Quan Sách

Chương 288: Đêm nói chuyện với mỹ nữ!

Phương Uyển Kỳ uống rượu rất hào sảng, nhưng vài ly rượu vào bụng, trên mặt cô nổi rặng mây đỏ, đã ngấm men say.

Phương Uyển Kỳ bình thường khá phóng khoáng, có anh khí, thiếu đi sự quyến rũ của phụ nữ. Nhưng sau khi uống rượu, có chút mê ly, cả người cô cảm tính hơn, nói chuyện càng nhiều!

Trần Kinh lo lắng cô uống quá nhiều, nói:

- Được rồi, Phương tổng! Hôm nay uống nhiều như vậy đủ rồi, uống nữa sẽ say!

Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:

- Anh là đại lão gia, một chút rượu như vậy tính là gì? Chúng ta lại uống!

Tâm trạng Phương Uyển Kỳ rất nặng nề, điều này khiến cho Trần Kinh kinh ngạc, hắn không rõ, người giống như Phương Uyển Kỳ sinh ra là chìa khóa vàng, trên tay có nhiều tài nguyên như vậy, còn có chuyện gì đáng để cô mất mát như vậy, chỉ vì thất bại trong cạnh tranh chức Trưởng ban sao?

Phương Uyển Kỳ tự rót tự uống, lại uống thêm một chén, cô híp mắt nhìn Trần Kinh nói:

- Trần Kinh, anh theo Ngũ Đại Minh lâu như vậy, anh có hiểu ông ấy không? Năm đó chuyện ông ấy ở Hành Châu, anh biết bao nhiêu?

Trần Kinh lắc đầu, nói:

- Hoàn toàn không biết gì cả!

Phương Uyển Kỳ đắc ý cười cười nói:

- Tôi chỉ biết như vậy, anh có chút đần độn. Năm đó ở Hành Châu, phê cánh đấu tranh rất kịch liệt, lúc ấy Ngũ Đại Minh tuổi trẻ khí thịnh, căn bản không có đem sự đấu đá đó để trong mắt.

- Thời điểm ấy Liêu gia kinh hệ, còn có chúng ta tây bắc nhất hệ đều ở Hành Châu thâm căn cố đế, Ngũ Đại Minh không biết phân biệt, cố tình phải làm, cuối cùng mâu thuẫn trở nên gay gắt, mới có một lần kịch liệt rung chuyển kia! Cái thời điểm ấy, anh tôi cũng không biết chuyện này, sự kiện kia không chỉ có chấn động tỉnh Sở Giang, hơn nữa còn chấn động thủ đô!

- Ngũ Đại Minh một Chủ tịch thành phố cấp ba nho nhỏ, lại có thể làm ra chuyện chấn động thủ đô, chuyện ấy, ông ấy rất đáng khâm phục!

Phương Uyển Kỳ giọng điệu có chút cảm thán, chuyện vừa chuyển cô nói:

- Phe phái tranh đấu, đây là trong quan trường vĩnh viễn không thể tránh được, phe phái vì chèn ép người, lôi kéo người, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào . Tục ngữ nói, một hảo hán ba nhóm người, mỗi người tại cái vòng tròn này đều không có khả năng cô lập tồn tại, người cùng chung chí hướng, tỉnh táo cùng thương tiếc, chí bất đồng người, không cùng mưu tính.

- Mà đều là người gian trá, cấu kết với nhau làm việc xấu, các loại người, muôn màu muôn vẻ.

Trần Kinh còn nghiêm túc nghe Phương Uyển Kỳ nói, hắn lần đầu tiên nghe thấy Ngũ Đại Minh ở

Hành Châu thất bại là bởi vì phe phái đấu tranh, thông qua Phương Uyển Kỳ thuyết minh, cô tuy rằng lời nói hàm hồ, nhưng Trần Kinh lại có thể cảm thấy được, Ngũ Đại Minh khẳng định là không có khuất phục một số thế lực thực hiện áp lực với ông ấy.

