Quan Sách

Chương 662: Bị hiểu nhầm to rồi!

Lái chiếc xe Passat nhanh như chớp tiến vào cư xá, quay một đường đuôi rất đẹp mắt đỗ tại vị trí của mình, Trần Kinh cảm thấy vô cùng thích thú.

Hắn dù sao cũng là người trẻ tuổi, cũng như tất cả những người trẻ tuổi khác, hắn vẫn còn một mặt thanh xuân sáng chói.

Chỉ là bình thường môi trường làm việc không cho hắn cơ hội thể hiện mặt này, là Bí thư Quận ủy, hắn ở tít trên cao, người khác nói chuyện trước mặt hắn đều phải cẩn thận nơm nớp lo sợ, hắn đâu thể bộc lộ mặt tinh nghịch của mình ra được? Nếu thật sự như vậy, ước chừng phải hù dọa không ít người.

Thời gian gần đây hắn lái xe khá nhiều, kỹ thuật càng luyện càng thành thạo, hơn nữa hiện tại chiếc Passat của hắn tính năng vừa tốt, chiếc Toyota cũ nát trước đây không thể nào so sánh được.

Chiếc Toyota cũ trước đây chỉ gần 100 nghìn, tư thế rất cứng nhắc, Phương Uyển Kỳ có lần lái xe của hắn, cười như đuổi bò, Trần Kinh hiện tại sau khi lái xe, cảm thấy trước đây mình đúng là đã đuổi mấy con bò.

Xe dừng hẳn, Trần Kinh thu dọn đồ đạc xuống xe, đúng lúc này, nghe thấy đằng sau có một người con gái nói thầm:

-Thần khí cái gì? Coi mình là dân đua xe? Giàu xổi, người trẻ tuổi lái xe già, cho rằng rất thành thạo sao?

Trần Kinh hơi nhíu mày, không biết làm gì chỉ cười, hắn không hề ngoảnh lại.

Bởi vì hắn biết, chỉ cần mình ngoảnh lại, chắc chắn sẽ khó xử, bời vì những câu nói chua xót của người khác, dẫn đến cãi vã thì không đáng chút nào.

Trần Kinh giả vờ không nghe thấy, đi thẳng đến thang máy của cư xá.

Hắn mơ hồ cảm thấy đằng sau có tiếng bước chân đang đi về phía mình, hắn tăng tốc bược đi, người ở đằng sau cũng đi nhanh.

Giày cao gót nện xuống nền nhà xi măng phát ra âm thanh rất trong trẻo “Cạch!Cạch!”

Trần Kinh đi đến thang máy bấm nút, cửa thang máy mở ra, hắn nhanh chóng bước vào.

Tiếng bước chân ở đằng sau càng nhanh, ở khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, một cánh tay thon dài vươn vào thang máy, cửa thang máy lại dần dần mở ra.

Một người con gái mặc âu phục màu đen đầy sức sống đứng ở cửa, mắt cô ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, thần khí cực kì kinh ngạc lại có chút cổ quái.

Trần Kinh ngạc nhiên tại trận, đây không phải Ân Đình Đình sao?

-Cô…Cô ở đây?

Trần Kinh nói.

Ân Đình Đình soi Trần Kinh từ trên xuống dưới, từ từ đi vào thang máy, ánh mắt rất cỏ quái, nói:

-Sao? Rất ngạc nhiên sao? Tôi không thể ở đây?

Trần Kinh bị cô ta làm cho mất tự nhiên, hơi nhíu mày, Ân Đình Đình nói:

-Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ đến gõ cửa. Tôi nói anh trốn cái gì chứ? Anh trốn thì tôi không quen anh sao?

Trần Kinh hít sâu một hơi, nhất thời ngẩn ngơ không nói được gì.

Ai trốn? Vừa rồi căn bản không biết đằng sau là Đình Đình. Sớm biết là con nhỏ này, mình phải trốn gì chứ?

-Làm ăn cũng tốt mà! Mới có bao nhiều lâu, đã có xe, lại còn ở trong nhà ở hoa viên Tân Giang, giỏi thật!

Ân Đình Đình nói, cô cười ha ha, ánh mắt liên tục nhìn mặt Trần Kinh. Mấy tháng trước còn muốn đến Lĩnh Nam tìm việc, hiện tại đã có nhà, có xe. Tốc độ phát triển e rằng hơi nhanh quá rồi.

Trần Kinh rất hiểu biểu cảm ngạc nhiên của Ân Đình Đình, hắn nhún vai, buông tay không có cách nào giải thích.

-Đinh!

Thang máy dừng lại, Trần Kinh tới nơi rồi, đợi thang máy mở cửa hắn liền đi ra ngoài, đang định nói với Ân Đình Đình, Ân Đình Đình cũng bước ra ngoài.

Cô lấy chìa khóa, mở cửa nhà 501, Trần Kinh hoàn toàn ngây ngẩn.

