Khu biệt thự lưng chừng núi là một khu nhà giàu nổi danh của Hongkong.
Hongkong nơi này tấc đất tấc vàng, có thể tìm được một nơi núi có nước, thật sự là rất trân quý, mà khu vực biệt thự lưng chừng núi này tựa vào núi kề bên lại có nước, có phong tình của Giang Nam, cho nên người mà sống ở vùng này đều là những người tinh anh nhất của Hongkong.
Khu biệt thự số 1045, nơi này là điểm đến của hôm nay.
Diệp Hải Duyên dừng xe ở cổng biệt thự số 1028, chỉ vào cổng lớn của biệt thự nói với Trần Kinh:
- Kế hoạch của chúng ta có thay đổi, anh có quen người chủ của ngôi biệt thự này không? Cô ta tên là Tần Duyệt Thần.
Trần Kinh ngẩn người, lắc đầu.
Diệp Hải Duyên ngạc nhiên nói:
- Anh không quen Tần Duyệt Thần à? Chính là Rose, chính là một ca sĩ hát “đa tình kim tiêu” đó.
Trần Kinh cau mày, ca sĩ của Hongkong và Đài Loan rất được hoan nghênh trong nội địa, còn Rose lại là một ca sĩ rất được hoan nghênh trong giới người hoa ở Hong Kong nhiều năm gần đây, cô ta rất xinh đẹp, quan trọng hơn là cô ta có một giọng hát với âm vực rất cao.
Trong âm vực của cô mơ hồ có sự khan khản tang thương, cũng có kỹ xảo rất cao, Trần Kinh không hiểu lắm về chuyện của giới văn nghệ, nhưng tên của Rose hắn cũng từng nghe qua.
Trần Kinh nói:
- Cô nói ra kế hoạch cụ thể bây giờ đi, cô muốn tôi phối hợp với cô cái gì.
Khóe miệng của Diệp Hải Duyên hơi giật nói:
- Hôm nay Rose mở tiệc, Chu Nhu là hàng xóm rất có thể sẽ xuất hiện, bởi vì Rose đã mời qua cô ta, Chu Nhu người phụ nữ này thích nhất là hư vinh, cô ta khi nhận được lời mời của người có tiếng tăm như Rose, cô ấy sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Diệp Hải Duyên dừng một chút nói:
- Chúng ta cẩn thận phân tích Triệu Đại Lâm người này, Triệu Đại Lâm người này thường táo bạo nhưng cẩn trọng. Ông ta hiện tại sống ngôi biệt thự số 1045 mà chủ nhân của ngôi biệt thự này tên là Hầu Lam, người này là nghị viên của Hongkong, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Ông ta ẩn mình trong ngôi nhà này người khác rất khó phát hiện.
Xem xét thấy thời gian hiện tại rất khẩn cấp, hôm nay chúng ta đi tham gia tiệc của Rose, trong bữa tiệc nếu như Triệu Đại Lâm xuất hiện, chúng ta sẽ nghĩ cách cách ly ông ta một mình, sau đó anh nghĩ biện pháp nói chuyện với ông ta.
Trần Kinh cắt ngang lời nói của Diệp Hải Duyên nói:
- Nhất định là đàm phán được, không thể không đàm phán được.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Hải Duyên nhìn chằm chằm Trần Kinh.
- Anh với bộ trang phục này có được không, ồ, giày Tây cứng nhắc không linh hoạt. Rose không thích người cứng nhắc.
Thần tình của Trần Kinh lạnh nhạt, căn bản không để ý sự châm biếm giễu cợt Diệp Hải Duyên.
Đi vào trong biệt thự, mới thật sự cảm nhận được sự tráng lệ xa hoa của biệt thự.
Lầu nhỏ có phong cách Châu âu, sàn nhà của phòng khách phủ một lớp đá cẩm thạch sáng choang có thể soi gương được, từ trên buông xuống một chùm đèn hoa phong tình của Bắc Âu treo ở phòng khách chiếu sáng khắp nơi như ban ngày.
Theo như lời Diệp Hải duyên nói, nam nữ tham gia bữa tiệc hôm nay đều ăn mặc rất thoải mái, không giống như tham gia tiệc, ngược lại giống như đi quán bar uống rượu, các loại điểm tâm, Champange, rượu vang đều mặc người uống, bọn trai gái bảnh bao tụm năm tụm ba thành một nhóm đang uống rượu vui chơi.
Diệp Hải Duyên rất tự nhiên kéo tay Trần Kinh bước vào đại sảnh. Sự xuất hiện của hai người lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Diệp Hải Duyên nói chuyện với Trần Kinh, cô chỉ có thể nhẹ nhàng ghé sát tai Trần Kinh nói, hai người dán chặt vào nhau, Diệp Hải Duyên bị mùi nội tiết tố nồng nặc tản ra từ trên người của Trần Kinh làm cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cô vừa lúng túng lại vừa bực bội.