Không chỉ không khuất phục, ngược lại ra sức phản kích, được ăn cả ngã về không. Nếu không sao lại tạo ảnh hưởng lớn như vậy? Chính đàn Sở Giang lần đó chấn động, hết thảy đều do Ngũ Đại Minh gây nên.

Hơn nữa, Trần Kinh đầu tiên nghe thấy Phương Uyển Kỳ nói mình là người tây bắc nhất hệ, tây bắc nhất hệ là cái gì? Trần Kinh chưa nói là người mù sờ voi, chính là tên này hắn lần đầu tiên nghe thấy!

Phương Uyển Kỳ có chút kích động, cô nói:

- Ở mấy ngàn năm trước kia, Trần Thắng Ngô Quảng nói Vương hầu, tướng quân đâu phải cứ con dòng cháu giống (đâu phải cứ con vua thì lại làm vua)! Lời nói này kỳ thật nói một vấn đề. Ở trong quan trường, nơi không công bình chính là không công bình!

- Có người cao, kéo lên mau, có người thấp, vĩnh viễn đều đột phá không được. Loại này khác biệt, chính là giai tầng khác biệt, cứ việc rất nhiều người cố ý tránh từ này, nhưng đây là chuyện thực!

Trần Kinh im lặng không nói gì, Phương Uyển Kỳ nói lời này rất rõ ràng, cũng rất thấu triệt, đối với vấn đề này Trần Kinh sớm đã nghĩ qua.

Trần Kinh tham gia công tác không có tiền không quan hệ, trực tiếp bị lưu đày đến Lễ Hà làm một Phó phòng nhỏ bé, mà có một số người vừa tốt nghiệp vị trí liền cao hơn so với người khác, trên tay có được tài nguyên liền nhiều hơn so với người khác, người như vậy tiền đồ tự nhiên liền so với người khác rộng lớn hơn nhiều lắm.

Đây là môi trường quan trường tàn khốc và bất đắc dĩ, Trần Kinh rất nhiều thời điểm liền cảm thấy chính mình bị loại bất đắc dĩ này tra tấn, tra tấn khiến chính mình sụp đổ, khiến chính mình giống như mất hết chí khí, loại tra tấn lúc đó mới mất đi!

“ Giai tầng! “

Phương Uyển Kỳ dùng từ rất chuẩn xác, loại này nhìn không thấy sờ không được, nhưng quả thật tồn tại, loại này chính là một khoảng trời giữa dân đen tóc húi cua và xã hội thượng lưu, một đường không biết như thế nào mới có thể vượt qua!

- Đến, chúng ta uống thêm một ly!

Phương Uyển Kỳ nâng chén chạm cùng Trần Kinh, hai người lại uống thêm một chén.

Phương Uyển Kỳ ha hả cười:

- Ông nội của tôi tên là Phương Thanh Lâm, chúng ta Phương gia chính là tự thành hệ thống, toàn bộ tây bắc hệ chính là lấy chúng ta là trung tâm. Tôi làm một thành viên Phương gia, lúc nào cũng khắc khắc đều bị nghiêm khắc yêu cầu, rất nhiều việc này nọ cũng không thể làm theo ý mình, đây là tôi điều phản cảm nhất!

- Tựa như kết giao bạn bè, tôi và anh kết giao bạn bè, liền có rất nhiều người ta nói ba nói bốn. Vì sao sẽ nói ba nói bốn? Nguyên nhân chính là bởi vì anh chỉ là một Trưởng phòng nhỏ cấp huyện, căn bản là nhân vật nhỏ không có tiền đồ, người như vậy làm sao có thể trở thành bạn bè với tiểu thư Phương gia trung tâm tây bắc hệ?

