cho anh ta càng tò mò về lai lịch của Trần Kinh.
Không đợi Hồ Thắng Lợi trả lời, Hồ Tuấn trung nhìn chén trà trước mặt của Trần Kinh và Tương Hằng Vân, nhíu mày nói:
- Trà này không được rồi, Tiểu Trần của chúng ta là danh phẩm trà, mời hắn trà này chẳng phải là khiến hắn chê cười sao? Con lên lầu đem hộp trà Long Tinh mà mấy ngày trước chú Hạ của con cho ba, hôm nay chúng ta phải thưởng thức trà ngon nhất.
Hồ Thắng lợi đứng dậy lên lầu, Trần Kinh cũng có chút câu nệ rồi.
Hồ Tuấn Trung quá nhiệt tình, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Lần này ở tỉnh đang nổi lên chuyện điều chỉnh bộ máy, Hồ Tuấn Trung biết rõ tình huống của mình, biết Lĩnh Nam là tỉnh lớn vậy tỉnh, không gian mà hắn hướng đến không lớn.
Bình thường Bí thư tỉnh Lĩnh Nam đều kiêm nhiệm uỷ viên của Cục chính trị Trung ương, còn vị trí của Chủ tịch tỉnh dùng để chiêu đãi nhân tài mới xuất hiện.
Hồ Tuấn Trung không dính đến chuyện này, trong đầu ông ta chắc muốn nhảy ra khỏi Lĩnh Nam. Làm chức vị chính ở một tỉnh khác, nhưng trước mắt ý tưởng này, cũng vẫn chỉ là chỉ mình ông ta tình nguyện.
Chức vị chính đảng của một tỉnh, Trung ương rất coi trọng. Trong vấn đề đề bạt chọn người, có thể nói là cực kỳ thận trọng.
Hồ Tuấn Trung ở làm Phó bí thư nhiều năm ở Lĩnh Nam, nhưng vẫn chưa đi vào tầm nhìn của Trung ương, đây cũng là chỗ khiến ông ta ưu phiền.
Nhưng lúc này đây, tình huống dường như không có như lúc trước.
Gần đây Trung Ương quan tâm cao độ đối với sự phát triển của Lĩnh Nam, cao tầng không còn cáu bẩn với tư tưởng chủ nghĩa bảo thủ tồn tại trong của Lĩnh Nam, hay là phương diện công tác cải cách của Lĩnh Nam.
Mà Hồ Tuấn Trung hiện tại đang phát cờ cải cách rất rõ nét ở Lĩnh Nam. Điểm này nhận được sự coi trọng của cao tầng.
Trước đó không lâu tổ tuần tra Trung ương lần thứ tư đến Lĩnh Nam kiểm tra, Hồ Tuấn Trung lúc ấy là lãnh đạo Tỉnh ủy tiếp đãi bọn họ.
Tổ trưởng tuần tra, trung tâm phát triển cải cách Quốc hội chủ nhiệm Hồng Huy và Hồ Tuấn Trung đang trò chuyện rất vui, Hồng Huy sớm nhậm chức ở trường Đảng Trung ương, sau từ cao tầng trao quyền cho cấp dưới đến vùng Tây Bắc đảm nhiệm lãnh đạo chủ chốt, đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tấn Tây, là cán bộ có tiếng tăm trên chính đàn của nước cộng hòa.
Sau do nhiều nguyên nhân không thể tiến lên bước nữa, nhưng ông ta công tác nhiều năm ở Quốc hội nên có mạng lưới quan hệ rất rộng.
Mà ông ta và Hồ Tuấn Trung khi nói chuyện với nhau, rất khách khí, thậm chí là tán thưởng lẫn nhau. Đây là sự khích lệ rất lớn đối với Hồ Tuấn Trung.
Chủ nhiệm Hồng nói Lĩnh Nam nên có nhiều cán bộ như Hồ Tuấn Trung.
