Quan Sách

Chương 284: Phó chủ tịch huyện đã chết!

Người đi rồi, trong căn phòng cao cấp nhất ở hộp đêm Khải Hoàn Môn, chỉ còn lại hai an hem Hầu Thị.

Hầu Quan Trung có vẻ hơi mệt mỏi, người con gái xinh đẹp bên cạnh y đang giúp y xoa bóp bả vai, bản thân y cũng đang nằm ngửa ở trên ghế để hưởng thụ, hai mắt nhắm lại, dường như đang chìm vào trong giấc ngủ.

Hầu Lâm ngồi ở bên cạnh, trên bàn đặt một kẹp bia, y uống từng cốc một, rất thích thú.

Làm rất tốt! Trong thời gian ngắn như vậy ở Đức Cao, có thể thiết lập được nhiều mối quan hệ như vậy, xem như có cố gắng!

Hầu Quan Trung đột nhiên mở miệng nói.

Hầu Lâm khẽ mỉm cười, nâng chén nói:

- Có được lời khen của anh thật không dễ dàng gì! Hi vọng dự án của chúng ta có thể thuận lợi!

Hầu Quan Trung khẽ nhau mày, giọng điệu không được vui nói:

- Cậu nói thế là có ý gì? Thế nào gọi là hi vọng thuận lợi? Chúng ta còn có nhân tố nào không thuận lợi sao?

Hầu Lâm cười ha hả, liên tục lắc đầu:

- Vậy thì nhất định sẽ thuận lợi!

Y dừng lại một chút, nói:

- Tôi vẫn không tin, trên đời này còn có con mèo không ăn trộm, lẽ nào phụ nữ không còn có sự hấp dẫn đối với Trần Kinh?

Hầu Quan Trung khẽ hừ lên một tiếng, nói:

- Trần Kinh con người này mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng tâm trí rất thành thục kiên định, đạo hạnh của hắn sâu hơn cậu, cậu không được suy xét đến hắn!

Hầu Quan Trung dừng lại một chút, nói:

- Vốn đầu tư đầu tiên của Đức Cao là của chúng ta, chúng ta lấy được vị trí tốt nhất, có được chính sách ưu đãi nhất, ưu thế này nhất định cần nắm chắc! Trong quá trình này, việc giải quyết các mối quan hệ rất quan trọng.

Trần Kinh là một nhân vật quan trọng trong đó, làm thế nào để giải quyết tốt mối quan hệ với Trần Kinh, cậu có một số cách, nhưng những cách đó vẫn chưa đủ, cậu hãy cần tiếp tục nghĩ cách nữa!

Hầu Lâm cười ha hả, nói:

- Uy lực của viên đạn bọc đường là vô cùng, lần này chúng ta cần làm tốt công tác tiếp đãi với đám người của Cổ Ngụy. Tranh thủ có thể củng cố vững chắc khu mới và khu Tiền Hà. Có được những quan hệ này, không lo không giành được chính sách ưu đãi, dự án cũng không lo sẽ không thành công!

Hầu Lâm híp mắt, nhìn ra cửa, nụ cười trên nét mặt rất kín đáo:

- Còn về Trần Kinh a, tôi đoán rằng, những phiền lòng của hắn trong năm nay không phải ít, chúng ta là điển hình của khu mới, hắn sẽ không gây khó dễ cho chúng ta.

Hầu Quan Trung im lặng không nói gì, Hầu Lâm nói:

- Anh, có một số việc cần gì phải buồn phiền như vậy? Trực tiếp nói vài câu chào hỏi với đại ca, sự việc không phải là dễ giải quyết sao?

Hầu Quan Trung mở to mắt, liếc nhìn Hầu Lâm một cái, Hầu Lâm có chút hơi khó thở, liền yếu ớt nói:

- Tên tiểu tử Liêu Triết Du không phải đã làm như vậy sao? Hắn ngang bướng, trực tiếp chạm mặt với Ngũ Đại Minh, đầu tư lên trên ở khu mới, hắn lùi một bước để tiến hai bước, nghe nói, một lần vòng có mấy trăm mẫu đất, tên tiểu tử này thật bạo tay.

