Quan Sách

Chương 529: Ngẩng đầu đụng phải Sa bí thư!

Tỉnh ủy Sở Giang triệu tập hội nghị thường vụ tập trung nghiên cứu việc xây dựng đội ngũ cán bộ, xây dựng tác phong đảng trong sạch, và tăng cường xây dựng tổ chức toàn tỉnh…

Sau khi hội nghị thường vụ kết thúc, ban tổ chức tỉnh ủy triệu tập hội nghị toàn thể bộ ngành, ủy viên thường vụ trưởng ban tổ chức Mễ Tiềm chủ trì hội nghị đồng thời truyền đạt chỉ thị tinh thần liên quan cảu tỉnh ủy.

Trong hội nghị Mễ Tiềm nhấn mạnh, tăng cường xây dựng tổ chức, xây dựng đội ngũ cán bộ và xây dừng tác phong đảng trong sạch vững mạnh là một hữu cơ chỉnh thể, không thể xem xét những việc này một cách đơn lẻ.

Tỉnh ủy tập trung nghiên cứu những việc này, mục tiêu là nâng cao tố chất đội ngũ cán bộ, tăng tính thuần khiết của đội ngũ cán bộ, cố gắn thay đổi phương pháp phương thức phân công chọn lựa cán bộ, mà trong đó, giám sát cán bộ tổ chức đặc biệt quan trọng.

Tỉnh ủy yêu cầu rõ ràng, phải mở rộng lượng tiếp nhận thông tin giám sát tổ chức cán bộ, phải tận dụng phương thức và diễn đàn tiếp nhận tin tức mới nhất tiên tiến nhất, giám sát tổ chức cán bộ phải thể hiện ở việc lựa chọn phân công cán bộ, điều động cán bộ...giám sát cán bộ tổ chức không chỉ giám sát sau khi xong việc, mà còn phải có tác dụng cảnh giác.

Giám sát cán bộ tổ chức phải trở thành một thanh kiếm sắc treo trên đầu cán bộ đảng viên, từng giây từng phút nhắc nhở cán bộ của chúng ta, tránh việc cán bộ đảng viên bị mê hoặc bởi vật chất bên ngoài, từ đó đi đường cong, đường tà đạo, tạo nên tổn thất to lớn về vật chất và tinh thần với đảng và nhân dân.

Phó trưởng ban tổ chức Biên Kỳ đã phát biều, rõ ràng là muốn tăng cường xây dựng phòng giám sát cán bộ, muốn mở rộng quy mô hiện tại của phòng giám sát lên gấp đôi, muốn thật sự mở rộng phạm vi chức năng của phòng giám sát cán bộ, muốn tăng cường cơ cấu giám sát tổ chức các bộ ngành phòng ban thường ủy các cấp từ xã đến huyện.

Hơn nữa Biên Kỳ còn đề nghị, phòng giám sát tổ chức trong tình huống thích hợp có thể phối hợp quản lý cao cấp, phòng giám sát cán bộ , khoa giám sát cán bộ..., có thể do lãnh đạo phân quản liên quan trực tiếp kiêm nhiệm, phải truyền đạt tầm quan trọng của công tác giám sát cán bộ trong phạm vi toàn tỉnh, phải thiết lập một thể chế giám sát cán bộ toàn diện, hoàn thiện trong nội bộ tổ chức.

Hội nghị vừa kết thúc, Trần Kinh liền biến thành tiêu điểm của toàn bộ ngành.

Rất nhiều trưởng ban đều đến nói chuyện với Trần Kinh, có vài trưởng ban thân với Trần Kinh còn nói đùa, hiện tại nếu trưởng ban phòng giám sát cán bộ cao phối, Trần Kinh lập tức thăng cấp lên ban lãnh đạo rồi.

Đối với những suy nghĩ như vậy, ngoài miệng Trần Kinh đối phó, nhưng trong lòng thì biết rõ rằng là không thể.