Hồ Tuấn Trung lại khách khí nói mình trưởng thành ở Lĩnh Nam, nên có tình cảm với Lĩnh Nam.
Hồng Huy liền khuyên ông ta phải mở rộng tầm nhìn, phải mang cả nước đặt trong tim, cán bộ nơi khác có thể đến nhậm chức ở Lĩnh Nam, cán bộ Lĩnh Nam cũng có thể đi nơi khác.
Những lời nói này của Hồng Huy, khiến Hồ Tuấn Trung rất cảm động.
Hồ Thắng Lợi trong chốc lát đã đem hộp trà tới, Hồ Tuấn Trung để Trần Kinh pha trà cho mọi người.
Trong chốc lát, hương trà đã lượn lờ khắp phòng khách, mà bầu không khí nói chuyện của hai bên dường như cũng càng sôi nổi rồi.
Hồ Tuấn Trung rất quan tâm sự phát triển của Lân Giác, hỏi Trần Kinh rất nhiều vấn đề thiết thực trong việc xây dựng phát triển ở Lân Giác.
Trần Kinh báo cáo cho ông ta chỗ vướng mắc và hiện trạng hợp tác trước mắt của hai nơi này. Hắn không che dấu sự kỳ vọng vào sự ủng hộ mạnh mẽ của Tỉnh ủy cho chuyện này, muốn Tỉnh ra mặt, để cho việc hợp tác của hai thành phố nhanh trong được triển khai.
Hồ Tuấn Trung nghe xuôi tai cười ha ha, nói:
- Tiểu Trần, cậu quả thật khó lường. Chuyện thế này, Bí thư Hoàng của các cậu còn chưa chủ động đến Việt Châu tìm tôi. Cậu ngược lại, cậu là Bí thư Quận ủy, sao lại bôn ba cố gắng đối với việc này thế, tinh thần của cậu quả thật đáng khen.
Trần Kinh cười xấu hổ, nhưng hắn chợt lấy lại vẻ điềm tĩnh, nói:
- Bí thư Hồ, tôi cũng có điểm khó xử của tôi. Sự phát triển Lân Giác của chúng tôi bắt đầu định vị tương đối cao, toàn bộ quy hoạch phát triển được trù tính lâu dài mới vạch ra kế hoạch đấy. Hiện tại quy hoạch của chúng tôi đều đã lên ngựa rồi, trên thực tế chúng tôi còn sắp trải rộng ra, nhưng cần phải theo kịp tốc độ phát triển của chúng tôi.
Không theo không kịp tốc độ phát triển, sẽ dẫn đến lãng phí tài nguyên và bỏ không không dùng đến, không nói gạt ông, trước mắt Lân Giác cần có sự hợp tác của hai nơi này.
Lãnh đạo trong thành phố của chúng tôi cũng rất coi trọng việc này, nhưng tôi cố gắng đi làm công tác trong thành phố, cũng không thể buông lỏng quan hệ xã hội với cấp cao phải không? Tôi đây cũng không phải là làm việc vượt cấp, trước mắt đối với chuyện phát triển và hợp tác của hai nơi, bộ máy hai cấp trong thành phố của chúng tôi đã thống nhất ý kiến rồi.
Hồ Tuấn Trung cười, nói:
- Cậu buông lỏng một chút, tôi không phê bình cậu. Từ sâu trong tâm mà nói, thấy tinh thần phấn chấn bồng bột, cố gắng dốc sức làm của cậu, trong lòng của tôi rất xúc động. Lĩnh Nam cần có cán bộ như cậu, càng nhiều càng tốt.
Nụ cười của ông dần thu lại, uống một ngụm trà, ánh mắt có chút mơ hồ.
Hồ Tuấn Trung không phải dung quan, ông ta đang đảm nhiệm Phó bí thư, cũng đang cố gắng làm tốt các hạng mục công tác, đang cố gắng đem quan niệm chính trị của mình quán triệt trong công việc thực tế.
