Từ Yêu Nguyệt Lâu trở về, vết thương trên người Thiên Mạch lại hở ra. Từng vết từng vết rịn máu, quỷ dị không nói nên lời.
Vết thương trên bụng lại bắt đầu rỉ máu, Thiên Mạch đứng phía sau bình phong, dùng một miếng băng vải trắng buộc quanh vết thương. Mỗi lần băng một lớp, đều rên lên đau đớn.
Băng bó xong, trên đầu Thiên Mạch đã đổ đầy mồ hôi, ướt đẫm cả mái tóc.
Đau đớn, đối với nàng mà nói đã không còn xa lạ gì. Nếu là người bình thường, chỉ sợ sớm đã ngất xỉu mất rồi.
Toàn tâm đau đớn, khiến nàng không để ý đến tiếng bước chân ngoài cửa.
Cuối cùng, những vết thương chảy máu đã được băng bó hết, nàng chậm rãi choàng thêm áo khoác. Quay người lại, một mùi thơm ngát xông vào mũi nàng.
Nhất thời, Liễu Thiên Mạch cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mê hương? Nàng bịt chặt miệng mũi lại, nhưng đã còn không kịp nữa.
Nàng rút một cây trâm trên đầu, dùng sức đâm vào trên đùi. Vết thương trên người, lại thêm một nhát.
Máu tươi từ đùi tứa ra, ý thức của nàng thanh tỉnh không ít.
Nàng loạng choạng bổ nhào vào bên giường, lấy trong gối ra một chiếc bình sứ, dốc ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
Đau đớn lại thêm mê hương, Liễu Thiên Mạch mồ hôi lạnh đầm đìa, thân mình càng ngày càng nhũn ra.
Trong cơn hoảng hốt, nàng tựa hồ nhìn thấy cửa mở, thấy một nam tử đáng khinh bước vào.
Mùi hương này, lại là cái mùi trên quần áo lần trước.
Mùi hương xộc vào trong lỗ mũi, cả người khô nóng khó chịu, nàng theo bản năng xé quần áo ra.
Giữa cơn mơ màng, có người ôm lấy nàng, cũng thuận thế đè lên người nàng.
Nam tử kia đè trúng vết thương của nàng, Thiên Mạch nhất thời thanh tỉnh không ít. Nàng cả kinh, lập tức hiểu được, xuân dược?
Nàng đã trúng xuân dược, lại trúng xuân dược. Chuyện này, ngoại trừ ba nữ nhân kia, ai có thể làm ra?
Thông minh như nàng, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mấy ngày nay, Tần Mộ Phong đối với nàng có phần yêu thương hơn, mấy ả phụ nhân kia đang trả thù, cũng như lần trước, ý đồ giăng bẫy nàng hồng hạnh ra tường.
Trúng xuân dược, lại còn trúng thuốc mê. Nếu cộng thêm tác dụng của xuân dược, cho dù hôn mê, cũng sẽ có bản năng du͙© vọиɠ.
Mấy ả phụ nhân kia lần trước không hại được nàng, lần này xuống tay ác độc hơn.
Rõ ràng đã hôn mê rồi, nhưng nhìn qua lại như đang hưởng thụ.
Thiên Mạch nửa tỉnh nửa mê đẩy kẻ đang đè trên người ra theo bản năng, nhưng chẳng còn chút sức lực.
” Cút….” Thật vất vả mới phun ra một chữ, lại biến thành tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ.
Nam tử nhanh nhẹn cởi y phục trên người nàng, Liễu Thiên Mạch không ngừng xô đẩy. Xuân dược khiến nàng không còn khí lực, nhìn qua thật giống như đang vuốt ve.
Tay nam tử không ngừng sờ loạn trên người nàng, đυ.ng tới vết thương, nàng nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ. Bởi vì tác dụng của xuân dược, tiếng rêи ɾỉ thống khổ lại trở nên kiều mỵ.
Tần Mộ Phong đứng bên cửa sổ, nhìn mọi việc trên giường, đáy mắt lạnh lẽo.
Nữ nhân kia, hồng hạnh ra tường cũng không nói, giờ còn dám công khai đem đàn ông vào phòng tằng tịu với nhau.
“Vương gia, nô tỳ….” Hương nhi quỳ gối một bên, lạnh run.
“Ngươi đi xuống.” Tần Mộ Phong sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Hương nhi báo với y, có một nam nhân lén lút đến tìm Liễu Thiên Mạch, y vẫn không tin nàng có thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà hiện tại, mắt thấy là thật, y không thể không tin.
Nàng nói nàng yêu y, nàng nói, nàng vì trúng xuân dược mới cùng nam nhân khác …
Nhưng giờ thì sao? Nàng xem ra vô cùng hưởng thụ.
Y mắt lạnh nhìn tên nam nhân kia đang sờ loạn trên người nàng, ngón tay siết chặt, trở nên trắng bệch.
Nữ nhân kia, rốt cuộc từng có bao nhiêu nam nhân?