Trần Kinh từ Đức Thủy được cất nhắc lên ban tổ chức tỉnh ủy, đây vốn được xem là đặc cách. Trần Kinh vào ban tổ chức chưa lâu, bất kể là năng lực hay kinh nghiệm đều kém xa với tiêu chuẩn cất nhắc, muốn tiến thêm bước nữa trong thời gian ngắn là không thể.

Hiện tại tỉnh ủy đề xuất rõ ràng phải tăng cường công tác giám sát cán bộ, việc này đối với Trần Kinh mà nói là một gánh nặng rất lớn.

Dù sao, Trần Kinh hiện tạI vẫn non kinh nghiệm, muốn mở rộng phạm vi, muốn biến phòng giám sát cán bộ thành phòng lớn nhất, muốn làm cho sức ảnh hưởng của phòng giám sát thẩm thấu đến toàn bộ thường ủy các cấp trong toàn tỉnh, việc này có độ khó tương đối cao.

Hội nghị hôm nay, Trần Kinh rất chăm chỉ ghi chép, ghi kín hết hai trang giấy.

Sau khi trở về, hắn còn nghiêm túc nghiên cứu tinh thần của hội nghị tỉnh ủy lần này, phải nghiêm túc, phải đem những tinh anh này vận dụng vào công việc một cách cụ thể. Công việc của phòng giám sát cán bộ phải phân công lại từ đầu, nhân viên phòng giám sát cán bộ vẫn cần phải bổ sung thêm nhiều từ bên ngoài.

Kết cấu nhân viên mới, đặc điểm của mỗi người, kinh nghiệm làm việc...tất cả những thứ này đều phải do Trần Kinh đích thân kiểm định, điều này không thể không nói áp lực rất là lớn.

Biên Kỳ gọi Trần Kinh đến, còn đặc biết trao đổi ý kiến về công việc phòng giám sát cán bộ.

Tính tình Biên Kỳ rất tốt, anh ta cười hi hi nói với Trần Kinh:

-Tiểu Trần, việc tổ chức hội nghị thường vụ tỉnh ủy lần này, đã cho thấy cơ hội thể hiện tài năng của cậu đã đến rồi! Căn cứ vào nhu cầu phát triển trước mắt, tôi đã báo cáo với trưởng ban Mễ, ông ấy đồng ý cho phòng giám sát cán bộ bổ sung thêm hai phó ban giám sát. Sắp xếp như vậy, phòng cậu binh hùng tướng mạnh rồi!

Trần Kinh ngượng ngùng nói:

-Anh Biên, việc này đúng là chuyện tốt đối với phòng chúng tôi, nhưng tôi lo rằng tôi không đủ năng lực, không thực hiện được mong muốn của lãnh đạo!

Biên Kỳ vung tay nói:

-Đừng nói những lời không may, đặc điểm của người trẻ tuổi là xông pha, nhiệt tình, việc gì cũng chưa làm đã lo, đây không phải là phong cách của Trần Kinh!

Anh ta đổi giọng nói:

-Cậu đừng vì những lời nói của tôi mà nản chí, tôi nói trưởng ban cán bộ có thể cao phối, không có nghĩa là nhất đinh phải cao phối! Trước mắt, tỉnh ủy rất coi trọng công tác giám sát tổ chức, nhưng có thể làm nên trò trống gì không, thì phải chờ công việc của chúng ta.

Bất kỳ thay đổi nào cũng đều là đau khổ, điều này có nghĩa là không được bước quá dài, không thể giải quyết một lần là xong...

-Đinh đinh!

Biên Kỳ chưa nói xong, điện thoại của Trần Kinh vang lên.

Trần Kinh đang định tắt điện thoại đi, Biên Kỳ nói:

-Cậu cứ nghe đi!

Trần Kinh bắt máy, giọng nói trong điện thoại không ngờ là thư kí của Mễ Tiềm:

-Trưởng ban Trần phải không? Mễ trưởng ban muốn gặp anh, bây giờ anh đang ở đâu?