Trong đó việc cải cách chế độ cán bộ, là vấn đề trọng điểm mà ông ta rất quan tâm, đó cũng là công việc mà ông ta đã tận lực làm mấy năm qua.
Chọn lựa một đám cán bộ ưu tú từ bên ngoài tỉnh đến Lĩnh Nam, đảm nhiệm nhân vật số một chính quyền đảng ủy các cấp của Lĩnh Nam, để thực hiện ý nghĩ này Hồ Tuấn Trung đã vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng mới có thể thực thi đấy.
Nhưng thực thi kế hoạch này, định luận bây giờ là thất bại, hoàn toàn thất bại.
Điều này với ông ta mà nói, là một đòn đả kích, ông ta mãi canh cánh trong lòng việc này.
Hiện tại Trần Kinh chỉ thành công trong mấy vụ án, dưới tình huống như vậy, ông ta đối mặt Trần Kinh, trong lòng đương nhiên rất có cảm xúc.
Gần đây cán bộ cao cấp trong Tỉnh đánh cờ kịch liệt, Hồ Tuấn Trung chỉ chọn cách tự lo thân mình.
Nhưng ông ta biết rõ, quan hệ giữa Trần Kinh và Kiều Chính Thanh rất gần, mà Kiều Chính Thanh trước mắt chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất với Diêu Quân Huy.
Quan hệ giữa Diêu Quân Huy và Hồ Tuấn Trung không phải là nhỏ, hai người là bạn thời đại học, điều này rất hiếm thấy trên chính đàn của Lĩnh Nam.
Vì chuyện này mà, Hồ Tuấn Trung còn đặc biệt nghiên cứu mối quan hệ giữa Trần Kinh và Kiều Chính Thanh.
Ông ta không hiểu không biết, tìm hiểu cặn kẽ, trong lòng của ông ra rất hoảng hốt.
Hiện tại Lĩnh Nam đồn đại Trần Kinh dựa vào bối cảnh của gia đình nhà bà xã, Kiều Chính Thanh là người Tây Bắc Hệ, nhưng Trần Kinh chỉ dựa vào Kiều Chính Thanh sao?
Sự thật hiển nhiên không phải là người như thế.
Lần trước Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương Mễ Tiềm đã đến Lĩnh Nam điều tra nghiên cứu, quan hệ giữa Mễ Tiềm và Trần Kinh rất gần, nhưng Mễ Tiềm và Kiều Chính Thanh quả không chung đường.
Càng làm cho Hồ Tuấn Trung giật mình chính là, gần đây hai tỉnh Lĩnh Nam và Tô Bắc đang trao đổi kinh nghiệm cải cách phát triển, trước mắt hai tỉnh đang tien phong trong sự phát triển của nước cộng hoà, đang âm thầm cố gắng.
Vào tháng sau, Lĩnh Nam sẽ nghênh đón một cuộc phỏng vấn nặng ký đến từ Tô Bắc.
Bí thư tỉnh Tô Bắc Sa Minh Đức đích thân dẫn đoàn đến Lĩnh Nam học tập giao lưu.
Nói là học tập giao lưu, trên thực tế không phải như vậy. Xu thế phát triển gần đây của Tô Bắc rất mạnh, từ trạng thái và tốc độ mà nói, đã vượt qua Lĩnh Nam.
Hơn nữa bên ngoài đều cho rằng quy hoạch phát triển của Tô Bắc hơn hẳn Lĩnh Nam, cũng có tiềm lực, bởi vì có kinh nghiệm phát triển của Lĩnh Nam để tham khảo, bọn họ có thể sẽ đi ít đường vòng hơn.
Không thể không nói, sự phát triển của Tô Bắc đã gây áp lực cho Lĩnh Nam.
Lúc này Bí thư Sa của Tô Bắc đích thân đến Lĩnh Nam, khiến cho tỉnh ủy Lĩnh Nam rất coi trọng.
