Quan Sách

Chương 676: Ra tay mạnh mẽ!

Ban Tổ chức Lân Giác thông cáo, miễn đi chức vụ Bí thư Đảng ủy trấn Ngọc Vân của Thôi Đạo Quốc. Tin tức vừa được công bố đã xôn xao khắp nơi.

Không nghi ngờ gì, sự bãi nhiễm này quá đột ngột, Thôi Đạo Quốc xem như cũng là một cán bộ trẻ tuổi công tác ở Lân Giác, không chỉ có chút danh tiếng ở Lân Giác mà còn là cán bộ trẻ tuổi có danh tiếng trong khắp Hải Sơn, làm sao lại bị bộ phận miễn chức, cuối cùng là đã phạm phải sai lầm gì?

Thái độ của Ban Tổ chức Lân Giác là cự tuyệt không nhận bắt cứ phỏng vấn nào cũng không giải thích gì về việc miễn chức Thôi Đạo Quốc.

Ở Quận ủy Lân Giác Trần Kinh mời dự họp hội nghị thường ủy, trong cuộc họp, hắn nghiêm túc đề xuất tình hình không tốt của việc thi công công trình bất động sản “hào đình giữa núi” có thể xuất hiện tại Trấn Ngọc Sơn.

Căn cứ vào tinh thần đoàn kết văn kiện của Thành ủy Hải Sơn, Ủy ban nhân dân thành phố cùng với Ngành đất đai công bố, bất luận tin tức gì liên quan đến vấn đề khai thác núi Bạch Thạch, các hạng mục phát triển, nhất định phải báo cáo với cấp trên, cần phải có chữ ký của các lãnh đạo chủ quản cấp Đảng, Chính phủ mới được tiến hành.

Dự án “Bán sơn hào đình” sao lại có thể bắt đầu thi công trong khi Trần Kinh là Bí thư Đảng ủy Lân Giác lại không chút nào hay biết?

Trần Kinh triển khai hội nghị lần này, trái ngược với sự tao nhã trong những lần họp trước kia, trong cuộc họp vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn nói ra quan điểm về tình trạng bộ máy của Lân Giác hiện giờ, có phải cần một cuộc chỉnh đốn tác phong làm việc hay không, có cần nghiêm túc chỉnh đốn phong thái của bộ máy hay không.

Từ miệng Bí thư nói ra những lời như vậy có thể nói là cực kỳ nghiêm khắc, ngụ ý chính là vô cùng bất mãn với với một số cán bộ trong bộ máy, coi như ra mặt khiển trách sai lầm của một số cán bộ rồi!

Đây là lần đầu tiên Trần Kinh có hành động như vậy kể từ khi hắn nhận chức Bí thư Lân Giác đến nay, còn lần này, Trần Kinh cũng thật sự khai triển lộ ra bộ mặt dũng mãnh của mình, trong Hội nghị Thường ủy, hai nữ đồng chí La Yến và Dương Lệ Quần thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên, câm như hến!

Sau khi triển khai Hội nghị Thường ủy lần này, ở quận còn cử ra rất nhiều tổ điều tra, điều tra nghiêm túc các khâu trong dự án “Bán sơn hào đình”, bao gồm phê duyệt, thi công, mua đất, di dời và nhiều công tác khác của dự án, cuối cùng đều tra ra, dự án “Bán sơn hào đình” tồn tại hơn mười hạng mục không phù hợp với quy định của pháp luật.

Xét theo mấy vấn đề này, Quận ủy quyết định chính thức yêu cầu đình chỉ thi công dự án “Bán sơn hào đình” phối hợp với các ngành tương quan xử lý tốt các vấn đề còn tồn đọng.

Quận ủy Lân Giác đề ra quyết định nào, trong chốc lát, dự án “hào đình giữa núi” ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mà Trần Kinh lần này ra tay vô cùng cương quyết khiến cho nhiều người phải kinh hãi.

Núi Bạch Thạch, hôm nay Trần Kinh điều tra trấn Bạch Thạch. Nhân viên đi cùng bao gồm chủ nhiệm Lưu Khúc Phong phòng Văn hóa quận, lãnh đạo chủ chốt viện Bảo tàng, còn có một số chuyên gia địa chất văn hóa được tỉnh đặc biệt mời đi cùng.

