Quan Sách

Chương 409: Gặp gỡ Bí thư

Ô tô chạy như bay dọc theo con đê Sở Giang, con đường này đối với Trần Kinh đã rất quen thuộc.

Dọc theo con đường này, thẳng về phía trước chính là biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn của Sở Giang, nơi đó cũng chính là nơi xử lý công việc của Tỉnh ủy.

- Sao vậy? Còn chút ấn tượng gì không?

Ngồi cạnh Trần Kinh, Ngũ Đại Minh hỏi.

Trần Kinh gật đầu, nói:

- Tôi đã từng theo ngài đi qua con đường này, tôi vẫn nhớ!

Ngũ Đại Minh thản nhiên cười cười, nói:

- Trước kia khi đi qua con đường này, cậu chỉ là vai phụ, nhưng hôm nay cậu lại là nhân vật chính, tôi là vai phụ! Không nghĩ đến chỉ cách có hai năm mà thân phận giữa tôi và cậu đã hoàn toàn hoán đổi!

Trần Kinh há hốc mồm, chuẩn bị nói gì thì bị Ngũ Đại Minh chặn lại:

- Được rồi, cậu ổn định cảm xúc một chút, Bí thư Cát muốn gặp anh!

Trần Kinh đột nhiên cả kinh, có chút không hiểu nhìn Ngũ Đại Minh, Ngũ Đại Minh xua xua tay nói:

- Tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào, cậu cũng không cần nghĩ quá nhiều, coi như đây chỉ là một lần nói chuyện bình thường thôi, thật thà một chút, không có gì to tát đâu.

Trần Kinh gật gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Cát, đây chính là nhân vật tối cao của tỉnh Sở Giang, toàn bộ tỉnh Sở Giang hơn 10 vạn km vuông, gần 70 triệu nhân khẩu, đều dưới sự lãnh đạo của Cát bí thư, vậy nên trong chính đàn chế độ cộng hòa chính là một nhân vật vô cùng quan trọng, bây giờ Trần Kinh phải đối diện với người này, hắn sao có thể không lo được chứ?

Trong đầu hắn đang băn khoăn một vấn đề, tại sao Bí thư Cát lại muốn gặp mình? Gặp mình có chuyện gì? Làm bí thư một tỉnh, mỗi phút mỗi giây đều quý giá biết nhường nào? Mình chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ nhoi đáng để ông ấy gặp mặt hay sao?

Càng không thể tưởng tượng được, không phải hắn tự mình đi gặp, mà do chính Bí thư Thành ủy đưa đi, điều này khiến Trần Kinh cảm thấy vô cùng quái dị

Biệt thự suối nước nóng Ngọc Sơn, cây cối xanh tốt um tùm, tiến vào khu biệt thự, con đường liền trở lên uốn lượn vòng vèo.

Bài trí lâm viên của toàn bộ biệt thự khiến các đình nhỏ đứng riêng rẽ như đang tọa lạc, hòa mình vào giữa lâm viên rộng lớn.

Kết cấu lâm viên kiểu Trung Quốc với cầu nhỏ bên suối, hòn non bộ, ô tô trong lâm viên qua lại không ngớt, mỗi khúc quanh đều là một cảnh, trong lâm viên hoa cỏ, cây cảnh 4 mùa xuân, hạ, thu, đông đều có, khiến cho người ta dường như có thể cảm nhận được vẻ đẹp huyền ảo của 4 mùa.

Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng hạ cửa kính xe. Phía ngoài không khí lùa vào trong xe, anh gật đầu nói:

- Ngọc Sơn là một nơi thật tốt! Giang Nam sơn thủy hữu tình, đến Ngọc Sơn liền có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp ấy

Trần Kinh nói:

- Đúng vậy, các cơ quan trong tỉnh, nhất là khuôn viên của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, sự trang trọng này thường khiến người ta cảm thấy áp lực, duy chỉ có Ngọc Sơn này là không có, ở nơi đây chỉ có sự tao nhã và xinh đẹp.

