Quan Sách

Chương 340: Kinh động đến thủ trưởng!

Vẻ mặt Phương Liên Kiệt uể oải, thâm trầm, vẻ lo lắng ẩn chứa trên khuôn mặt.

Cậu ta cảm thấy ông nội thật sự quá bất công, huấn luyện trong bộ đội nặng nề như vậy mà còn vội vàng trở về mừng thọ ông nội, cuối cùng lại bị ông nội phê bình ngay trong bữa tiệc mừng thọ.

Còn bà chị Phương Uyển Kỳ cả ba năm trời không về, làm cho bậc cha chú không xuống đài được, ông nội lại nói chị ấy có gan lấy nhu thắng cương, còn khích lệ chị ấy trước mặt chú Cố và cả gia đình nữa chứ, điều này khiến Phương Liên Kiệt cảm thấy rất vớ vẩn.

Bữa tiệc mừng thọ hôm đó, sau khi Phương lão tướng quân ca ngợi Phương Uyển Kỳ lại lập tức phê bình Phương Liên Kiệt.

Trong quân khu Trung Nguyên Phương Liên Kiệt đã nhiều lần lục đυ.c với đồng nghiệp, bướng bỉnh không chịu phục tùng người khác, không biết quy cũ của bộ đội cơ sở, khiến cho các lãnh đạo rất phiền não về Phương Liên Kiệt.

Ông cụ đã vì chuyện này mắng Phương Liên Kiệt thoát ly khỏi quần chúng, thoát ly khỏi cơ sở, ra lệnh cho cậu ta trong vòng 1 năm phải thay đổi, nếu không, phải xuất ngũ, không cần ở trong quân đội chi cho mất mặt!

Ông cụ phê bình cực kỳ nghiêm khắc, từ lúc Phương Liên Kiệt có nhận thức đến giờ, số lần ông nội tức giận như vậy không nhiều, chỉ khi gặp những việc quan trọng, ông nội mới tức giận như vậy.

Phương Liên Kiệt lúc này tuổi trẻ khí thịnh, không ngờ dám nói mấy câu chống đối ông cụ, nói ông cụ đối xử với chị thiên vị

Phương lão tướng quân ha hả cười lạnh, nói

- Con cháu Phương gia chúng ta, chỉ cần không bắt nạt kẻ yếu thì đều đáng biểu dương. Uyển Kỳ đơn thương độc mã ở Sở Giang có thể thắng được đám nghé con Liêu gia kia, đấy là chuyện đáng mừng!

Còn mày thì sao? Quân ngũ là nơi có yêu cầu đặc biệt, là nơi phô bày Phổ Nhi của quan quân Kinh phái, không dung nhập cơ sở, xem thường cơ sở, quả thực là chuyện đáng khinh, đáng xấu hổ, biểu hiện của mày chẳng đáng xách dép cho chị mày…

Phương lão tướng quân chín mươi lăm tuổi, mấy câu mắng chửi lại mang đầy phương ngôn khẩu ngữ, khiến các nhân viên công tác và mấy anh em Phương Lộ Bình đứng cạnh đều sợ hãi.

Cổ Minh Phàm phải cho hai viên lính kéo Phương Liên Kiệt đi, trận phong ba này mới tạm dịu xuống.

Dù vậy, mấy anh em Phương Lộ Bình, đời thứ hai của Phương gia đều bị phê bình đến mức không ngẩng đầu lên được, hôm đó ông cụ đã bừng bừng lửa giận.

Thẳng thắn chất vấn mấy anh em Phương Lộ Bình:

- Chúng mày,… chúng mày luôn nói trẻ con không hiểu chuyện, chúng mày đã tự nghĩ lại mình chưa? Có chuyện chó gì lớn mà khiến một đứa trẻ ba năm không về nhà? Tao chứng kiến Uyển Kỳ trưởng thành, nó là một đứa ba năm không về nhà sao?