Trần Kinh ngẩn người, che điện thoại nói:

-Biên trưởng ban, là điện thoại của Mễ trưởng ban…

Biên Kỳ khoát tay, Trần Kinh mới quay vào điện thoại nói:

-Tôi đang ở văn phòng, tôi lập tức tới ngay!

Trần Kinh chạy thẳng đến phòng Mễ Tiềm.

Mễ Tiềm ở phòng làm việc trong tòa nhà thường ủy, đó là một khoảng cách không hề ngắn.

Tòa nhà thường ủy tỉnh ngay gần cạnh ban tổ chức, là một tòa nhà nhỏ rất bình thường.

Nhưng bên ngoài tòa nhà thường ủy cảnh sát vũ trang đứng thẳng tắp, bất kỳ cán bộ từ cấp ủy viên tỉnh ủy trở xuống ra vào đều phải có giấy chứng minh, chỉ điểm này thôi đã làm cho tòa nhà nhỏ bé này trở thành một nơi thần bí nhất, cũng là nơi trang nghiêm nhất.

Trần Kinh đến tòa nhà thường ủy, liền bị cảnh sát vũ trang chặn ở ngoài cửa không cho vào.

Trần Kinh đứng lại, hắn vừa mới thở ra hơi, một đám người từ trong tòa nhà bước ra, dẫn đầu là trưởng ban thư kí tỉnh ủy Đường Kiến Bình, ngay sau đó, Trần Kinh nhìn thấy bí thư tỉnh ủy Sa Minh Đức.

Sa Minh Đức rất thản nhiên, đi lại nhẹ nhàng, không ngừng nói chuyện với người bên cạnh.

Trần Kinh đứng ở cửa, chào Đường Kiến Bình trước.

Đường Kiến Bình rất cao lớn, mặc một chiếc áo gió dài, anh ta quay sang nhìn Trần Kinh, hơi nhíu mày, miệng hơi nhếch lên, nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Trần Kinh bèn nói:

-Chào anh, bí thư Sa!

Sa Minh Đức đang nói chuyện với người bên cạnh, Trần Kinh nhìn thấy rõ ràng, bên phải anh ấy chỉnh là cục trưởng cục nông nghiệp tỉnh Cao Tiểu Thụ, còn có phó hiệu trưởng trường Đảng Liễu Hồng Nham, trước đây Liễu Hồng Nham là phó phòng nhân sự tỉnh ủy, lúc đầu cũng là cán bộ được điều động từ phòng cán bộ ban tổ chức.

Sa Minh Đức liếc nhìn Trần Kinh, dừng lại một chút, bất ngờ dừng hẳn lại.

Sa Minh Đức cười khả ái nói với Trần Kinh:

-Cậu vội vội vàng vàng đi đâu vậy?

Trần Kinh hơi sửng sốt, lập tức trả lời:

-Mễ trưởng ban gọi tôi đến báo cáo công việc!

Sa Minh Đức cười, quay lại nói với Liễu Hồng Nham:

-Đây là trưởng ban trẻ tuổi nhất trong ban tổ chức chúng ta, năm nay 28 tuổi.

Liễu Hồng Nham nói:

-Ồ, tôi biết! Tên là Trần Kinh, trẻ thật, lúc tôi 29 tuổi vẫn còn là thanh niên, chức vụ là bí thư chi bộ đại đội!

Sa Minh Đức nói:

-Thời đại đã khác, tương lai sự nghiệp của chúng ta đều là thiên hạ của giới trẻ rồi.

Anh ta nhìn Trần Kinh nói tiếp:

-Cậu đi làm việc đi! Chăm chỉ làm việc một chút!

Trần Kinh vội vâng dạ, từ từ đi vào cửa tòa nhà thường ủy.

Trong lòng hắn có chút buồn bực, không biết Sa Minh Đức và Cao Tiểu Thụ còn có Liễu Hồng Nham tại sao lại ở cùng nhau.

Nhìn điệu bộ này, Sa Minh Đức sắp đi, đi đâu đây?