Ngũ Đại Minh cười lớn nói:

- Được rồi,chỗ cần đến cũng đã đến rồi. Anh theo cửa số 1 đi vào đi, tôi ở ngoài này tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nói chuyện xong, anh không cần chờ tôi, tự mình trở về là được!

Ô tô dừng hẳn, Trần Kinh hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại



Tâm tình Uông Minh Phong hôm nay có chút phức tạp, bởi vì sáng nay, Bí thư Sa bỗng nhiên yêu cầu hoãn lại giờ giải quyết công việc.

Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, bí thư Sa nói với Uông Minh Phong là ông muốn gặp một người. Không quá nửa giờ sau, ông liền kêu Uông Minh Phong ra trước cửa biệt thự đợi.

Làm công tác thư ký nhiều năm, Uông Minh Phong đã tập được thói quen cẩn thận, bắt đầu từ đêm qua, Uông Minh Phong phát hiện bí thư Sa đang xem tài liệu về một người, người này không phải cán bộ của tỉnh, tài liệu này được chuyển đến từ thành phố Đức Cao.

Từ nội dung tài liệu có thể thấy rằng, có một phần là tài liệu hệ thống, còn phần nhiều chính là tài liệu đã bị cố ý chỉnh sửa lại.

Tài liệu kể lại hết sức tỉ mỉ, có một chồng thật dày, hành động này của Sa Minh Đức khiến Uông Minh Phong có chút tò mò, anh rất muốn biết, rốt cuộc là ai mà đáng để bí thư chú ý đến như vậy?

Uông Minh Phong biết Sa Minh Đức rất coi trọng việc bồi dưỡng cán bộ, thân là lãnh đạo, ở Sở Giang Sa Minh Đức phải chịu một áp lực tương đối lớn, trong bối cảnh như vậy, Sa Minh Đức cần đạo tạo người của mình dần dần từ trên xuống dưới.

Phương pháp của Sa Minh Đức chính là gặp mặt.

Từ cấp sở trở lên, Cát Minh Đức có chút chiến thuật,trong tỉnh mỗi sảnh cục ở mỗi cấp bậc đều có người của ông.

Mà ở tuyến dưới, cán bộ cấp Cục, Sa Minh Đức còn theo dõi sát sao, lựa chọn cán bộ trẻ tuổi của Sở Giang Lương Chi Tài đi bồi dưỡng, đây là chuyện Sa Minh Đức vô cùng coi trọng.

Nhưng, Uông Minh Phong chưa bao giờ thấy Sa Minh Đức chuyên tâm vào tư liệu của một cán bộ tuyến dưới như thế này.

Mà thông qua hành động này của Sa Minh Đức, Uông Minh Phong cũng có thể phán đoán được người mà Sa Minh Đức muốn gặp chính là người trong tư liệu này.

Trần Kinh

Cái tên này đối với Uông Minh Phong mà nói cũng không hề xa lạ.

Ở Sở Giang, cái tên Trần Kinh cũng có chút tên tuổi, hơn nữa trong khóa học Thanh niên xuất sắc của trường Đảng của tỉnh, Trần Kinh cũng là một học viên được khen ngợi, trong chốc lát liền được chú ý.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, Uông Minh Phong biết Trần Kinh từng làm thư ký của Ngũ Đại Minh.

Ngũ Đại Minh xưa nay chọn lựa thư ký yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, Trần Kinh năm đó có thể trở thành thư ký của Ngũ Đại Minh, ngay lập tức liền trở thành một giai thoại, chuyện này quả thật Uông Minh Phong có nghe qua.

Trần Kinh bước nhanh đến cửa số 1, liền thấy Uông Minh Phong đang khoát tay sau lưng dạo bộ.