Hầu Quan Trung nhìn chằm chằm Hầu Lâm, nhẹ nhàng phất phất tay, người phụ nữ dừng chân tay lại, nâng y đứng dậy.

A Lâm à, em hãy nhớ, chúng ta không giống với Liêu Triết Du. Du gia cây lớn rễ sâu, quan hệ rắc rối phức tạp, bọn họ làm việc có chút khác người, đó là bọn họ còn trẻ, người trẻ mắc một chút sai lầm, Thượng đế có thể tha thứ được. Anh em mình không như vậy, Bố chúng ta có được như ngày nay, thật không dễ dàng gì, nếu chúng ta làm việc khác người, đó chính là chúng ta không hiểu chuyện, hậu quả của nó, đó là sự phiền toái rất lớn!

Hầu Quan Trung nói.

Có người nói chúng ta là con ông cháu cha, thậm chí có người nói chúng ta là Đảng Thái tử. Không quan tâm người khác nói thế nào, tự bản thân chúng ta cần biết rõ bản thân mình có bản lĩnh gì. Không thể nghĩ rằng mình muốn làm gì thì làm!

Hầu Quan Trung nói một cách thấm thía.

Hầu Lâm nghe rất chăm chú, không ngừng gật đầu, so với anh trai mình, y lại càng giống con ông cháu cha, trước đây ở tỉnh thành, cũng đã kết bè kéo cánh, ngang ngược kiêu ngạo, mang phong cách của con ông cháu cha. Đến bây giờ, bản thân y vẫn còn tồn tại hơi thở đó, nhưng bây giờ, y âm thầm tự nhắc nhở mình, có những tính tình, có thể cần phải thay đổi!

...

Ngũ Đại Minh vào tỉnh thành một lần, mỗi lần đều rất bận rộn, lần này, ngân hàng, sở Tài chính, sở Thủy lợi, sở Nông nghiệp là những điểm chủ yếu cần thăm hỏi.

Mã Bộ Bình là người đến tỉnh thành sau Ngũ Đại Minh một ngày, Ngũ Đại Minh dẫn theo y, tự mình đi thăm hỏi mấy ngân hàng và mấy đơn vị trực thuộc tỉnh.

Cuối cùng, ngân hàng công thương của tỉnh đã phê chuẩn cho Mã Bộ Bình vay tiền, giá trị một tỷ, khoản lợi tức của sở Nông nghiệp, tài chính được đầu tư chia thành ba năm, khoản tiền này có thể làm được, đối với Mã Bộ Bình xem như giải quyết được tình hình khẩn cấp, y vô cùng vui vẻ bắt đầu triển khai kế hoạch lớn.

Ngay buổi tối hôm Mã Bộ Bình đến tỉnh thành, Ngũ Đại Minh đã từ chối tất cả các buổi tiếp đón, tự mình nhốt ở trong phòng, gọi Trần Kinh đến bên cạnh.

Y hỏi Trần Kinh, nói:

- Trần Kinh, cậu xem Đức Cao của chúng ta, nhà máy máy kéo ở Đức Cao một năm thua lỗ đến một trăm triệu. Tôi đã cho người đi điều tra, con đường tiêu thụ của máy kéo vẫn không tồi, còn hai năm trước đã nhập về dây chuyền sản xuất xe nông nghiệp, sản phẩm khi ra khỏi dây chuyện có lượng tiêu thụ không có gì đáng lo ngại.

Cậu nói xem, sản phẩm sản xuất ra có thể tiêu thụ được, hơn nữa sau khi hạch toán giá thành từ trên sổ sách đều có lợi nhuận, nhưng tại sao năm nào cũng thua lỗ? Cậu không cảm thấy việc này làm người ta khó hiểu sao?

Trong lòng Trần Kinh trầm xuống, trực giác nói cho hắn biết, Mã Bộ Bình lần này vào tỉnh thành có thể không chỉ vì kêu gọi tiền bạc, có thể còn có chuyện khác nữa.

