Thành ủy Dung Châu, lúc xế chiều, phòng họp của ủy ban thường vụ thành ủy tạm thời biến thành phòng đàm thoại của ban tổ chức tỉnh ủy.
Cờ đảng và quốc kỳ nghiêm trang ở hai bên của phòng họp, chiếc bàn dài màu đỏ và ghế, một bên bàn kê ba ghế tựa cao, Trần Kinh ngồi ở giữa, Diêm Cương và Phùng Ngai ngồi hai bên.
Đối diện bọn họ là một chiếc ghế để không ở đó, điều này vô hình chung làm cho những người bước vào cảm thấy rất áp lực.
Thường ủy thảnh ủy Dung Châu, phó chủ tịch thường vụ Quách Vỹ Toàn tuổi tác chỉ ngoài 40, mắt to mày rậm, nhìn qua rất có uy nghiêm.
Hôm nay anh ta mặc áo vest sẫm màu, tóc cắt không được như ý, trông có vẻ tiều tụy, nhưng bước đi vẫn rất oai nghiêm như hổ, khí chất này làm người ta có cảm tình.
Anh ta mở cửa phòng họp, Trần Kinh ngẩng đầu nhìn, Trần Kinh làm trong ban tổ chức chưa lâu, nhưng cũng luyện được vẻ mặt ban tổ chức chính cống, ngồi nghiêm chỉnh như vậy, miệng nhếch lên không nói một lời nào, cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Diêm Cương hơi gật đầu chào Vỹ Toàn nói:
-Phó chủ tịch Quách Vỹ Toàn phải không?
-Vâng!
Quách Vỹ Toàn nói:
-Chào Diêm chủ nhiệm! Chào Trần…trưởng phòng, vị này…
Diêm Danh nói:
-Anh ấy là trưởng phòng Phùng!
Lúc này Quách Vỹ Toàn mới gật đầu chào:
-Xin chào trưởng phòng Phùng!
Phùng Ngai chỉ cái ghế trước mặt nói:
-Ngồi đi! Cậu bắt đầu làm việc từ năm 1982 phải không?
Quách Vỹ Toàn gật đầu nói:
-Đúng là năm 1982, tôi tốt nghiệp cao đẳng vào làm ở Ủy ban nhân dân huyện Quốc Kiều, làm việc ở Quốc Kiều tổng cộng 10 năm rồi!
Phùng Ngai gật đầu, cầm bút viết viết vẽ vẽ, không nói lời nào.
Diêm Cương thì xem tài liệu trên tay, cũng như lão tăng ngồi thiền không nói lời nào.
Phùng Ngai và Diêm Danh đã lăn lộn trong cơ quan nhiều năm, bọn họ rất giỏi tạo không khí, cũng rất giỏi chiến đấu tâm lý.
Cũng như đàm thoại tổ chức, còn có công việc đại loại như điều tra tổ chức, đầu tiên bước 1 là phải làm cho người bị chất vấn cảm thấy áp lực tâm lý. Điểm này cực kỳ quan trọng.
Bởi vì đàm thoại nhiều lúc không chỉ là tìm hiểu tình hình, quan trọng hơn là phải quan sát lời nói hành động, phải phát hiện ra những thứ nhỏ nhặt trogn lời nói và hành động đó. Từ đó hiểu biết hơn nữa về mục đích của cán bộ.
Cũng như các lãnh đạo khác, đến phòng ban bậ nhất của tỉnh, tố chất tâm lý của bọn họ đều vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa bọn họ thường che giấu rất kỹ, không dễ gì đoán được tâm tư của họ.
Tại thời điểm như vậy, có một không khí nghiêm túc thì hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Bởi vì một người trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó, biểu hiện sẽ không giống với bình thường, mà cái không giống này, có thể lộ ra được một chút manh mối.