Uông Minh Phong, Trần Kinh trước kia cũng đã từng gặp qua, còn cùng uống rượu, khi đó là lúc Ngũ Đại Minh vừa mới lên đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Đức Cao, Trần Kinh rất có ấn tượng với Uông Minh Phong.

Nhưng với tư cách khi ấy, Trần Kinh cũng không mong Uông Minh Phong có thể nhớ được về mình.

- Chào chủ nhiệm Uông! Tôi là Trần Kinh đến từ thành phố Đức Cao....

Trần Kinh chưa kịp nói hết câu, Uông Minh Phong đã cười cười khoát tay, niềm nở nói:

- Cậu Trần đến rồi à. Đi đường vất vả rồi! Bí thư từ sáng sớm đã nhắc đến cậu!

Bộ dạng cười nói của Uông Minh Phong khiến cho người ta có cảm giác rất chân thành, rất an tâm, làm cho người ta như được đắm mình trong gió xuân, tâm tình được thoải mái.

- Uông Minh Phong không đợi Trần Kinh nói, lại nói:Cậu đi ăn một chút gì đã nhé? Bí thư lúc này đang dùng cơm ở bên trong, cậu tới phòng nghỉ trước đi, đợi một lát, tôi đi xem qua một chút, xong lập tới tới gọi cậu ngay!

- Vậy thì làm phiền chủ nhiệm Uông! Trần Kinh gật đầu cảm ơn.

Hắn vừa mới ngồi vào phòng nghỉ, Uông Minh Phong liền tới kêu Trần Kinh đi thẳng lên hướng nhà ăn.

Vào phòng ăn, Trần Kinh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cát Minh Đức.

Sa Minh Đức mặc một bộ đồ tơ lụa thời Đường màu trắng, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trên mặt mang ý cười, tuyệt nhiên không giống một người nắm quyền hành của cả một phương.

Giống như một thương nhân bình thường.

Uông Minh Phong đi rất nhanh, vừa tới cửa, động tác đầu tiên của hắn là đứng lại, sau đó hơi xoay người nói:

- Bí thư, cậu Trần đã tới!

Sa Minh Đức ngẩng đầu, trong ánh mắt mang một tia tinh quang.

Trần Kinh vội nói:

- Chào Bí thư, Trần Kinh của Đức Cao có mặt

Trên mặt Cát Minh Đức lộ ra ý tươi cười, chỉ chỉ vào ghế bên cạnh nói:

- Lại đây ngồi đi! Hoàng đế còn chẳng để đói binh bao giờ nữa là, ăn chút gì trước đi!

Ông ngẩng đầu nhìn Uông Minh Phong, Uông Minh Phong hiểu ý liền đi sắp xếp.

Chỉ trong chốc lát, một nhân viên phục vụ ăn mặc sạch sẽ nhẹ nhàng bước vào bưng tới một phần bữa sáng tinh xảo.

Trần Kinh không muốn từ chối, cũng không muốn giải thích, Bí thư Cát tự mình sắp xếp, hắn đành thản nhiên ngồi xuống, trước mặt có một đĩa điểm tâm, hắn cũng chưa có ăn sáng, đành thản nhiên chấp nhận!

Bữa sáng rất phong phú, sữa đậu nành, canh Lĩnh Nam chính thống, trứng luộc trong nước trà vừa tới, còn có phở xào chay.

Khẩu vị ăn uống của Sa Minh Đức không tệ, mùi vị rất ngon.

Vấn đề đầu tiên ông hỏi Trần Kinh rất đơn giản, chỉ hỏi tuổi và trường nơi hắn tốt nghiệp, nhân cơ hội đó dần dần tán gẫu nhiều hơn.

Trần Kinh mới đầu trả lời còn có chút câu nệ nhưng dần dần bắt đầu thoải mái hơn, hai người cũng được coi là khá hợp.

Trong lúc không khí đang thoải mái, Sa Minh Đức bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

- Tiểu Trần, gần đây công việc của cậu thế nào? Có hài lòng không?