Trong phòng họp lớn của trấn Bạch Thạch, Trần Kinh tổ chức hội nghị nhấn mạnh núi Bạch Thạch và tài nguyên thiên nhiên và văn hóa trọng yếu của Lĩnh Nam, là một dãy núi quan trọng nhất của địa phận phía Nam tỉnh Lĩnh Nam, làm sao có thể khai thác, tận dụng phát triển dãy núi này nhất định phải nghiêm túc và thận trọng, bất luận có gì sai xót đều có thể gây ra tổn thất không thể cứu vãn.

Trong cuộc họp Tề Mậu Lâm đưa ra, núi Bạch Thạch nếu vẫn không phát sinh chuyện, vậy nhiệm vụ phát triển cấp trên bàn giao xuống làm sao có thể hoàn thành.

Trần Kinh nói, một núi Bạch Thạch không phát triển cũng không ảnh hưởng được đến sự phát triển của đại cục, nếu mỗi địa phương đều nói phát triển vậy có phải muốn đem cả Cố Cung kia san bằng để khai thác và phát triển bất động sản hay không?

Sau khi tan họp, theo lý mà nói, có người tỏ vẻ lo lắng cho Trần Kinh, cho rằng Trần Kinh đình chỉ dự án “Bán sơnhào đình” có thể sẽ dẫn đến nhiều ảnh hưởng tiêu cực.

Hiện nay là thời kỳ mấu chốt để Lân Giác thu hút mối đầu tư. Tình hình Lân Giác có đầu tư được không, tư bản tiến vào Lân Giác sau này có được bảo hộ chắc chắn hay không, đây là những điều vô cùng quan trọng, nếu làm lớn chuyện “Bán sơn hào đình” có thể có ảnh hưởng tiêu cực đến hoàn cảnh đầu tư của Lân Giác hay không?

Trần Kinh kiên quyết bác bỏ những cách nói này, tình hình đầu tư của Lân Giác có được hay không, không phải lấy hạng mục núi Bạch Thạch ra để trao đổi, bất luận một bậc Đảng ủy nào cũng đều phải có nguyên tắc cứng rắn, chính nhờ những nguyên tắc bảo đảm mạnh mẽ như vậy, các nhà đầu tư mới có thể có được sự bảo hộ hữu hiệu.

Tất nhiên, lần này Trần Kinh đi thị sát có dẫn theo cả phóng viên, tất cả những lời hắn nói đè có bản ghi chép thật sự, cũng rất nhanh được phát tin trên Đài phát thanh và truyền hình Lân Giác, phong thái của Trần Kinh, hắn chính là quyết tâm so tài cũng hạng mục “Bán sơn hào đình” này.

...

Ôn Hải, thành phố Hải Sơn, bởi vì việc đình chỉ “Bán sơn hào đìnhhiện giờ trong nội bộ tập đoàn cũng đang phải liên tục tìm sách lược ứng phó.

Tòa nhà Hải Sơn, tầng cao nhất, văn phòng xa hoa của Quan Kế Vũ, anh em nhà Quan thị, còn có Chủ tịch Hội đồng Quản trị tập đoàn Yến Kinh, phụ trách dự án “Bán sơn hào đình” lần này, Lưu Thịnh, tức giận nói:

-Quận ủy Lân Giác đây thực là muốn vu oan cho người khác, sợ gì không tìm thấy tội danh! Đầu tiên các hạng mục bất động sản phê duyệt đều dựa theo một hình thức tiến hành, dự án “Bán sơn hào đình” của chúng ta tất cả điều kiện đều phù hợp. Nhưng bây giờ, một chút vấn đề giải phóng mặt bằng, bồi thường mạ non, tình hình bồi thường... đây không phải là nhắm mắt làm bừa rồi sao?

Anh ta dừng một chút, nhắm vào Trần Kinh:

-Trần Kinh, người này tôi hiểu, lòng dạ hẹp hòi, trả thù ngoan độc. Có phải Ôn Hải chúng ta trước kia đã đắc tội gì với hắn hay không, hay là công tác quan hệ xã hội của chúng ta có gì sơ hở sao?