Trần Kinh sắc mặt hơi hơi đổi đổi, nhưng chợt liền lại khôi phục bình thường, Phương Uyển Kỳ trừng mắt nhìn Trần Kinh, nói:

- Làm sao vậy? Tôi nói như vậy anh không có một chút phản ứng sao?

Trần Kinh thản nhiên nói:

- Cô cảm thấy tôi hẳn là nên phản ứng như thế nào?

Phương Uyển Kỳ đứng dậy, gân cổ họng nói:

- Như thế nào phản ứng? Làm một người đàn ông, anh hẳn là phải coi đây là sỉ nhục! Có người khinh thường anh? Anh sẽ không cố gắng làm cho người ta để mắt anh sao? Anh hiện tại làm được cũng rất tốt, nhưng còn có thể tốt hơn!

- Anh hiện tại ở bên cạnh Ngũ Đại Minh, ông ấy như vậy thưởng thức anh, anh là có cơ hội lớn!

Trần Kinh lạnh lùng nhìn cảm xúc kích động của Phương Uyển Kỳ, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ chỉ ghế dựa nói:

- Ngồi xuống!

Phương Uyển Kỳ ngẩn người, theo lời ngồi xuống. Trần Kinh nhìn cô nói:

- Phương tổng, cô nói rất nhiều điều đều là rất có đạo lý, nhưng là chúng ta nhìn vấn đề góc độ là không đồng dạng như vậy. Tựa như cô, từ giai tầng này nếu dùng, hiệu quả và lợi ích chính là đập vào mặt mà đến.

- Hiệu quả và lợi ích trung tâm là chính trị sao? Mạnh mẽ là chính trị sao? Vài năm trước kia, tôi trên người đều có tật xấu này, thời điểm ấy, tôi phát hiện chính mình cách chính trị rất xa!

Trần Kinh lắc đầu nói:

- Từ năm trước bắt đầu, tôi đã hiểu một đạo lý, thì phải kiên định làm việc, phải cụ thể làm việc, không thẹn với lương tâm, một bước một dấu chân, đây mới là con đường thích hợp tôi đi! Cái gì cô nói vinh nhục vân vân, tôi qua cái tuổi kia rồi, tôi nhìn không tới cái gì là vinh nhục!

Phương Uyển Kỳ thẳng lăng lăng nhìn Trần Kinh, nói:

- Anh so với nhà của chúng ta một số người khinh thường, anh không biết là sỉ nhục?

Trần Kinh lắc đầu, nói:

- Tôi và bọn họ không nhận thức, sỉ nhục cái gì? Bọn họ hiểu biết tôi? Tôi hiểu biết bọn họ? Lẫn nhau không biết, đã bị người khác khinh thường, có gì sỉ nhục đáng nói?

Phương Uyển Kỳ nói không ra lời, kinh ngạc nhìn Trần Kinh!

Qua thật lâu, Phương Uyển Kỳ nói:

- Tôi cạnh tranh Trưởng ban Tin tức thất bại, là trong nhà đối với tôi trừng phạt, trừng phạt tôi không nghe lời, ha ha, chê cười! Anh không thấy là vớ vẩn sao? Tôi là bằng bản lãnh thật sự đi bước một đến hiện tại, bọn họ có cái gì quyền lợi, nói phải đè tôi liền đè tôi?

- Tôi vì sao liền cũng không thể trở thành người cùng các anh giống nhau, dựa vào chính mình cố gắng và hai tay tiến tới, từ đó sáng tạo một khoảng không cho chính mình!

Trần Kinh không nói lời nào, gắp một miếng đồ ăn cẩn thận thưởng thức.

Hắn trong đầu suy nghĩ một vấn đề, hắn nghĩ nếu Phương Uyển Kỳ thực chính là người thường, cô có thể đạt được cơ hội tiến đài truyền hình công tác sao? Cô có thể tuổi trẻ như vậy liền có được vị trí tốt như vậy sao?

Thế giới này, người có tài hoa không phải quá ít, mà là nhiều lắm.