Mà làm cho cô bực bội nhất chính là Trần Kinh đang muốn trốn, dường như Diệp Hải Duyên giống như con mảnh thú và dòng nước lũ, chính Diệp Hải Duyên là người dán chặt vào hắn, còn hắn thì muốn tránh qua một bên, giống như lo sợ dính mùi của cô.
- Triệu Đại Lâm là nhận ra tôi, đợi lát nữa chúng ta sẽ phải tách biệt ra, tôi sẽ đi cùng Rose, anh tự mình tìm chỗ đợi, chú ý cẩn thận cửa ra vào. Nếu Triệu Đại Lâm xuất hiện, tôi sẽ phát tín hiệu cho anh, sau đó anh nghĩ biện pháp đến gần bắt chuyện.
Diệp Hải Duyên dặn dò.
Mặt của Trần Kinh không chút cảm xúc, chỉ gật đầu.
- Chúng ta hôm nay có tổng cộng bốn người ở nơi này, anh một khi dẫn Triệu Đại Lâm đến chỗ bí mật, bốn người chúng ta đủ kẹp chết ông ta ào chỗ chết, ông ta không thể chạy thoát.
Ngay khi Diệp Hải Duyên và Trần Kinh nói chuyện, bỗng có một mỹ nữ dáng vẻ thướt tha lả lướt đi về phía này.
Sống mũi của người phụ nữ rất cao, tóc màu đen, nhưng ánh mắt có chút thản nhiên, trên miệng có điểm tô chút son môi nhàn nhạt, rất hấp dẫn.
Cô mặc váy dài bên ngoài có nạm vẩy cá, dưới ánh đèn, quần áo lấp lánh, điều này khiến cô giống như nhân vật trung tâm thật sự trong đại sảnh này.
- Rose.
Diệp Hải Duyên buông tay của Trần Kinh ra, mỉm cười vẫy tay với người phụ nữ nói.
- Hoan nghênh, hoan nghênh bạn bè đến từ Trung Quốc.
Tính cách của Rose hướng ngoại, cô duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm Diệp Hải Duyên, rồi nhìm chằm chằm Trần Kinh.
Trần Kinh mỉm cười gật đầu với Rose, Trần Kinh thường nhìn thấy Rose trên ti vi, cũng biết Rose có một phần tư huyết thống của phương Tây, một phần tư huyết thống của dân tộc thiểu số, con lai như thế thường rất đẹp, Rose cũng chính vì vậy mới chói lọi như thế.
Trong khoảng cách gần, nhìn người phụ nữ này càng hấp dẫn hơn nhìn trên ti vi.
Diệp Hải Duyên quay đầu lại nói với Trần Kinh:
- Rose, bạn của tôi đến từ Trung Quốc, anh ta là cán bộ đến từ Trung Quốc.
Rose nháy mắt một cái, nhìn Trần Kinh, trên mặt lộ ra nụ cười nói:
- Ồ, tôi biết, giải phóng quân, rất tuyệt, tuyệt đấy.
Trần Kinh có chút bất đắc dĩ, cán bộ và giải phóng quân là một chuyện sao? Nhưng trong mắt của người bên ngoài, bọn họ cảm thấy hứng thú nhất đối với nước cộng hòa chính là giải phóng quân, khí chất của trung nhân, sự hiên ngang mạnh mẽ của trung nhân, sự thần bí của trung nhân khiến cho bọn họ mê mẩn.
Trần Kinh rất cao to, lại là cán bộ của đại lục, Rose thông qua hắn để liên tưởng đến những quân nhân của nước cộng hòa, cũng chỉ sợ là một loại logic bình thường cho phép.
Rose chìa tay ra bắt tay với Trần Kinh, đôi mắt to gợi cảm của cô không kiêng nể nhìn gương mặt đang băn khoăn của Trần Kinh, cô lộ ra một nụ cười phóng khoáng nói:
- Cũng hoan nghênh anh, anh là một khách đặc biệt trong đám khách của tôi hôm nay, đợi chút nữa tôi sẽ mời rượu anh.
- Cảm ơn.
Trần Kinh thản nhiên gật đầu.
- Rất vinh hạnh.
- Thực sự rất phong độ.
Rose quay đầu đưa ngón tay cái về phía Diệp Hải Duyên, sắc mặt của Diệp Hải Duyên có chút xấu hổ, nhưng trên gương mặt lại lộ ra nụ cười duyên dáng.
Trần Kinh nhẹ nhàng ho khụ, Rose đã dắt tay Diệp Hải Duyên đi đến trước, liên tiếp giới thiệu Diệp Hải Duyên cho mọi người khắp phòng.
Còn Diệp Hải Duyên cũng giống như đang cố giao tiếp, rất nhanh cô đã dung nhập vào đám nam thanh nữ tú, Trần Kinh nữa đường tiếp một chén rượu trong tay người hầu bàn, tìm một nơi tương đối yên tĩnh ngồi xuống, một mình hưởng thụ sự yên lặng trong cái nhốn nháo náo nhiệt ở nơi đây.
Hắn có thể cảm giác được, đám người kia đang lấy Rose và Diệp Hải Duyên làm trung tâm để nhìn hắn bên này, bọn họ còn chỉ tay xì xào bàn tán, sau đó lại phát ra một nụ cười giống như chông bạc.
Trong lòng Trần Kinh âm thầm cười khổ, cảm giác này rất xấu hổ, giống như một con khỉ đang bị người chỉ trỏ bàn tán, hắn giống như đang ở vườn bách thú.
Chủ đề bữa tiệc hôm nay là rượu vang, Rose rất thích rượu vang, cô ta tự mình đầu tư mở một cửa hàng rượu ở pháp, mỗi năm đều sản xuất ra một lượng rượu vang khá ngon, cô ta di chuyển một ít rượu này về Hongkong để cho cô và bạn bè thưởng thức.
Mà bữa tiệc của những người trẻ tuổi như vậy, mọi người đều uống rượu mua vui, sau đó vừa múa vừa hát, làm cho không khí rất sôi động náo nhiệt.
Trần Kinh thừa nhận mình là một người cũ kỹ cứng nhắc, những năm tháng tuổi trẻ của hắn đều tập trung đọc sách và làm việc, giống như trường hợp của ngày hôm nay, hắn không có sở trường ứng phó.
Cho nên, hắn hôm nay có vẻ có chút dư thừa, nói khoa trương một chút chính là hạc giữa bầy gà, và đang lạc lõng trong vòng tròn của bữa tiệc kia.
Rose rất hào phóng thoải mái, cô nâng chén rượu đi đến bên này của Trần Kinh, mọi người xung quanh đang reo hò đùa giỡn điên cuồng, Trần Kinh đành phải đứng dậy.
- Mời anh một ly, giải phóng quân.
Rose xinh đẹp cười nói, khi cô ấy cười lộ ra hàm răng trắng noãn, khóe mắt cũng tựa hồ đang cười, rất gợi cảm.
Trần Kinh gật đầu nói:
- Cảm ơn cô, rượu hôm nay rất ngon, giống như phẩm chất của Bordeaux của nước Pháp chính thống.
Rose cười vui vẻ nói:
- Anh thật sự người giỏi nghề, trong gian hàng rượu nhỏ của tôi loại rượu này là hảo hạng đấy, đây là do thầy Tony trứ danh rượu của nước Pháp đích thân sản xuất đấy, anh có thể cảm nhận được mùi vị độc đáo của nó khiến tôi rất vui.
Cô nâng chén, hai người nhẹ nhàng cụng ly
Thân hình Trần Kinh bỗng nhiên dừng một chút, ánh mắt liếc xéo qua nhìn người khách vừa tiến vào cửa.
Hắn quơ quơ chén rượu, cẩn thận nhấp một ngụm trong chén rượu, cẩn thận nhấm nháp, sau đó mượn chén rượu để phóng tầm mắt về phía kia, nhìn thấy một nam một nữ đang tiến vào cửa.
Người phụ nữ có vóc dáng cao to, toàn thân mặc trang phục dạ hội chính thức.
Còn có người đàn ông hơi lớn tuổi, mặc quần áo rất chỉnh tề, trên mặt tái xám, như người thiếu dinh dưỡng, đôi mắt của ông ta rất linh động, có sự tỉnh táo như chuột, dường như nhìn quanh chú ý mọi người ở hiện trường.
Trong lòng Trần Kinh đột nhiên giật một cái, đây chẳng phải là Triệu Đại Lâm nhiệm vụ mục tiêu của hắn trong chuyến đi này sao?
Triệu Đại Lâm nhìn qua Trần Kinh bên này, Trần Kinh không có nhìn ông ta, chỉ nhìm chằm chằm Rose nói:
- Uống rượu ngon, phải uống từ từ, để thưởng thức hương vị lâu dài.
Hắn dừng một chút nói:
- Cô có khách đến rồi.
Rose dường như không có để ý câu nói kế tiếp của Trần Kinh, cô cười sằng sặc nói:
- Anh có thể làm phẩm tiểu sư của Trung Quốc.…
Sắc mặt của Trần Kinh không biến đổi nói:
- Tôi là người Trung Quốc mà.
Rose ngẩn người, lại mỉm cười.
Hai người hàn huyên, hai người khách vừa đến ngược lại có chút lung túng, còn người phụ nữ mặc trang phục dạ hội sau khi đi đảo một vòng, lại đi về phía bên này của Rose.
Rose dường như không cảm thấy có người đến, đột nhiên quay đầu lại, nụ cười má lúm đồng tiền trên mặt của cô như hoa:
- Ồ, lại là khách mời đến từ Trung Quốc, hoan nghênh, hoan nghênh
Trần Kinh mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, không còn nghiêng mắt nhìn về hướng của Triệu Đại Lâm.
Đi đến một bước này, hoàn thành nhiệm vụ hẳn là không có gì trở ngại rồi. Nhưng hắn còn muốn lưu lại ở Hongkong học tập, thật sự là trời đưa đất đẩy làm sao mà.