Bí thư tỉnh ủy Miêu trên hội nghị thường vụ đưa ra yêu cầu, nhân dịp đoàn phóng viên anh em của Tô Bắc đến Lĩnh Nam, Lĩnh Nam từ trên xuống dưới phải giữ vững tinh thần nghị lực, dùng diện mạo tinh thần nhanh nhẹn hoạt bát để đón tiếp sự thăm viếng của bọn họ.
Nếu ai để cho Lĩnh Nam mất mặt, ai gây ra sự chê cười, ông ta sẽ cắt chức.
Bí thư Miêu còn đặc biệt chỉ thị, để cho Hồ Tuấn Trung phụ trách toàn bộ công việc tiếp đãi, ông ta thầm dặn dò Hồ Tuấn Trung, nói Sa Minh Đức lần này đến đây là lai giả bất thiện, là tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ thị uy.
Lĩnh Nam nhất định phải làm cho bọn họ ý thức được, khoảng cách giữa bọn và Lĩnh Nam còn cần lấy kính viễn vọng mới có thể thấy rõ ràng.
Ở phương diện tiếp đãi, Hồ Tuấn Trung phải suy nghĩ kỹ càng, phải cam đoan công việc tiếp đãi tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn.
Hồ Tuấn Trung nhận được nhiệm vụ này không dám chậm trễ, đích thân đi bố trí công việc.
Nhưng vừa lúc đó, từ Tô Bắc truyền đến một tin tức khiến ông ta chấn động.
Văn phòng tỉnh ủy Tô Bắc gọi điện thoại cho Lĩnh Nam bên này phải phối hợp lịch trình phỏng vấn, trong đó đặc biệt nhắc tới, Bí thư Sa của bọn họ muốn đi đến một nơi tên là Lân Giác.
Phó bí thư Văn phòng Hầu Tiểu Lâm bị lịch trình làm cho phát sầu, lập tức báo cáo cho Hồ Tuấn Trung.
Hồ Tuấn Trung lúc này đột nhiên ý thức được, Sa Minh Đức trước kia đảm nhiệm qua Bí thư Tỉnh ủy của Sở Giang, mà Trần Kinh lại là cán bộ từ Sở Giang tới, đây tuyệt đối là một sự trùng hợp.
Phát hiện này khiến Hồ Tuấn Trung không thể không lại một lần nữa xem kỹ Trần Kinh.
Ông ta lần đầu tiên ý thức được, một số tin đồn của Lĩnh Nam có chút đánh giá quá thấp tài tử Trần Kinh của Sở Giang này.
Trần Kinh quen với Mễ Tiềm, có thể giải thích được vì Mễ Tiềm trước kia là Trưởng ban Tổ chức của Sở Giang, mà Trần Kinh nằm dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Mễ Tiềm.
Nhưng quan hệ giữa Trần Kinh và Sa Minh Đức không phải là ít, điều này giải thích thế nào chứ?
Một trưởng phòng nho nhỏ, tại sao có thể có quan hệ với Bí thư Tỉnh ủy chứ?
Việc này nói ra cũng sẽ không có người tin. Đặt vào Lĩnh Nam mà xem, đừng nói là một Trưởng phòng của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, chính là Phó chủ tịch của Ủy ban nhân dân tỉnh khi tiếp xúc với Bí thư Sa, muốn được lời khen ngợi của Bí thư Miêu, đều khó như lên trời.
Xếp hạng của Phó chủ tịch tỉnh gần cuối, một năm không gặp được mặt Bí thư Miêu là chuyện bình thường.
Mà hết thảy sự tình này, đều là căn nguyên khiến cho Hồ Tuấn Trung hôm nay có chút khách khí với Trần Kinh.
Trần Kinh ở Lĩnh Nam đơn thương độc mã, rất nhiều người nhận thức hắn quá mức đơn giản, tiền đồ trong tương lai của người thanh niên này tuyệt đối là không thể lường được đấy...