Chúng mày ấy à, là một đám phế vật vô dụng!

Liêu gia lợi hại đến như vậy sao, đáng để chúng mày đi liếʍ mông thế sao? Tao nói cho chúng mày biết, Liêu Côn Luân năm đó còn là lính dưới quyền của ông đây đấy, cứ nó học nhiều hơn tao 1 chút là thành tinh được sao? Năm đó khi Chủ tịch trao quân hàm, quân hàm của hắn cao hơn tao đó, nhưng khi gặp ông đây hắn vẫn phải gọi ông đây là thủ trưởng cũ đấy…

Liêu Côn Luân cũng chỉ thế thôi, con cháu của hắn có thể trâu hơn con cháu của Phương Thanh Lâm tao sao? Còn muốn con cháu của Phương gia tao quỳ gối trước chúng nó sao?

Lão tướng quân cuối cùng dùng tay chỉ thẳng Phương Lộ Bình:

- Mày tin không, đừng nghĩ mày đã là Bí thư của 1 tỉnh thì có thể là đối thủ của tao, tao mà nhấc súng lên là bắn ngã được mày ngay! Nếu mày sống trong thời chiến, mày chỉ là thứ rác rưởi! mày có phục hay không?

Dù sống trong thời bình nhưng tinh thần chiến đấu cũng không thể mất, ý chí phẩm chất cũng không thể mất, những thứ này mà mất đi rồi, sao chúng ta có thể xây dựng được Chủ nghĩa xã hội?

Phương lão tướng quân nổi giận, đám con cháu Phương gia đều câm như hến, lúc này Phương Lộ Bình cúi đầu, ánh mắt nhìn mũi chân của mình, mặt đỏ bừng. Cổ Minh Phàm và Văn Trác Nam vội chạy đến khuyên nhủ, nhân viên công tác, chữa bệnh, chăm sóc bên cạnh lão tướng quân cũng bận rộn, cả căn phòng đều rối loạn.

Phương Liên Kiệt cúi đầu ngồi trên sofa, trong hốc mắt lộ tơ máu đỏ kè, không thể không nói, những lời của ông nội là sự đả kích rất lớn đối với cậu ta, làm suy giảm tự tôn của cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, Phương Liên Kiệt đều được coi là thanh niên ưu tú của Phương gia, ra trường hắn vào quân ủy, lúc đó phóng mắt khắp Bắc Kinh, cậu ta cảm thấy vô cùng tự hào.

Trên thực tế, Phương Liên Kiệt từ quân ủy xuống cơ sở rèn luyện, năng lực của cậu ta rất tốt, nhiều lần được thủ trưởng khen ngợi

Không thể không nói, Phương Liên Kiệt ở một mức độ nào đó cũng được mọi người coi là nhân vật đại biểu trong lớp trẻ Phương gia. Chính bản thân cậu ta cũng có cảm giác ưu việt của một kiểu mẫu thế hệ mới.

Nhưng hiện nay, cậu ta bị đưa xuống quân khu Trung Nguyên rèn luyện, cậu ta cảm thấy không phục, cũng không thể dung nhập được vào cái quân đoàn mang phong các gia trưởng và dã man dưới cơ sở kia, không thể nào hòa hợp với đám đồng nghiệp. Mỗi lần cậu ta giữ cái lý của mình, khiếu nại lên trên, kết quả nhận được đa số là quay về tự kiểm điểm.

Ở bên dưới đã chịu đủ 1 bụng oan ức, về đến nhà cũng phải chịu oan ức, cuối cùng ngay đến ông nội cũng giơ chân mắng chửi, dù thế nào thì cậu ta cũng không ngờ sự việc sẽ tới mức này.

- Chú ba, sức khỏe ông nội không sao chứ?

Phương Liên Kiệt ngẩng đầu lên nói.