Mình ở nhà 502, Đình Đình ở nhà 501, việc này quá ngẫu nhiên.

-Trần Kinh, tôi hình như nhớ là hàng xóm của tôi không phải anh, anh...

Ân Đình Đình nói nửa chừng, một người đàn ông trung niên từ góc rẽ hành lang bước đến, anh ta khách khí bước đến trước mặt Trần Kinh nói:

-Chào anh, cho hỏi cô Mã Hải Lệ có phải ở đây, tôi là nhân viên dịch vụ, có người báo muốn sửa ống nước.

Trần Kinh ngẩn người, nhanh chóng phản ứng:

-Đúng, đúng, bên này, 502!

Trần Kinh nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa, hăng nhiệt tình mời nhân viên vào phòng, quay đầu lại muốn nói chuyện với Ân Đình Đình, thì thấy Ân Đình Đình đang mở to mắt nhìn mình, vẻ mặt nhăn nhó mà cổ quái.

Trần Kinh có chút khó hiểu nói:

-Tiểu Ân, cô thế này…

Trần Kinh huơ huơ tay trước mặt cô ta, Ân Đình Đình như bị thứ gì đó làm đông lại rồi, nhanh chóng rút lui, cô lui vào bên trong phòng mình, mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kinh nói:

-Anh đừng nói chúng ta quen biết nhau, nhất định không được nói chúng ta quen biết...

Cố đóng cửa bịch một cái, Trần Kinh không biết cô ta phát bệnh gì!

Hắn quay về phòng mình, chỉ đạo thợ sửa ống nước sửa chữa, đợi cho mọi việc xong xuôi, hắn đóng cửa ngồi trong phòng tĩnh lặng, hắn nghĩ lại biểu hiện bất thường lúc nãy của Ân Đình Đình, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào.

Bản thân từ nội địa đến Lĩnh Nam tìm việc, trong thời gian ngắn như vậy có thể có xe, sống trong cư xá, sống cuộc sống công chức cao cấp, là cái này không đúng sao?

Trần Kinh ngẫm nghĩ có vẻ là cái này không đúng, con bé này chỉ sợ cho rằng mình làm những việc bất chính.

Trần Kinh có chút bất đắc dĩ, hắn nghĩ lại, việc Ân Đình Đình làm cũng không được coi là việc chính đáng, nói dễ nghe một chút, làm công ty công nghệ thông tin internet.

Thật ra chính là lừa đảo, bán ra đều là những thứ hư vô mờ mịt, có một số nhân viên không làm theo lương tâm, thật sự có thể nói là kẻ lừa đảo.

Trần Kinh nghĩ một lát, lắc lắc đầu.

Lĩnh Nam đúng là quá nông nổi, rất ít người có tính nhẫn nại, theo đuổi toàn những thứ hiệu quả nhanh, trong tư tưởng cấp tiến như vậy, tự nhiên ra đời nhiều công ty cấp tiến như tiếp thị internet, không thể không nói, đây là bệnh trạng của xã hội.

Tiến vào thư phòng, Trần Kinh mới nhớ hôm nay vẫn chưa tưới nước cho hoa.

Hắn dùng bình tưới nước đổ nước vào, sau đó sau đó mở cửa đi ra hoa viên tưới nước.

Có một hoa viên nhỏ, đây là khác biệt lớn nhất giữa nhà của hắn với các nhà khác, Trần Kinh bây giờ thích hoa hoa cỏ cỏ, cho nên mỗi ngày tưới nước cho hoa, thình thoảng xới đất, hắn làm cảm thấy rất thư thái, thanh thản.

-Tôi nói anh nghe này, xã hội hiện tại không có cách nào rồi, Lĩnh Nam bên này quá nát, những chuyện bát nháo gì cũng đều gặp phải, có một số chuyện tôi không muốn nói cho anh, nói ra sợ hù dọa anh...

Trần Kinh đột nhiên nghe thấy có người nói.

Hắn nhìn sang bên phải, âm thanh phát ra từ phòng Ân Đình Đình, người nói đương nhiên là cô ta, từ ngữ khí có thể đoán được, cô ta đang gọi điện thoại.

Trần Kinh đã làm xong việc, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy Ân Đình Đình nói:

-Tôi nói anh nghe, hôm nay tôi gặp một người đàn ông ăn bám phụ nữ nhà giàu, mấy tháng trước ở nội địa học tập, mới đến Lĩnh Nam mấy tháng, người đàn ông đó đã có xe, có nhà, đều là hàng cao cấp, chúng ta lăn lộn liều mạng bao nhiêu năm như vậy, đều không bằng người ta?

Trần Kinh đột nhiên cáng đơ người, như bị người ta điểm nguyệt ngây ra không biết làm gì.