Ngũ Đại Minh tự mình châm cho điếu thuốc, lại vứt cho Trần Kinh một điếu, tự bản thân y vùi đầu trong làn khói u uất, trong lòng Trần Kinh cảm thấy bất ổn.

Khi Trần Kinh ở Đức Cao, đã hiểu được một chuyện, đó là việc của nhà máy máy kéo Lâm Tinh rất phức tạp, quan hệ rắc rối khó gỡ, liên lụy rất lớn. Nhà máy máy kéo Lâm Tinh bắt đầu từ thời điểm cải cách doanh nghiệp nhà nước, vấn đề và sự nghi ngờ vẫn không ngừng, nhưng nhiều năm như vậy, nhà máy hàng năm vẫn thua lỗ, nhưng vẫn tìm thấy biện pháp giải quyết, vấn đề vẫn không thể giải quyết được một cách thực chất.

Thế nào? Ngũ Đại Minh lần này đã suy nghĩ đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh sao?

Trần Kinh, suốt đêm nay trở về, cậu hãy trực tiếp đi Lâm Hà.

Ngũ Đại Minh nói.

Phó chủ tịch thường trực huyện Lâm Hà Chu Ân Vũ đã chết! Người chết rất kỳ lạ, tôi đã để cho Phòng công an thành phố đi đến Lâm Hà…

Trong lòng Trần Kinh đột nhiên trầm xuống, Chu Ân Vũ vừa mới nhận chức Phó chủ tịch thường trực huyện không lâu, làm sao đã chết? Còn chết không rõ nguyên nhân?

Trong lòng Trần Kinh đã có vô số những ý niệm, hắn lập tức nghĩ đến, Chu Ân Vũ trước đây là phó giám đốc kinh doanh nhà máy máy kéo Lâm Tinh, cái chết Chu Ân Vũ có liên quan đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh không? Là quan hệ như thế nào?

Vâng, bí thư, tôi lập tức đi chuẩn bị, sẽ quay về trong đêm!

Trần Kinh nói, trong giọng nói của hắn có chút căng thẳng.

Phải giữ bí mật!

Ngũ Đại Minh nói

- Còn có điểm quan trọng nhất, cậu cần đem lại sự tin tưởng với Mâu Cường và Triệu Nhất Bình, khiến cho họ bất luận thế nào cũng giữ ổn định được cục diện!

Trần Kinh liên tiếp gật đầu, Ngũ Đại Minh bất chợt nói:

- Một phần nhà máy máy kéo Lâm Tinh ở Lâm Hà, máy kéo loại nhỏ mang nhãn hiệu Lâm Tinh được sản xuất, máy kéo mang nhãn hiệu này và loại máy này vẫn luôn tiêu thụ không tồi, nhưng sự thua lỗ một phần của nhà máy là nhiều nhất, trong trung gian bất luận thế nào cũng rất kỳ lạ!

...

Chu Ân Vũ đã chết, cái chết của y ở trong lòng của người dân Lâm Hà đã truyền đi rộng rãi.

Mấu chốt là kiểu chết của y, rất dễ dàng khiến người ta có những liên tưởng, Chu Ân Vũ duy nhất chết ở một khách sạn đẳng cấp, khách sạn nhìn ra sông, khi chết toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bên cạnh còn một một phụ nữ uốn tóc xinh đẹp quyến rũ đang ngủ.

Sự việc bắt đầu khi người phụ nữ uốn tóc tỉnh dậy vào buổi sáng, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình một đêm mây mưa đã chết! Cô lớn tiếng hét chói tai làm kinh động khách sạn, sau đó khách sạn báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đi đến phong tỏa hiện trường. Nhưng tin về cái chết và kiểu chết của Chu Ân Vũ, truyền nhanh ra ngoài như đôi cánh bay đi.