Sau khi cậu ta được đưa đi, sự việc sau đó cậu ta cũng biết, biết ông nội vẫn chưa hả giận, Phương Lộ Bình cũng bị dạy dỗ một chặp

Ánh mắt Phương Lộ Bình nhìn chằm chằm Phương Liên Kiệt, thần sắc rất bình thản, thật lâu sau, ông mặt nhăn nhíu mày, lấy gói thuốc trên bàn, tự châm 1 điếu, sau đó ném gói thuốc sang cho Phương Liên Kiệt.

- Tiểu Kiệt, chiều nay chú về rồi! Cháu định khi nào về Trung Nguyên?

Phương Lộ Bình nói.

Phương Liên Kiệt châm điếu thuốc, rít sâu 1 hơi, cảm xúc cũng chưa bình tĩnh được, Phương Lộ Bình nói:

- Cháu còn trẻ, đi đường vòng 1 chút cũng tốt, chú biết giờ cháu ở Trung Nguyên không được như ý. Nhưng tình hình hiện nay cháu cũng biết, không thể nào đưa cháu về được.

Cho nên, giờ cháu chỉ còn cách đặt cược 1 lần, nhất định phải làm nên trò trống, phải làm ra trò trống gì đó mới được.

Phương Liên Kiệt gật đầu nói:

- Chú ba, chú cứ yên tâm! Cháu nhất định sẽ làm tốt, không làm ra trò trống gì ở Trung Nguyên cháu sẽ không về lại Bắc Kinh!

Phương Lộ Bình nhẹ nhàng cười cười, nói

- Như vậy mới đúng! Có khí thế như vậy thì không sợ không làm nên chuyện, chú ba tin tưởng cháu, cháu nhất định giải quyết được khó khăn, dựa vào sức mình làm nên trò trống!

Phương Lộ Bình nói như vậy, cảm xúc của Phương Liên Kiệt cũng khá hơn 1 chút.

Ở Trung Nguyên rèn luyện hơn 1 năm, tâm tính của cậu ta cũng thành thục hơn nhiều, biết được có rất nhiều chuyện không dễ dàng gì, cũng hiểu nỗi gian nan của người phấn đấu, điều này đối với cậu ta mà nói chính là tài sản quý giá, là tài sản cả đời.

Phương Lộ Bình nhìn sự việc trước mắt, cũng dần dần hiểu được nỗi khổ tâm của cha.

Ông cụ học thức không cao, nhưng kinh nghiệm phong phú, biết nói như thế nào để rèn luyện 1 người thành tài. Phong cách làm việc rèn luyện nhiều năm trong quân đội, dù không quá phù hợp với thời hiện đại, nhưng vẫn có chút tác dụng, Phương Liên Kiệt chính là 1 ví dụ.

- Liên Kiệt, cháu nói chú ba nghe, bạn trai của Uyển Kỳ ở Sở Giang là nhân vật như thế nào? Có mạnh hơn Liêu Triết Du không?

Phương Lộ Bình bỗng nhiên hỏi.

Phương Liên Kiệt ngẩn người, lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, trong chốc lát, cậu ta nói:

- Người đó hơi kỳ lạ, cũng được coi là 1 nhân tài ở Sở Giang, rất được lãnh đạo coi trọng, tuổi trẻ đã là Thư ký Bí thư thành ủy!

Phương Liên Kiệt rít 1 hơi, trong đầu hiện lên ấn tượng của cậu ta đối với Trần Kinh, theo sở thích trong lòng cậu ta, cậu ta thực sự muốn nói xấu Trần Kinh vài câu.

Nhưng, thật sự, bản thân cậu ta cũng trải nghiệm những khó khăn ở cơ sở, trong thâm tâm cậu ta vẫn khâm phục Trần Kinh, điểm này không thể tự dối lòng được.

Trần Kinh chính xác là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường, không có chút bối cảnh nào, chỉ đi lên dựa vào tài năng.

Đó là cây bút của Sở Giang, bút pháp thần kỳ, được nhiều lãnh đạo coi trọng.