Trần Kinh trầm ngâm một lát rồi nói:

- Công việc gần đây gặp rất nhiều khó khăn! Theo như hoàn cảnh đại cục mà nói, hiện tại từ trên xuống dưới, chu trình quay vòng của tiền tệ diễn ra rất nhanh, lại cộng thêm thắt chặt đầu tư, điều đó khiến cho chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

Mặt khác, từ hoàn cảnh nội bộ mà nói bộ máy của chúng ta trước mắt có chút không ổn định, về phương diện phương hướng và chiến lược phát triển, nội bộ tư tưởng còn chưa hoàn toàn thống nhất, đây có thể là vấn đề cần giải quyết tiếp theo!

Trần Kinh dừng lại một chút rồi nói:

- Theo cá nhân tôi mà nói, tôi thấy năng lực khống chế cục diện của mình còn có nhiều khiếm khuyết, đây là địa phương rất đáng được quan tâm sâu sắc!

Sa Minh Đức khẽ cười, nói:

- Có chuyện gì cậu chẳng lẽ không thể giải quyết? Bí thư Thành ủy Đức Cao Ngũ Đại Minh là lãnh đạo của cậu, có khó khăn gì, cậu chẳng lẽ không nghĩ đến sẽ nhờ anh ta sao?

Trần Kinh gật gật đầu, nói:

- Gặp rồi! Nhưng vấn đề của Đức Thủy khá đặc biệt, cũng không giống với huyện Đức Cao của anh ấy. Cho nên, cho dù là Ngũ bí thư, anh ấy cũng không có thể đến điều tra nghiên cứu một cách toàn diện được, khả năng phán đoán những nước cờ trước mắt cũng không thể hoàn toàn chuẩn xác.

Cho nên ,công việc của Đức Thủy vẫn phải dựa vào bản thân mình làm là chính!

Đương nhiên, tôi cũng ít liên lạc với Bí thư Ngũ, đây cũng là một việc đáng tiếc, đó cũng là một nguyên nhân mấu chốt khiến công tác trước mắt gặp khó khăn.

Cát Minh Đức trầm ngâm không nói, uống cốc sữa đậu nành hãy còn nóng hổi của mình.

Một lát sau, ông nói với Trần Kinh:

- Cậu Trần, hiện giờ Tỉnh ủy định phái một nhóm cán bộ ưu tú ra nước ngoài học tập và đào tạo chuyên sâu, cậu sẽ đi chứ? Bí thư các cậu đã nói gì với cậu chưa?

Trần Kinh gật đầu nói:

- Tôi đã biết! Đó là một cơ hội ngàn năm hiếm có!

Cát Minh Đức nói:

- Cơ hội hiếm có này, nói ra thì rất dài! Lúc này đây số cán bộ được cử đi từ khắp tỉnh chọn ra, các huyện và các đơn vị đăng ký đã vượt quá 100 người, nhưng hiện tại danh sách chỉ cho phép có 60 người.

Cho nên, các cậu có được đi hay không còn phải chọn lựa.

Chỉ có thông qua được lần sàng lọc cán bộ cuối cùng, mới có cơ hội thực sự!

Cát Minh Đức gõ nhẹ xuống mặt bàn, buông đồ ăn xuống, Trấn Kinh cũng vội buông đồ ăn, Cát Minh Đức nheo mắt nhìn Trần Kinh, chậm rãi nói:

- Cố gắng nắm chắc cơ hội này, cơ hội này đối với cậu mà nói vô cùng quan trọng.

- Vâng!

Trần Kinh cất cao giọng nói, trong đầu hắn bỗng nhiên nghĩ đến Đức Thủy, cục diện của Đức Thủy hiện giờ đang phức tạp như vậy, mình rời đi rồi sẽ biến thành dạng gì đây? Là chuyển biến tốt hay là chuyển biến xấu?