Nhiều người có tài nhưng không gặp thời, nhiều người tầm thường cả đời, đây là vì sao? Nếu những người này, đều có bối cảnh giống Phương Uyển Kỳ, bọn họ sẽ không làm được gì sao?

Vừa nghĩ tới đây, Trần Kinh cảm thấy buồn cười. Mặc kệ nói như thế nào, hắn vẫn là cảm thấy Phương Uyển Kỳ tư tưởng có chút cực đoan.

Kỳ thật, một người chỉ cần có khả năng gặp chuyện không may, có thể cố gắng làm, hắn đến tột cùng là dựa vào ai, có ai trợ giúp, có cái gì quan hệ đâu?

Quá mức để ý bối cảnh sau lưng gì đó, nhìn qua là vì tự tôn, nhưng làm sao không phải là một loại thể diện?

Nhân tính liền là như vậy, có người thành công không được, còn phải cường điệu là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Giống như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành công, càng có thể lộ rõ này năng lực phi phàm.

Có người ở mỗi cái lĩnh vực ra thành quả, không dám nhờ giúp đỡ, thường thường sẽ đem khó khăn vô hạn khuyếch đại, giống như không làm như vậy, sẽ không thể lộ rõ người nào đó công tích vĩ đại.

Người trong nước tính anh hùng gây chuyện, Trần Kinh trước kia cũng thích nghe loại tiết mục ngắn và chuyện xưa này, cảm thấy đặc biệt đã nghiền.

Ngay tại lúc hắn vừa mới tham gia công tác, cũng đặc biệt thích mấy thứ này, nhất là khâm phục vị nào từ vị trí thấp phấn đấu, y dựa vào chính mình cố gắng đi bước một thành công.

Nhưng từng trải tăng lên, góc độ Trần Kinh nhìn vấn đề cũng lặng yên biến hóa, một người vĩnh viễn không cần tự cho là thanh cao, cái loại tâm tính này trở ngại không chỉ thành công của mình, người làm quan, cái loại tâm tính này khả năng cản trở chính là con đường làm giàu phát tài của mấy chục triệu dân chúng.

- Anh đang cười nhạo tôi?

Phương Uyển Kỳ chọn mi nói, cô ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Kinh.

Trần Kinh cả kinh, vội vàng lắc đầu nói:

- Ai châm biếm cô? Cô tâm tình không tốt, tôi cùng cô uống rượu mà thôi, như thế nào lại thành châm biếm cô?

Phương Uyển Kỳ lắc đầu, nói:

- Anh muốn gạt tôi, tôi tin tưởng hai mắt của mình!

Trần Kinh nói:

- Cô thích nghĩ như thế nào liền nghĩ vậy đi! Chỉ có điều tôi cảm thấy, tính cách của cô chính là làm theo ý mình, nếu là làm theo ý mình, tại vì sao phải để ý dựa vào lực lượng gia tộc sau lưng hay không?

- Thiên hạ to lớn, tôi có thể đi được, mọi việc, tôi muốn như thế nào liền làm như thế ấy, không cần chịu người khác ràng buộc, không phải là tự nhiên, phóng khoáng sao? Lại cố ý cho chính mình một khuôn sáo sao? Càng không cần phải vì chuyện lông gà vỏ tỏi khiến cho cảm xúc rất thấp, còn cần mượn rượu đến tiêu sầu!

Phương Uyển Kỳ nâng một chén rượu, bị Trần Kinh nói những lời này có chút ngây ngốc, qua thật lâu, cô nói:

- Cùng anh nói chuyện, tôi còn được lợi nhiều hơn. Xem ra trước kia tôi thật sự có chút xem thường anh, bản lĩnh của anh không chỉ là viết văn, còn ở trong tư tưởng của anh nữa. Tôi lần này tới Đức Cao cũng không hối hận đâu, rất đáng giá!