Còn tác phong làm việc cũng rất có năng lực, Ngũ Đại Minh rất coi trọng hắn, ở Đức Cao đã xây dựng được uy vọng tương đối rõ nét, nổi bật hơn cả Trưởng ban thư ký Thành ủy!

Đối với Trần Kinh Phương Liên Kiệt không muốn nhiều lời, dù sao thành công của Trần Kinh càng làm tăng thêm sự xấu hổ của cậu ta.

Đánh giá của Phương Liên Kiệt về Trần Kinh khiến Phương Lộ Bình rất kinh ngạc, nhưng ông hiểu cháu mình, thằng nhóc này tuổi còn nhỏ, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, người bình thường căn bản không được nó để trong mắt. chẳng lẽ Phương Uyển Kỳ lén tìm thằng nhỏ nhờ nói giúp?

- Liên Kiệt, gần đây Uyển Kỳ với Liêu gia xung đột ở Đức Cao, chuyện này cháu cũng biết đó! Nghe nói mấy chuyện này đều do tên thanh niên tên Trần Kinh gây ra, có đúng vậy không?

Phương Lộ Bình lại hỏi.

Phương Liên Kiệt lắc đầu nói:

- Chú ba, chuyện này thật sự cháu không biết, tính chị cháu chú cũng biết, mấy chuyện này chị ấy chẳng nói với cháu đâu!

Phương Lộ Bình thở dài một hơi, nói:

- Liên Kiệt à, chú vốn không nên hỏi, nhưng ba mẹ cháu không quản được Uyển Kỳ rồi, chú mà không quản nó, sau này sợ nó chẳng thèm nhận ba mẹ nữa, con cháu Phương gia chúng ta không thể là người như vậy!

Phương Lộ Bình nói đến chỗ này dừng một chút, đang định nói tiếp thì điện thoại trên bàn vang lên.

Ông nhíu mày, nhấc máy, nói:

- Tôi Phương Lộ Bình nghe, anh cần tìm ai?

- Bí thư Phương! Tôi là Lão Từ ở Sở Giang, lần trước có gặp anh, không biết anh có còn nhớ không?

Đầu dây bên kia là giọng đàn ông.

- Từ Tự Thanh?

Phương Lộ Bình phản ứng nhanh, đầu dây bên kia là Từ Tự Thanh Phó chủ tịch thường trực tỉnh Sở Giang, đây là cán bộ được Văn Trác Nam 1 tay đề bạt, hiện được xem là nhân vật tai to mặt lớn của hệ Tây Bắc ở Sở Giang.

Phương Lộ Bình đã từng gặp Từ Tự Thanh 1 lần, lúc đó 2 người nói chuyện khá hợp, không ngờ đến hôm nay, gã lại chủ động gọi điện thoại đến.

- Bí thư Phương, Bộ trưởng Văn bảo tôi tra 1 chuyện, tôi đã tìm hiểu, chuyện này có chút phiền phức! nói thế này đi, đối tượng của tiểu thư Uyển Kỳ là thư ký của Bí thư thành ủy Đức Cao, Ngũ Đại Minh. Ngũ Đại Minh này là Tam Lang liều mạng ở Sở Giang, vừa thối vừa cứng, lại hay bao che khuyết điểm, rất khó sống chung.

Nhưng Bí thư tỉnh ủy Sa lại rất tín nhiệm hắn, hiện dưới sự dẫn dắt của hắn Đức Cao phát triển như mặt trời ban trưa.

Không thể không nói, chuyện này, kể ra là chuyện của chàng thanh niên này, thật sự có dính đến công việc, có chút máy móc, không được tốt lắm!

Từ Tự Thanh nói.

Phương Lộ Bình nhíu mày, ông cảm thấy hơi hoang đường, rất hoang đường. thực sự ông không ngờ, 1 chuyện nhỏ như vậy mà cũng kinh động đến Văn Trác Nam, quá khó tin…