Quan Sách

Chương 226: Đi con đường nào?

Ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đức Cao gà bay chó sủa, mà ở Lễ Hà cũng đã sớm rối loạn!

Đầu tiên trong nhà Trần Kinh, vô số người đến tìm hắn, Từ Lệ Thơm không biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ biết là có người đến gõ cửa. Lúc Từ Lệ Thơm lên lầu, người ta liền hỏi Trưởng phòng Trần đi đâu, sau đó là cách liên hệ với Trưởng phòng Trần, liên hệ không được với trưởn phòng Trần, sau đó liền tìm Kim tổng, liên tiếp ba bốn người đến đến đây, khiến cho Từ Lệ Thơm có chút sợ hãi. Không biết có phải trưởng phòng Trần xảy ra chuyện gì hay không?

Ân Hồng trốn ở nhà hận không thể đi cầu thần bái Bồ Tát, đối với cô Trần Kinh lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Kim tổng không ở nhà, cô lớn mật bảo Ân Hồng giúp cô quản lý công việc hằng ngày của nhà hàng, còn hứa hẹn, nếu trong khoảng thời gian này thành công, có thể đảm nhiệm công tác này, về sau Ân Hồng ở nhà hàng Kim Ngọc không bao giờ phải làm nhân viên phục vụ bưng trà nước nữa, hơn nữa một khi trở thành nhân viên quản lý, tiền lương so với hiện tại sẽ nhiều hơn.

Kim Lộ cấp điều kiện này, đúng là nể mặt mũi, với Ân Hồng rất có lực hấp dẫn, cho nên trong khoảng thời gian này cô công tác khá tích cực.

Cô cho rằng, muốn cho Kim tổng vừa lòng, chủ yếu phải làm tốt hai điểm. Điểm thứ nhất công tác phải thật sự làm tốt, đối với Kim tổng từng ngày báo cáo, để Kim tổng ở bên ngoài yên tâm. Mặt khác, trọng yếu nhất là muốn Trần Kinh nhìn thấy cố gắng và thành tích của cô.

Ân Hồng là người phụ nữ tinh ranh, cô biết, Trần Kinh là người duy nhất có thể giúp Kim tổng quyết định. Cô tự biết mình, biết chính mình trong lòng Trần Kinh ấn tượng thật không tốt, cho nên gần đây cô lúc nào cũng thể hiện, Từ Lệ Thơm gần đây cảm mạo, cô còn thay thế Từ Lệ Thơm làm bữa sáng cho Trần Kinh.

Tại thời điểm mấu chốt, nếu Trần Kinh xảy ra chuyện gì, không phải là thể hiện vô ích sao?

Hai người phụ nữ lo lắng suông cũng đành thôi, mấu chốt là lãnh đạo Huyện ủy Lễ Hà thực sự là nóng nảy.

Trần Kinh rõ ràng đã đi Đức Cao , hiện tại Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức Thành ủy Đức Cao tự mình gọi điện thoại lại đây tìm người, hơn nữa giọng điệu khá cấp bách. Y liên hệ ban Tổ chức cán bộ Huyện, lại liên hệ Huyện ủy, Biện Triệu Nam nghĩ biện pháp tìm người, Dịch Minh Hoa cũng bị buộc nghĩ biện pháp tìm người.

Tìm người là tất yếu, mấu chốt là Trưởng ban Cao vội vã muốn tìm Trần Kinh như vậy, đến tột cùng gây nên chuyện gì?

Cao Minh Trị trong chính đàn Đức Cao là nhân vật có uy tín danh dự, người như vậy từ trước đến nay tự giữ thân phận, kể cả tìm Bí thư huyện ủy có việc gấp, cũng sẽ thất thố không như vậy. Trần Kinh chỉ là một trưởng phòng cấp huyện, hơn nữa tổ chức quan hệ còn tại Lễ Hà, y như vậy khẩn cấp muôn gặp Trần Kinh, không gặp được lại xao động như thế, thật sự là khiến người Lễ Hà giật mình.

Dịch Minh Hoa buổi tối tan tầm về nhà, trong bụng vẫn nghĩ chuyện này, buổi tối ăn cơm cũng không ngon. Ăn cơm cũng đứng ngồi không yên, cuối cùng y nghẹn ở trong lòng thật sự khó chịu, liền gọi điện thoại cho Phương Khắc Ba ở Thành ủy.

Phương Khắc Ba tiếp điện thoại giọng điệu thật không tốt, y nói:

- Có cái gì phải kinh hãi? Nếu cảm thấy ban Tổ chức cán bộ tìm người đã rất kỳ quái, như vậy báo cáo chuyện đó cho tôi, không phải càng kỳ quái sao? Cảm thấy tôi mỗi ngày không có việc gì làm, nên giúp hỏi thăm chuyện chó má này sao?

Dịch Minh Hoa mặt không biểu cảm, nói:

- Không phải, Phó bí thư Phương! Ngài hiểu lầm tôi! Tôi phán đoán việc này không phải như vậy, ngài nghĩ xem, cán bộ trẻ tuổi tên Trần Kinh này, chỉ là một trưởng phòng cấp huyện, hơn nữa tổ chức quan hệ cũng không ở Đức Cao. Mà Trưởng ban Cao tự mình tìm hắn, hơn nữa gấp gáp như thế, sao lại không kỳ quái?

Điện thoại đầu kia, Phương Khắc Ba trầm mặc ước chừng hơn mười giây, nói:

- Lão Dịch, biết nhược điểm ở đâu không? Có hai nhược điểm, nhược điểm thứ nhất là suy nghĩ không thận trọng, thứ hai chính là làm việc không để lối thoát!

- Vấn đề Trần Kinh kia, sao cũng phải đem người ta đánh chết! Đánh cho người ta chết sao? Nha, là muốn mang phiền toái lớn đến cho bản thân!

- Hiện tại làm sao vậy? Cảm giác không thích hợp ? Tôi nói cho mà biết, hiện tại suy nghĩ cho thận trọng, về sau sẽ hiểu được, chính mình gặp hậu quả xấu, tự mình gánh vác...

Phương Khắc Ba giọng điệu rất nghiêm túc, nghiêm túc trước nay chưa có, Dịch Minh Hoa nghe xong y nói, trong lòng hốt hoảng, nghĩ muốn hỏi là chuyện gì, Phương Khắc Sóng đã rất không kiên nhẫn ngắt điện thoại!

...

Một chén rượu, mấy đĩa thức ăn, cộng thêm cá nướng mới, bữa tối rất phong phú.

Trần Kinh và Ngũ Đại Minh hai người đều mặc đồng phục câu cá, hai người hưng trí rất cao, liên tiếp nâng chén đối ẩm, nói chuyện cũng có chút không kiêng nể gì.

Ngũ Đại Minh hỏi Trần Kinh tình hình gần đây, Trần Kinh cũng không gạt y, đem tình huống chính mình gặp phải kể ra, đem mâu thuẫn và khổ sở trong lòng mình kể ra hết, cuối cùng hắn nói:

- Ngũ chủ nhiệm, tôi cho rằng! Trên đời ai muốn đối nhân xử thế chính trực, làm quan tốt, làm một vị quan thực sự của nhân dân. Nhưng thật sự khó khăn! Tôi làm gì cũng liền đắc tội với người, làm gì cũng là chống đối lãnh đạo, không dúng ý lãnh đạo.

- Tục ngữ quan to một bậc đè người chết, tôi nhưng gặp không ít đau khổ...

Trần Kinh vẻ mặt quẫn bách, Ngũ Đại Minh cười ha ha, nói:

- Người trẻ tuổi không chịu được suy sụp thì làm sao thành thục? Người trẻ tuổi cần chính là chính trực, cần chính là tâm huyết, có chính trực có tâm huyết, cho dù phạm vào sai lầm thì làm sao? So với tê liệt vẫn tốt hơn!

- Vừa rồi tôi xem không có vấn đề gì, cùng lắm thì thôi! Vừa rồi chuyện cùng Bí thư huyện ủy kia, bí thư họ Thư đã bị ban Tổ chức cán bộ xét xử, vậy thuyết minh y trước kia làm việc là có vấn đề, mà khả năng chính là chính xác.

- Kiên trì chính xác thực hiện có đôi khi sẽ rất khó, nhưng chuyện khó làm chúng ta sẽ không làm sao? Chuyện khó làm chúng ta sẽ không quản lý sao?

Trần Kinh nhíu nhíu mày, nói:

- Tôi không phải ý này, tôi gần đây đã nghĩ lại chính mình, cảm thấy hành vi làm việc bản thân, có đôi chỗ chung quy thiếu trí tuệ và phương pháp. Nội tâm chính trực, nội tâm có tâm huyết, cái đó và thực tế làm việc là hai việc khác nhau!

- Chúng ta làm việc, liền không nên dựa vào cảm tính mà làm, chúng ta không cảm tính, không phải vì chúng ta không tâm huyết, mà là chúng ta nghĩ muốn dựa theo ý chí chúng ta quán triệt. Trung gian cần chính là trí tuệ và mưu lược...

Ngũ Đại Minh hơi sửng sốt, hỏi ngược lại:

- Làm sao vậy? Là theo tôi biện luận sao? Ồ, đúng rồi, không phải giáo huấn tôi chứ?

Trần Kinh liên tục xua tay, nói:

- Không dám không dám, tôi thuần túy là uống rượu xong làm bừa, làm bừa!

- Đến, chủ nhiệm Ngũ, tôi tái kính ngài một ly!

Trần Kinh nâng chén rượu lên, Ngũ Đại Minh lắc đầu nói:

- Được rồi, uống rượu có chừng có mực, không thể uống nhiều quá!

Trần Kinh cười nói:

- Liền một ly này, uống vào chúng ta liền chấm dứt! Sáng nay có rượu sáng nay say, say thì làm sao? Và tiếp theo lúc tỉnh táo còn muốn uống rượu, lại không biết phải đợi tới khi nào ! Người càng ngày càng lý tính, vốn không có tình, uống rượu say tỷ lệ cũng càng ngày càng ít!

- Già mồm át lẽ phải, tuy nhiên này ngụy biện coi như là đúng tình huống, chúng ta sẽ uống thêm một chén!

Ngũ Đại Minh nói.

Hai người chạm cốc, Trần Kinh đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, bật cười ha hả.

Hắn hôm nay hưng trí cao, uống được khá nhiều, uống nhiều rượu, nói chuyện tất nhiên là phù phiếm, là trọng yếu hơn là nói nhiều, ngôn ngữ càng dũng cảm.

Trần Kinh tuổi như vậy đúng là nói xấu đất nước, tuổi hành văn. Ngũ Đại Minh híp mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt uống rượu mà ca hát, y bỗng nhiên cảm thấy được thời tuổi trẻ của chính mình, thời điểm ấy y ngay tại Tỉnh ủy mỗi ngày đều ở văn phòng viết bản thảo.

Thỉnh thoảng có tâm tình không tốt, cũng không giống Trần Kinh như vậy mượn rượu tiêu sầu, sau đó người rượu nổi điên sao?

Mấy năm nay ở chính đàn chiến đấy, Ngũ Đại Minh sớm qua cái tuổi mượn rượu nổi điên kia, nhưng ở sâu trong nội tâm y, vẫn niêm phong cất vào kho cái ký ức ấy.

- Người trẻ tuổi coi như là thế!

Ngũ Đại Minh thầm nghĩ trong lòng.

- Chủ nhiệm, Thành ủy Trưởng ban thư ký Chu đã ở phòng khách đợi ngài.

Không biết từ khi nào, Ngũ Đại Minh phía sau một người trẻ tuổi mặc tây trang cung kính đứng nói.

Ngũ Đại Minh đứng dậy, chỉ chỉ người đang phát điên vì rượu, hiện tại đã mơ màng ngủ Trần Kinh:

- An bài hắn nghỉ ngơi tốt, an bài hắn ngủ trên giường lớn...

Ngũ Đại Minh đi theo sau người trẻ tuổi, một đường đi thẳng đến phòng chuyên môn tiếp khách của khách sạn, cửa phòng tiếp khách, Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Đức Cao Chu Thanh khách khí đứng ở cửa, tất cung tất kính!

- Thế nào? Bên ngoài rất náo nhiệt sao?

Ngũ Đại Minh hỏi.

Chu Thanh cười cười, nói:

- Ngũ chủ nhiệm, ngài thật sự là lợi hại, đích xác, bên ngoài huyên náo rất lớn. Ngài vụиɠ ŧяộʍ hướng thành phố Đức Cao trốn, ở tỉnh đều lộn xộn. Tôi nghe nói, cả bí thư Tỉnh ủy Sa đều kinh động, đều đang tìm ngài đấy!

- Còn có gì không? Chỉ vậy sao?

Ngũ Đại Minh nhíu mi nói.

- Còn có...

Chu Thanh có chút do dự nói, không biết còn có cái gì, y trầm ngâm nửa ngày, nói:

- Đúng rồi! Trưởng phòng Trần Kinh từ Lễ Hà đến Đức Cao nhưng thật ra rất nổi bật, hắn ngày hôm qua đi ban Tổ chức cán bộ, hình như là ở ban Tổ chức cán bộ không thoải mái.

- Người đó bất ngờ không thấy, ban Tổ chức cán bộ Cao Minh Trị trở về vừa nghe thấy không thấy bóng dáng Trần Kinh, hiệu lệnh toàn bộ khắp nơi tìm tung tích Trần Kinh, chuyện này nghị luận rất nhiều!

Ngũ Đại Minh nhẹ nhàng cười cười, trên mặt lộ ra vẻ không thể nắm bắt, ánh mắt y nhìn về phía Chu Thanh, đột nhiên hỏi:

- Cảm thấy tiểu tử Trần Kinh này thế nào?

Chu Thanh nói:

- Tôi cũng biết qua tiểu tử này, tôi cảm giác anh chàng này không tồi, có khả năng, có chủ kiến, có gan làm việc, có gan chịu trách nhiệm! Như vậy cán bộ ở Lễ Hà lại là nhân tài không được trọng dụng, tôi cảm thấy cán bộ trẻ tuổi như vậy, hẳn là phải trọng dụng, tôi chuẩn bị hướng Thành ủy đề nghị, đề bạt Trần Kinh đến Phòng Xúc tiến đầu tư thành phố.

- Phòng Xúc tiến đầu tư thành phố?

Ngũ Đại Minh ha hả cười cười:

- Chủ ý này không tồi, tiểu tử này tôi biết, hắn thật là ở phương diện này tinh thông, ở Phòng Xúc tiến đầu tư có thể phát huy tài hoa của hắn.

Ngũ Đại Minh dừng một chút, xua tay nói:

- Được rồi, chúng ta không nói lung tung nữa! Tìm tôi là có chuyện gì? Đã trễ thế này, không có việc gì sao có thể tìm tôi?

Chu Thanh do dự một chút, cố lấy dũng khí nói:

- Ngũ chủ nhiệm, nơi này ngài không thể tiếp tục ở lại, chuyện ngài mất tích đã huyên náo quá lớn! Ngay cả bí thư Tỉnh ủy Sa đều kinh động, ngài làm việc này thành như vậy, nếu ngài không đi ra mặt, khéo Phòng An ninh Quốc gia phỏng chừng cũng bị kinh động. Trách nhiệm này quá lớn, tôi có thể không gánh vác được!