Quan Kế Quân cười hắc hắc nói:

-Ai biết? Tôi thấy Trần Kinh này là nghé con mới đẻ, rõ ràng là muốn đối đầu với Ôn Hải chúng tôi! Chuyện này tôi thấy nên đến sắp xếp với một số lãnh đạo các ngành trong thành phố đi, tôi muốn xem, hắn có thể thật sự trụ vững được không, có phải muốn lật đổ tất cả xuống dưới hay không!

Quan Kế Quân xuất thân là xã hội đen, trên người sát khí rất nặng, nói vào câu mũi....trong lòng liền khó chịu đến mức không kìm nổi mà nói thầm một câu:

-Con nghé này thật con mẹ nó, thực hận không thể tìm vài anh em đến chăm sóc tên tiểu tử đó, xem hắn còn dám làm càn hay không!

Quan Kế Vũ nhíu mày, sắc mặt âm trầm trừng mắt liếc ông em một cái nói:

-Em có thể làm được thật sao? Vậy em đi luôn đi! Đi ngay bây giờ đi!

Quan Kế Quân bị đại ca mắng, khí thế giảm đi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, Quan Kế Vũ cười ha hả, lạnh lùng nói:

-Chưa nói lời nào đã trở thành người câm điếc, thật nhảm nhí!

Quan Kế Vũ nói một câu bực tức sau đó quay đầu nói với Lưu Thịnh:

-Lưu Tổng, hôm nay chúng ta mở cuộc họp này là để thương lượng đối sách cụ thể, có câu ngạn ngữ nói rằng “dân không đấu được với quan”, chúng ta bị đình công, vậy cần phải nghĩ cách chỉnh đốn và cải cách, đi sắp xếp vài mối quan hệ đi.

Được rồi, Lưu Tổng, thoải mái một chút đi, không phải đình công thôi sao! Tôi còn không gấp, đơn vị thi công của anh gấp cái gì? Đình công có thể cho mọi người nghỉ ngơi thư giãn một chút, hôm nay chúng ta ra biển chơi một buổi, giải phóng áp lực đi!

Quan Kế Vũ nói xong, không khí trong phòng cũng dịu đi ít nhiều, Lưu Thịnh nhìn thật sâu vào mắt ông ta, trong lòng cười lạnh.

Tính cách của Quan Kế Vũ và Quan Kế Quân hoàn toàn khác nhau, nhưng Lưu Thịnh thấy, cách nói này cũng không hẳn đã chuẩn xác.

Trong lòng Quan Kế Vũ thực ra so với Quan Kế Quân càng sốt ruột, dự án “Bán sơn hào đình” tuy chưa thể tính là một hạng mục lớn, nhưng hạng mục này liên quan đến việc thành bại của việc tiến quân vào núi Bạch Thạch, hơn nữa hạng mục này chính là một mồi thử, nếu như “Bán sơn hào đình” có thể thuận lợi tiến hành, có lẽ khả năng bước tiếp theo tiến vào núi Bạch Thạch sẽ là “thuận lý thành chương” vô cùng thuận lợi.

Nhưng hiện giờ, hạng mục vừa mới bắt đầu liên gặp phải vấn đề, nếu vấn đề này xử lý không tốt , kế hoạc mở rộng trong tương lai của ông ta có thể vĩnh viễn không thể thực thi, nếu là như vậy, tổn thất thật sự quá lớn!

Quan Kế Vũ hiểu rõ nội tâm như lửa đốt, trên mặt lại tỏ vẻ thoải mái, lại nói ông ta căn bản không tín nhiệm Lưu Thịnh.

Lưu Thịnh nhìn thấu tất cả, Quan Kế Vũ là người như thế nào, ông ta có thể hiểu rõ

Lần này, Lưu Thịnh làm nhiều việc tâm địa gian xảo như vậy, chính là muốn khảo nghiệm tên tiểu tử này.

Nói thật, hành động lần này của Trần Kinh thật sự khiến Lưu Thịnh giật mình kinh hãi, Trần Kinh là một người biết nhìn thời thế, theo lẽ thường hắn chắc chắn sẽ không hành động như vậy.