Trần Kinh cuối cùng cũng nói chuyện, hắn nói:
-Đồng chí Vỹ Toàn, lần này chúng tôi thành lập một tổ điều tra tạm thời, lý do thành lập tổ điều tra này, tồi nghĩ anh cũng đã biết. về vấn đề đập chứa nước Vượng Loan, hiện tại phản đối tiêu cực của người dân ở Trương Khê khá mạnh.
Trong đó một bộ phận lớn người dân cho rằng việc sụp đổ đầm chứa nước Vượng Loan và việc cải tạo đầm chứa này có quan hệ lớn với nhau, anh là Bí thư huyện ủy Trương Khê, sau đó vào ủy ban rồi vẫn luôn giữ liên lạc với huyện Trương Khê, hơn nữa về mặt phân công quản lý, công trình thủy lợi nằm trong phạm vi công việc của anh.
Đầm chứa nước Vượng Khê xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao cho đến nay, công tác giải quyết hậu quả vẫn chưa làm xong? Vẫn có nhiều sự kêu ca phẫn nộ của dân chúng như vậy?
Quách Vỹ Toàn nhìn thẳng Trần Kinh, anh ta hơi bất ngờ, không ngờ lãnh đạo ban tổ chức nói chuyện với anh ta lại trẻ như vậy, tuổi tác của Trần Kinh còn nhỏ hơn thư kí của anh ta. Điều này làm anh ta thấy có chút kì quái.
Giống như một đám trẻ con thẩm vấn người lớn vậy, người lớn bị thẩm vấn có thể không cảm thấy lạ sao?
Thoáng điều chỉnh một chút, Quách Vỹ Toàn nói:
-Về vấn đề đầm chứa nước Vượng Loan, công tác xử lý và giải quyết hậu quả có liên quan, tỉnh ủy và thành ủy sớm đã có quyết định rồi, còn việc phân chia trách nhiệm của sự cố lần này, tỉnh ủy cũng đã thành lập tổ điều tra đặc biệt để điều tra từ lâu rồi.
Những thứ này, đều đã làm thành công văn và tài liệu, những trách nhiệm mà Quách Vỹ Toàn tôi phải chịu tôi nhất định sẽ gánh vác!
Anh ta dừng một chút nói:
-Nhưng, sự việc lần này của Trương Khê, tôi cho rằng một số người dân của chúng ta không lý trí, không bình tĩnh, bởi vì tình huống lúc đó không thể không cải tạo đầm chứa nước Vượng Loan! Bởi vì đập lớn đã có vấn đề từ lâu rồi, lúc đó kế hoạch tu sửa đập đang được phê duyệt, hơn nữa nguồn vốn đồng bộ lúc đó cũng không thể đến nơi được.
Trong tình cảnh như vậy, thị ủy ra quyết định cảI tạo đầm chứa nước Vượng Loan.
Trần Kinh chen ngang:
-Anh đợi một chút! Anh vừa nói cải tạo đầm chứa nước Vượng Loan là quyết định của thị ủy? Là vậy sao?
Quách Vỹ Toàn hơi sửng sốt vội nói:
-Cách nói của tôi có chút sai sót, dự án cải tạo đầm chứa là do phòng thủy lợi tỉnh lập kế hoạch, thành ủy và ủy ban Dương Châu chúng tôi chịu trách nhiệm thực hiện.
Trần Kinh nheo mắt nhìn chằm chằm Quách Vỹ Toàn nói:
-Đồng chí Quách Vỹ Toàn, vậy anh giải thích một chút, việc nuôi trổng thủy sản Dung Châu là thế nào? Thời điểm thủy sản Dung Châu đưa ra thị trường là sau khi cải tạo Vượng Loan, mà trong báo cáo thủy sản Dung Châu đưa ra thị trường, rõ ràng công ty thủy sản Dung châu có cơ sở nuôi trồng thủy sản diện tích rất rộng ở Vượng Loan, cơ sở này chủ yếu nuôi cua đồng, cá bột dong liên, thủy sản l*иg...Trong báo cáo này có đề cập đến cơ sở nuôi trồng thủy sản Vượng Loan, có phải là có liên quan đến việc cải tạo đầm chứa nước của chúng ta hay không?