Ý nghĩ này vòng vo một lúc trong đầu Trần Kinh một lúc, hắn lấp tức bỏ ý nghĩ này đi.

Đi đến cửa phòng Mễ Tiềm, Liên Cường đang cắm đầu xem tài liệu.

Trần Kinh cố ý bước thật mạnh, Liên Cường vẫn không ngẩng đầu, chỉ đến khi Trần Kinh đi đến trước mặt Liên Cường nói:

-Chủ nhiệm Liên!

Liên Cường mới ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Trần Kinh, gã vội bỏ tài liệu xuống nói:

-Anh đến rồi! Trưởng ban đợi anh suốt!

Gã đứng dậy dẫn Trần Kinh vào phòng Mễ Tiềm.

Vừa bước vào, Trần Kinh liền thấy trên bàn Mễ Tiềm đặt một bình hoa rất lớn, bên trong cắm một bó hoa bách hợp trắng.

Hoa bách hợp?

Trong lòng Trần Kinh trầm xuống, lại nhớ đến bó hoa bách hợp mà Thẩm Hải tặng ở Hong Kong, Trần Kinh làm xong việc, bó hoa bách hợp đó đã tàn rồi!

Hắn gọi điện cho Mễ Tiềm, Mễ Tiềm không nói gì, chỉ kêu Trần Kinh tự mình xử lý.

Nhưng hôm nay đến, Trần Kinh thình lình thấy Mễ Tiềm có hoa bách hợp ở đây.

Mễ Tiềm ngắm hoa bách hợp, dường như không nhìn thấy Trần Kinh bước vào.

Liên Cường nháy mắt Trần Kinh ám chỉ hắn cứ ngồi xuống trước, gã chậm rãi rút lui, nhẹ nhàng đóng cửa.

Trần Kinh cứ đứng như vậy, không động đậy.

Vừa đứng đã nửa tiếng đồng hồ, Mễ Tiềm dường như đang thử tính kiên nhẫn của Trần Kinh, lại như đang thưởng thức hoa, thái độ của anh ta biến đổi liên tục, làm người ta cảm thấy nắng mưa bất định.

-Đến rồi à?

Cuối cùng Mễ Tiềm cũng thốt ra hai tiếng.

Trần Kinh cẩn thận trả lời:

-Vâng, trưởng ban!

Mễ Tiềm không nhìn Trần Kinh nói:

-Hôm nay nhóm cán bộ đầ tiên được cử đi Singapore học đã trở về rồi, chuyện này cậu có biết không?

Trần Kinh ngơ ngẩn, lắc đầu, nói:

-Việc này…Tôi vừa mới nghe anh nói!

Mễ Tiềm cười nói:

-Bỏ gần tìm xa, Singapore chắc chắn tốt hơn Hong Kong sao?

Trần Kinh không nói gì, những việc này cũng không xen vào được, chỉ có thể giữ im lặng!

Một lúc sau, Mễ Tiềm quay lại nhìn Trần Kinh nói:

-Cậu không lạ gì bó hoa bách hợp này phải không?

-Không xa lạ gì, ở Hong Kong ông Thẩm bảo tôi mang về tặng anh, tôi…

Mễ Tiềm lắc đầu nói:

-Không phải tặng tôi, hoa bách hợp trên thế giới này đều như nhau, cậu thấy bó hoa này thế nào?

Trần Kinh tiến lên một bước nhìn một chút nói:

-Giống y hệt bó hoa mà ông Thẩm tặng, cũng là bảy bông!

Mễ Tiềm nói:

-Cậu nhớ kỹ, bảy chết tám sống, bảy bông hoa là để tiễn người chết, đây là phong tục tập quán của Sở Giang chúng ta…

Trần Kinh kinh ngạc không nói nên lời, mặt đỏ bừng, Mễ Tiềm cười nói:

-Được rồi, cậu còn trẻ, không hiểu những thứ này! Hôm nay cậu đi với tôi đến một nơi, bây giờ đi luôn...