Nhưng hắn thật sự còn làm lớn chuyện, khiến cho cục diện lâm vào bế tắc, coi như không có bất kỳ đường sống nào để quay đầu.

Đây chỉ còn một cách giải thích, Trần Kinh không còn chỉ xem xét thời thế, hơn nữa hắn còn dựa theo quy định để xuất chiêu.

Mặc kệ thế nào, muốn cứu vãn cục diện hiện giờ, Lưu Thịnh phải nghe ngóng. Anh ta xin ý kiến phê bình là muốn kiểm tra chút xem Quan Kế Vũ có phải như lời đồn thần thông quảng đại lắm sao, hiện tại vừa hay, anh ta không cần tự mình nghĩ cách nữa, lần này là một cơ hội tuyệt vời.

Lưu Thịnh đi rồi, trong phòng chỉ còn hai anh em Quan thị.

Quan Kế Quan hạ giọng nói:

-Đại ca, lãnh đạo bên kia nói như thế nào? Tên tiểu tử Trần Kinh này rất không nể tình, đây thực là không nể mặt lãnh đạo mà! Thực sự cái gì cũng có thể nhịn chứ cái này không thể!

Quan Kế Vũ cau mày nói:

-Chờ chút đi, bình tĩnh đừng vội, không cần vội vã như vậy, lãnh đạo cũng có cái khó xử của lãnh đạo, tin rằng sẽ có cách giải quyết mà thôi!

-Vậy sao!

Quan Kế Quân cười ha hả nói:

-Trần Kinh hắn ta là cái thế gì chứ, không phải chỉ là một Chủ tịch quận thôi sao, lãnh đạo có mười mấy khu chứ gì...

Anh ta nói một nửa, đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này điện thoại đột nhiên vang lên!

Quan Kế Vũ trực tiếp đi nghe điện thoại, trong điện thoại truyền tới một thanh âm cực kỳ trầm thấp, Quan Kế Vũ vừa nghe vội hỏi:

-Chủ nhiệm, lãnh đạo bên đó có tin tức gì không? Cô nói sao?

-Kế Vũ à, thái độ mềm mỏng một chút, đi làm nhiều công tác quan hệ xã hội một chút, anh cũng biết đấy, khởi công công trình lớn như vậy, vậy mà ngay cả Bí thư Quận ủy Lân Giác cũng không hề hay biết, anh muốn làm gì đây? Thực sự phụ sự coi trọng của lãnh đạo đối với anh!

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm kia rất nghiêm khắc.

Quan Kế Vũ có chút sợ hãi, vội giải thích:

-Không phải chủ nhiệm, dự án của chúng tôi đều chia trác cho các lãnh đạo trong vùng, tôi sao lại...

-Được rồi! Được rồi! Không cần phải nói nữa, dù sao chuyện này anh phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu, lập tức nghĩ cách chỉnh đốn và cải cách, tranh thủ các mối quan hệ, năng lực quan hệ xã hội của xí nghiệp là năng lực trọng yếu, nhân cơ hội lần này anh cũng luyện tập một chút đi!

Quan Kế Vũ trong lòng trầm xuống, sắc mặt trở lên cực kỳ âm u, đầu dây điện thoại bên kia dường như có thể cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc của ông ta, nói:

-Sao vậy? Còn có nghi vấn gì không? Tôi nói với anh, lãnh đạo rất tức giận, anh cẩn thận cân nhắc đi!

“Ba!” đầu dây điện thoại ngắt kết nối, Quan Kế Vũ chỉ còn nghe thấy thanh âm “Tút Tút”. Thật lâu sau ông ta mới buông điện thoại, ánh mắt lộ vẻ mơ hồ!

Thật không nên nghe lời con bê Lưu Thịnh kia mà..., gạo nấu thành cơm cái chó gì chứ, bây giờ Trần Kinh người ta thực sự dám động thủ, mà thái độ của lãnh đạo lại mơ hồ, Quan Kế Vũ liền lâm vào thế bị động, hiện tại ông ta đi làm quan hệ xã hội, còn không phải là mặt dày đi gặp người ta sao? Thật sự là uất ức mà, Trần Kinh này thực đúng là con mẹ nó có ba đầu sáu tay!