Quách Vỹ Toàn ngây người ra, sắc mặt thay đổi.
Anh ta giương mắt lên nhìn Trần Kinh, trong lòng ý thức được, hôm nay Trần Kinh đến đây đã có chuẩn bị trước, vẫn đề này bản thân phải cẩn thận ứng phó.
Vỹ Toàn trầm ngâm một chút nói:
-Việc này có liên quan, nuôi trồng thủy sản Dung Châu là sự nghiệp hàng đầu của Dung Châu chugns tôi, xu hướng phát triển ngành này rất tốt, đã chuẩn bị đủ điều kiện đưa ra thị trường. Trong tình cảnh như vậy, thành ủy và ủy ban nhân dân tỉnh coi việc đưa thủy sản Dung Châu ra thị trường là một công việc quan trọng.
Mà tiền vốn đầu tư vào nuôi trồng thủy sản ở Vượng Loan lên đến mấy trăm triệu nhân dân tệ, là một đơn vị cấp 1 như chúng tôi, tạo điều kiện thuận lợi cho đầu tư cũng là chức trách của chúng tôi.
-Việc cải tạo đầm chứa nước Vượng Loan có rất nhiều nguyên nhân. Không thể chỉ có lợi một mặt, chúng tôi liền quyết định cải tạo ngay. Trước khi cải tạo đầm chứa, chúng tôi đã suy xét nhiều mặt, trong đó an toàn là yếu tố luận chứng trọng điểm.
Một khối cục thủy lợi tỉnh này cùng với chuyên gia đến từ đơn vị cấp cao hơn đều khảo sát kĩ lưỡng hiện trường rồi,cho nên chúng tôi quyết định cải tạo đầm chứa nước không phải là sơ sài.
Trần Kinh không nói gì, hắn nâng chén trà lên uống một ngụm trà, nói:
-Tranh giành lợi ích với dân! Một đầm chứa nước lớn như vậy, xung quanh có bao nhiêu người dân xã huyện? Những bà con này có nhiều người sống dựa vào đầm nước, các anh cải tạo đầm, sau đó chưng dụng đầm nước làm nơi nuôi trồng thủy sản.
Trong đó trong một giai đoạn nào đó còn cấm người dân đánh bắt cá ở đầm, trong quá trình này, các anh đã bồi thường cho dân chúng bao nhiêu?
Mặt khác, các anh có từng nghĩ, chưng dụng đầm nước, sẽ đem đến bao nhiêu bất tiện cho người dân xung quanh?
Trần Kinh đặt chén trà xuống nói:
-Dân chúng phẫn nộ, dân chúng phẫn nộ là từ đâu mà ra? Nguốn gốc chính là lãnh đạo cấp đảng chính quyền của chúng ta không đứng ở góc độ của dân chúng mà nghĩ cho họ! Thị trưởng Quách thử nghĩ xem, năm xưa đảng ta trong thời kỳ đầu xây dựng, vàsau đó là tám năm kháng chiến và chiến tranh giải phóng dân tộc, lúc đó có bao nhiêu người dân đã vì sự nghiệp của chúng ta mà hiến dâng sinh quý báu của mình?
Nhưng lúc đó tại sao dân chúng lại không phẫn nộ, mà ngược lại ủng hộ lãnh đạo đảng ta?
Trần Kinh hừ lên một tiếng nói tiếp:
-Còn có một vẫn đề nữa anh phải nghĩ xem, việc cải tạo đầm nước nếu đã là quyết định của tỉnh sở và thành ủy, nhưng tại sao dân chúng cáo trạng lại cáo anh Quách chứ? Họ không tố cáo Kế bí thư, không tố cáo chủ tịch, không tố cáo những đồng chí lãnh đạo khác? Nhất định cứ tố cáo anh?