Một người cán bộ, hơn nữa là cán bộ cấp chủ tịch Huyện tá túc chơi gái, cuối cùng chết ở trên bụng ở người phụ nữ, điều này dù ở góc độ nào, đều là một tin trọng đại, tin tức này có tiếng lớn, đủ gây tiếng vang, có thể làm người ta có sự tưởng tượng vô cùng, vì vậy việc truyền bá tin tức không cần có người xúi giục, rất nhanh mọi người đều biết hết.

Mặc dù, huyện ủy và Ủy ban nhân dân Lâm Hà đã làm đủ biện pháp để cứu vãn, nhưng việc này, càng che dấu, lại càng dễ dàng khiến người ta hoài nghi, đó là chuyện càng tô lại càng đen.

Trần Kinh khi đến Lâm Hà, đối với tin tức về cái chết của Chu Ân Vũ, đã lan ra khắp nơi. Hơn nữa khách sạn nhìn ra sông đã sớm bị niêm phong, ngay cả bên ngoài của khách sạn, đều bị cảnh sát tuần tra, không khí vô cùng căng thẳng.

Chậc, chậc, thật sự là một tin tức đặc biệt lớn, phó chủ tịch huyện Chu tôi đã gặp, trắng trắng mập mập, thân hình rất khôi ngô, không ngờ rằng hắn còn có đam mê này nữa, chết ở trên bụng của con gái, cả một đời anh minh thật bi thảm a!

Khi Trần Kinh ăn cơm hộp, có người đã bàn tán xôn xao, chủ để tự nhiên vẫn không tách rời chuyện của Chu Ân Vũ.

Làm cán bộ thật không phải là thứ tốt, cả ngày chỉ là ăn chơi phóng túng, người ta nói chơi gái chơi đến gây bị tê, Chu Ân Vũ cảm thấy chân bị tê vẫn chưa thấy đã, chết ngay ở trên bụng của phụ nữ, thật là mất mặt cả gia đình, toàn bộ diện mạo của Lâm Hà đều bị hắn làm cho xấu hổ!

Có gã thanh niên xúc động nói.

Câu nói này của y, kéo theo nhiều ngươi phụ họa, một người đàn ông lớn tuổi híp mắt, nói:

- Ai, các cậu nói Phó chủ tịch huyện Chu Ân Vũ đều làm chuyện như vậy, bí thư và chủ tịch của huyện chúng ta ngày ngày đều ung dung à.

- Đó là đương nhiên, nếu để tôi nói, Chu Ân Vũ căn bản không coi là lợi hại, chỉ là kém may mắn thôi! Những cán bộ đó lại không chơi gái không đánh bạc? Không có người nào là không dính đến chuyện đó cả? Chỉ có điều không nói ra mà thôi!

Có người tiếp lời nói, giọng điệu chắc như đinh đóng cột.

Tiếp theo, lời nói của mọi người càng ngày càng sâu sắc, sau đó, lại thuận miệng nói đến thân thể người con gái. Mọi người cả già trẻ, nói đến phụ nữ, chỉ có đàn ông mới có thể hiểu được tiếng cười tràn ngập trong đó, chủ đề câu chuyện đã đi quá xa so với lúc đầu, làm lệch cả phương hướng.

Trần Kinh cũng không muốn tiếp tục nghe những lời này, nhanh chóng ăn một chút đồ, ăn cơm xong tự mình châm cho mình một điếu thuốc, đang thật sự suy nghĩ mình nên làm thế nào!

Hắn cảm thấy rất mờ mịt, không biết nên bắt tay từ đâu, nếu tình huống gì đó không nắm bắt được, đã đi ngược lại với mong muốn lúc đầu của Ngũ Đại Minh đã giao cho mình đến đây, nhưng nếu đi đoán mò tình thế, nên bắt đầu từ đâu?

Hắn nghĩ đến việc chia nhà máy máy kéo Lâm Tinh, ở đó tình hình như thế nào, ở đó có truyền đi mạnh mẽ tin tức của Chu Ân Vũ không?

Nghĩ đến đây, Trần Kinh dường như không có nhiều điều do dự nữa, đứng dậy tính tiền bữa sáng, bèn gọi một chiếc xe, chạy thẳng đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh….