Chỉ là một cơn hôn mê trong tích tắc, Bạch Phi Yên lập tức tỉnh lại ngay. Mở mắt ra, nhìn thấy trước tiên chính là gương mặt lo lắng của Tần Mộ Phong.
Bạch Phi Yên túm lấy y phục của hắn khẽ lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, “Ta không sao.”
Tần Mộ Phong cho rằng nàng vẫn chưa tỉnh hẳn, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. “Phi Yên, nàng khó chịu chỗ nào? Mau truyền thái y.” Giọng nói của hắn đầy vẻ lo lắng.
Bạch Phi Yên ngọ nguậy, muốn ngồi dậy thoát khỏi lòng hắn, “Ta nói là không sao.”
Tần Mộ Phong giữ chặt lấy Bạch Phi Yên không chịu an phận, “Nữ nhân, nàng đừng quật cường như thế có được hay không? Ngoan ngoãn nằm yên đừng nhúc nhích.”
“Đừng giữ ta, ta không chết được đâu.” Bạch Phi Yên giơ tay nện vài cái lên cánh tay hắn.
“Phi Yên, đừng có tài lanh.” Thái hậu tiến đến trước giường, kéo tay nàng trấn an.
“Con thực sự không sao rồi, con là truyền nhân của thần y, chẳng lẽ không biết bản thân có đau hay không sao?” Bạch Phi Yên cuộn tròn trong lòng Tần Mộ Phong, dùng ánh mắt buồn bã đảo qua mọi người.
“Thực sự không có việc gì?” Tần Vật Ly nghi ngờ hỏi.
“Ta không sao.” Bạch Phi Yên dừng một chút, “Thỉnh các vị đi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói riêng với Hoàng Thượng.” Nàng gục đầu xuống, nhìn không ra sắc mặt của nàng.
“Uy...” Thái hậu vừa muốn nói gì, Hàn Oanh liền giơ tay che miệng bà lại, rồi kéo ra ngoài, “Đồng Di à, chuyện của người trẻ tuổi, chúng ta xen vào làm gì, để cho bọn họ tự mình giải quyết, đi thôi.”
Tần Mộ Phong nhìn Bạch Phi Yên một lát, thở mạnh, bước ra ngoài.
“Muốn nói gì?” Tần Vật Ly nân cằm nàng lên, để Bạch Phi Yên nhìn mình.
Bạch Phi Yên chậm rãi nheo mắt lại, khóe miệng thấp thoáng một nụ cười khổ, “Hãy buông tha cho ta.”
“Vì sao?” Ý cười trong mắt Tần Vật Ly càng mờ nhạt.
Bạch Phi Yên quay đi, ánh mắt nhìn ra song cửa sổ, “Không vì sao cả, xin ngài buông tay, chúng ta trở lại như trước khi chưa gặp nhau.” Ánh mặt trời mùa xuân rọi vào song cửa sổ, ánh sáng vàng rực rỡ làm chói mắt nàng.
“Nàng cho rằng chúng ta còn có thể trở lại quá khứ sao?” Vẫn giữ chặt khuôn mặt nàng, Tần Vật Ly nhìn Bạch Phi Yên không chớp mắt.
“Nhân sinh có khởi đầu có kết thúc, có hợp có tan, coi như tình duyên của chúng ta đã hết.” Bạch Phi Yên che miệng, hít một hơi thật sâu. Không mở mắt, không nhìn vào y. “Hoàng Thượng, ngài cũng biết, chúng ta không thích hợp, buông tay đi.”
Tần Vật Ly cười, trong lòng dù rối vẫn làm như không nhìn nàng, “Sao nàng biết không thích hợp.”
Ánh mắt Bạch Phi Yên nhất thời trở nên ảm đạm tăm tối, dũng cảm nhìn vào mắt Tần Vật Ly, nàng chậm rãi nhấn mạnh từng từ, “Ta không yêu ngài.”
“Ta biết.” Y thản nhiên nói.
“Khi chúng ta quen nhau, ta đã là thϊếp của Tần Mộ Phong. Ta nhiều lần lén lút gặp ngài sau lưng hắn, là hồng hạnh xuất tường. Lúc ở cùng ngài, ta đã là tàn hoa bại liễu.” Bạch Phi Yên cúi đầu, quạnh quẽ mỉm cười, “Tàn hoa bại liễu, không xứng với ngài, Hoàng Thượng không cần câu nệ.”
Tần Vật Ly hừ lạnh, “Vậy thì thế nào?” Y không để ý.
“Ngày đó ngài nhìn thấy vết máu là do khi bị trúng xuân dược ta đã dùng cây trâm đâm vào đùi chảy ra. Ngài thử nghĩ xem, ta đã sớm bị Tần Mộ Phong cường bạo, ngài lẽ nào cần một nữ nhân đã bị đệ đệ mình cường bạo sao? Một lúc nào đó đột nhiên nhớ tới, ngài không ngại sao?”
Tần Vật Ly cúi mặt không nói, một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta sẽ để ý.” Y không muốn lừa dối nàng.
“Ta biết.” Không có một nam nhân nào có thể không để ý chuyện đó.
“Ta để ý, nhưng không quan tâm. Yêu một người, sẽ yêu tất cả mọi thứ của nàng.” Tần Vật Ly kéo tay Bạch Phi Yên, chăm chú nhìn nàng.
Nàng quay đi, kiên quyết lạnh lùng nói, “Xin lỗi, ta không yêu ngài.”
“Không được lừa gạt ta.” Tần Vật Ly nhẹ nhàng nắm cằm nàng, bắt nàng nhìn mình, “Hãy nói nàng yêu ta.” Ngữ khí tuy ôn nhu nhưng mang theo vẻ cương quyết không được phép coi thường.
“Ngài đã ban ta cho Bình Nam Vương, ta đã là của hắn.” Bạch Phi Yên mỉm cười, giọng mỉa mai, “Hoàng Thượng định đoạt nữ nhân của thần tử, đoạt tiểu thϊếp của đệ đệ ư?”
Tần Vật Ly với tay ôm lấy Bạch Phi Yên vào trong ngực, “Đoạt thì làm sao?” Dáng vẻ cuồng ngạo tự cao tự đại, lộ rõ ý bất chấp tất cả.
“Buông ra.” Bạch Phi Yên đẩy Tần Vật Ly ra, dịch người vào góc tường.
Tần Vật Ly chậm rãi tới gần Bạch Phi Yên, nở một nụ cười quyến rũ mê người, “Phi Yên, đừng tránh ta.”
Bạch Phi Yên đứng dậy, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Tần Vật Ly. “Cầu Hoàng Thượng buông tha cho bọn ta.”
Kiêu ngạo như nàng, không ngờ lại quỳ xuống trước mặt y. Tần Vật Ly cười chua chát, “Nếu như ta không thể không có nàng thì sao?”
Nàng không chút do dự gỡ ngọc trâm xuống, kề trên cổ, “Nếu như Hoàng Thượng không thể không có ta, ta đành phải chết.”
Tần Vật Ly biết, hành động này của Bạch Phi Yên không phải chỉ là đe dọa. Y chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía nàng. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Đứng lên đi, từ nay về sau, ta chỉ xem nàng là muội muội. Nàng cũng giống như Nhị Nhi, Băng Băng, là muội muội của ta.” (tức Đông Phương Nhị và Lãnh Băng Băng, các sư tỷ của Phi Yên)
“Đa tạ đại ca.” Phi Yên dập đầu trên đất, vái lạy ba cái.
Nàng ngẩng đầu, vừa lúc thấy Tần Mộ Phong đẩy cửa bước vào.
Tần Mộ Phong vỗ vỗ vai Tần Vật Ly, thản nhiên nói, “Hoàng Thượng, ngài định làm gì với ái thϊếp của thần vậy?”
Tần Vật Ly chậm rãi đứng lên, không thèm để ý liếc hắn một cái, “Ngươi vào đây làm gì?”
“Ái thϊếp của thần ở đây không thích hợp, cho nên đến đưa nàng đi.” Tần Mộ Phong ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ai là ái thϊếp của ngươi, ta đã hưu ngươi từ lâu rồi.” Bạch Phi Yên lườm hắn một cái.
Tần Mộ Phong lách người ra phía trước Tần Vật Ly, ngăn trở thân thể của Bạch Phi Yên. Hắn cười lười nhác, ngước đôi mắt cười nhìn y, “Hoàng Thượng, nữ tử có thể hưu phu sao?”
Tần Vật Ly hai tay khoanh trước ngực, lắc đầu.
“Nếu đã không thể, nàng vẫn là thê thϊếp của ta.” Tần Mộ Phong cúi đầu, nhìn về phía Bạch Phi Yên đắc ý.
Tần Vật Ly nhíu mày, phản đối, “Ngươi đã tặng nàng cho ta rồi.”
“Hoàng Thượng, ta đánh ngài, không có nghĩa đem nữ nhân của ta tặng cho ngài. Nàng, vẫn là của ta.” Tần Mộ Phong ưu nhã đứng dậy, không chịu yếu thế nghênh nhìn Tần Vật Ly, trong mắt lóe lên tia lửa yêu dị.
Đáy mắt Tần Vật Ly xẹt qua một tia lãnh ý, nhưng vẫn tươi cười, “Nếu như ta muốn cưỡng đoạt thì sao?”
“Hoàng Thượng, ngài sẽ làm vậy sao?” Tần Mộ Phong hếch cằm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn y.
Tần Vật Ly giương mắt nhìn Tần Mộ Phong, nụ cười đanh lại, mang theo cái lạnh khiến kẻ khác hít thở không thông. Tần Mộ Phong không chút sợ hãi, vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt ngày càng nhiều thêm.
“Đương nhiên là không.” Tần Vật Ly xoay xoay chiết phiến trong tay, xoay người, mỉm cười không để ý, “Đưa nàng đi đi.” Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn đã đi xa.
“Tạ Hoàng Thượng thành toàn.” Tần Mộ Phong cung kính cúi đầu, mâu quang đột nhiên biến lãnh.
Tần Vật Ly đã ra đến cửa đột nhiên quay đầu lại, cười tiêu sái, nửa đùa nửa thật nói, “Huynh đệ, coi chừng ta thực sự sẽ cưỡng đoạt nàng, trông chừng cho kỹ đó.”