Tất cả mọi chuyện trên thế giới này, có nhân có quả, cho nên, không cần phải thấy oan ức, cũng không cần phải nghĩ xem trong chuyện này có người âm mưu quỷ kế gì không.
Đầu tiên thái độ của bản thân phải đoan chính, thái độ không đoan chính, cứ mở miệng ra là nói mình đúng,cán bộ như vậy, tổ chức có thể tin tưởng anh ta , có thể tín nhiệm anh ta được không?
Những lời này của Trần Kinh vô cùng sắc bén, Quách Vỹ Toàn nghe xong trên trán toát mồ hôi hột.
Lời nói của Trần Kinh làm cho anh ta không còn gì để ngụy biện, không nói được lời nào, trong lòng anh ta bắt đàu hoảng loạn rồi!
Hai bàn tay anh ta nắm chặt vào nhau, ngón tay bên này nắm vào tay bên kia, biểu thị trong lòng anh ta rất bất an.
Còn về Diêm Cương và Phùng Ngai ngồi bên cạnh Trần Kinh trong lòng cũng âm thầm kinh hoàng, hai người họ quen biết Trần Kinh, nhưng hợp tác như thế này thì là lần đầu tiên.
Nhất là Phùng Ngai, trong lòng anh ta luôn nghĩ, Trần Kinh có thể nắm giữ được cục diện này không.
Bởi vì anh ta là phó trưởng ban tổ chức, giao lưu với bên dưới nhiều, cũng tiếp xúc với nhiều lãnh đạo địa phương, anh ta hiểu rất rõ những lãnh đạo đó, vốn không có đèn tiết kiệm.
Một vài lãnh đạo, đừng nói là trưởng ban, ngay cả phó ban tiếp xúc với anh ta cũng phải nể mặt, Trần Kinh chọn hai người này, lập thành một tổ công tác, là có thể làm ra trò trống gì đó?
Nhưng hiện tại, Trần Kinh đã hoàn toàn lảm chủ, những lời nói này liền mạch lưu loát, hơn nữa sự thật rõ ràng, sắp xếp hợp lý, logic mạch lạc, Quách Vỹ Toàn còn có thể trụ được sao?
Ngay lúc cục diện khá căng thẳng, giọng điệu của Trần Kinh chậm lại, hắn nói:
-Quách chủ tịch, vừa rồi là tôi xét việc mà nói, có gì đắc tội mong anh bỏ qua cho!
-Về vấn đề tố cáo lần này, anh không cần phải để ý quá, theo như tin tức mà chúng ta nắm được hiện giờ, nội dung tố cáo của quần chúng có nhiều điều không thật, trong này có lẽ vẫn còn nguyên nhân sâu xa phức tạp hơn, điều này chúng tôi cần phải điều tra rõ.
Chúng tôi không hy vọng anh vì chuyện này mà mang gánh nặng tư tưởng, càng không muốn anh vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc.
Sự thật chúng tôi sẽ điểu tra rõ ràng, đến lúc trả lại công bằng cho anh, tổ chức nhất định sẽ trả.
Hi vọng anh tin tưởng vảo tổ chức.
Quách Vỹ Toàn gật đầu lia lịa, đứng dậy, hơi cúi người hướng về phía Trần Kinh nói:
-Cảm ơn Trần trưởng ban, tôi tin tưởng tuyệt đối vào tổ chức, tôi tin vấn đề của tôi tổ chức có thể điều tra rõ ràng, minh bạch!
Quách Vỹ Toàn lúc này trong lòng thấp thỏm, vô cùng bất an, anh ta đến đây đầy tự tin, nhưng bây giờ, anh ta nghĩ rằng sự việc này phức tạp hơn mình nghĩ.
.