Còn Ân Đình Đình bên đó vẫn tiếp tục:

-Ai gạt anh chứ? Người đó sống ở đối diện nhà tôi, người đó tôi quen, lúc đầu tôi còn định nhận anh ta vào công ty của tôi làm, tôi thấy anh ta học đại học, hơn nữa người cũng cao ráo sáng sủa, hình tượng rất tốt, rất thích hợp làm trong ngành chúng ta.

Nhưng đâu ngờ rằng đường đi của người ta khác, hiện tại người ta giỏi rồi, nhà xe đều có...



-Vậy còn có thể là giả sao? Nữ chủ nhân ở nhà đối diện tôi biết, gần 40 tuổi rồi, ăn mặc rất đẹp, trước đây hay ra ra vào vào bên đó, thường thì phía sau thường có trai đẹp, không giả được đâu!

-Tôi biết, tôi biết, nữ chủ nhân đó đương nhiên rất nhiều tiền, tự mình mở công ty, phú bà bản địa, cực kì nhiều tiền...

Những lời phía sau Trần Kinh không nghe nổi nữa, bình nước trong tay cạch một cái rơi xuống đất rồi.

Hắn bước nhanh vào trong phòng, trong lòng cảm thấy vừa vớ vẩn lại hoang đường, còn có chút giở khóc giở cười.

Hắn vừa rồi thấy biểu hiện của Ân Đình Đình không đúng, nhưng cô ta đâu có thể nghĩ như vậy? Được phú bà bao, thế mà cô ta cũng nghĩ ra được, bản thân mình như vậy là dáng vẻ của người được phú bà bao?

Trần Kinh càng nghĩ càng buồn cười, nhưng trong lòng đúng là không thoải mái.

Hắn cầm điện thoại gọi cho Trương Hiển Lệ.

Điện thoại được kết nối, Trương Hiển Lệ ở đầu dây bên kia cẩn thận nói:

-Bí thư, anh...

-Cô tìm cho tôi cái nhà gì vậy? Chủ nhân trước đây đã điều tra qua chưa...

Trần Kinh lớn giọng, trong lòng hắn không thoải mái, đặc biết vừa rồi hắn nghe thấy Ân Đình Đình nói người đàn bà đó 40 tuổi, bình thường ăn mặc rất sεメy, đằng sau còn có giai đẹp, trong lòng hắn cảm thấy rất ghê sợ.

Mà hắn vừa mới hỏi, Trương Hiển Lệ liền luống cuống, cho rằng cư xá xảy ra chuyện gì, hoặc là người bạn đó của cô ta làm gì nhiễu loạn, cô vội nói:

-Bí thư, anh đừng nóng, tôi lập tức đến ngay...

Trần Kinh nghe Trương Hiển Lệ nói vậy, hắn mới biết câu nói tùy tiện của mình vừa rồi đã làm người ta sợ, hắn hạ giọng nói:

-Được rồi, được rồi! Không có gì, tất cả đều không vấn đề gì, chỉ là hoa viên hơi đơn điệu!

Trần Kinh tin tưởng nói.

Nói ra Trương Hiển Lệ giúp anh ta tìm nhà cũng là tận tâm tận lực rồi, Trần Kinh yêu cầu cao, nhưng giá tiền lại không muốn trả quá cao, tìm được nhà thích hợp thực sự không dễ.

Trần Kinh cũng không thể vì mấy câu nói luyên thuyên của Ân Đình Đình mà nổi giận với Trương Hiển Lệ, điều này rất vô lý.

Hơn nữa, chủ nhân của căn nhà là ai thì có liên quan gì? Người ta bây giờ không ở, căn nhà mọi mặt đều tốt, người khác không làm phiền cuộc sống của mình.

Trần Kinh nghĩ như vậy, trong lòng dần dần bình tĩnh hơn.

Trương Hiển Lệ nhất định muốn qua bên đó xem thế nào, Trần Kinh cuối cùng cũng ngăn được cô ta, gọi điện xong, Trần Kinh nhìn ra bên ngoài, mới ngạc nhiên nhận ra trời đã tối rồi.

Hắn nhìn đồng hồ trên tường, cừ thật, hơn tám giờ rồi!

Mấy tiếng đồng hồ lãng phí trôi qua rồi, thật là không hiểu ra làm sao.

Trần Kinh vội đi tắm, mặc quần áo ngủ đi vào thư phòng, từ sau lần trước nói chuyện với phụ thân, Trần Kinh kiên trì mỗi ngày buổi tối đọc sách nửa tiếng đồng hồ, mà gần đây hắn đang đọc “tuổi thơ triết học”.

Đọc sách triết học hoàn toàn khác với công việc của hắn hiện nay, mà đúng là như thế này, mỗi ngày đọc sách nửa tiếng, sau đó ngẫm nghĩ trời cao biển rộng, mọi áp lực của công việc ban ngày đều tự nhiên giảm đi...