Nàng tự xưng trước khi gả cho y vẫn còn thanh trong sạch bạch, nếu y tin nàng, thì thật là ngu ngốc.
Tay nam tử chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng, thậm chí lớn mật thò vào trong quần áo nàng. Ánh mắt hung ác nham hiểm của Tần Mộ Phong dán chặt vào bàn tay kia, thật sự muốn đem cái vuốt sói kia chặt đứt lìa.
Dây buộc y phục của nàng bị kéo ra, Tần Mộ Phong hai mắt đỏ ngầu, trong cơn tức giận tung một cước đá văng ra cửa phòng, “Cẩu nam nữ.”
Y túm lấy gã nam tử đang đè trên người Liễu Thiên Mạch, mất lý trí tát một cái vào mặt Thiên Mạch.
Thiên Mạch bị đánh một cái, vẫn mơ mơ màng màng, ngay cả người đến là ai cũng không thấy rõ ràng.
Nam tử bị đẩy ngã dưới đất sợ hãi, quỳ sụp xuống, “Vương gia, Vương gia, là Liễu phi nương nương câu dẫn tiểu nhân, chuyện không liên quan đến tiểu nhân.”
Tần Mộ Phong đảo ánh mắt lạnh lùng qua hắn, “Nói, các ngươi tư thông đã bao lâu?” Dựa vào năng lực của Liễu Thiên Mạch, trên đời này không ai có thể bắt buộc được nàng.
Nam tử mồ hôi lạnh đầm đìa, run rẩy không ngừng, ” Đây là…. Lần đầu tiên… Lần đầu tiên.”
Tần Mộ Phong oán hận cắn răng, ” Cút, đừng để cho ta thấy ngươi lần nữa.”
“Dạ dạ.” Nam tử vội đứng dậy, ù té chạy ra.
“Liễu Thiên Mạch, nàng không cho ta chạm vào, hắn thì có thể sao?” Tần Mộ Phong hai mắt ngầu đỏ, sấn bước một tới gần Thiên Mạch, ánh mắt tàn khốc, như một con ác lang đang nhìn con mồi.
“Ta….” công hiệu của xuân dược đã phát huy đến mức tận cùng, cả người Liễu Thiên Mạch yếu ớt mềm oặt, căn bản nói không ra lời.
Nàng không ngừng thở dốc, mỗi một âm thanh thở dốc, đều giống tiếng rêи ɾỉ kiều mỵ.
Đến giờ phút này rồi mà nữ nhân này còn mang một bộ dạng chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, nàng rốt cuộc có biết cái gì gọi là hổ thẹn hay không.
Y túm lấy bả vai Thiên Mạch, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng châm chọc, “Tiện nữ nhân, đừng ở trước mặt ta bày ra bộ dáng da^ʍ phụ.”
“Ta… Ta.. Trúng.. Xuân.. Dược.” Cơ thể mềm mại của nàng không ngừng vặn vẹo, phun ra một câu nhát gừng.
Tần Mộ Phong căn bản không nghe rõ nàng nói cái gì, nhưng mà, bộ dạng kiều mỵ của nàng làm cho y nổi giận.
Đáy mắt y lóe ra một tia tàn khốc lãnh liệt, đè chặt lên người Thiên Mạch, “Tiện nhân, ngươi đang câu dẫn ta sao? Như ngươi mong muốn.”
Tần Mộ Phong đè làm đau Thiên Mạch, đôi môi nàng thêm khô khốc, bàn tay nhỏ bé chống trên ngực y, “Tránh ra.”
“Bổn vương không ngại ngươi tàn hoa bại liễu, thủy tính dương hoa, là vinh hạnh cho ngươi.” Tần Mộ Phong thấp giọng khàn khàn, lãnh khốc khiến người ta lo lắng.
“Không được chạm vào ta.” Đôi mắt nước xuân phơi phới của Liễu Thiên Mạch, lóe lên vẻ kiên nghị.
Sự phản kháng của nàng, càng chọc giận Tần Mộ Phong. Nàng có thể cho bất kỳ nam nhân nào chạm vào, vì sao hết lần này đến lần khác không cho y chạm đến?
Tần Mộ Phong gần như điên cuồng, mâu trung toát ra ngọn lửa phẫn nộ, y cười lên u ám, bàn tay ám muội đặt lên ngực nàng, “Ta cứ chạm.” Nụ cười âm trầm tà mị, quỷ dị khó lường.
Sự đυ.ng chạm của y, kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong thân thể nàng. Liễu Thiên Mạch sợ mình sẽ không khắc chế nổi bản thân, nàng chộp lấy tay Tần Mộ Phong, hung hăng cắn xuống.
Thình lình xảy ra đau đớn làm cho Tần Mộ Phong hừ nhẹ, y đưa tay đẩy Thiên Mạch ra, bực bội nói, “Tiện nhân, ngươi làm gì?”
“Không được phép chạm vào ta.” Tác dụng của xuân dược đã có phần giảm bớt, nàng miễn cưỡng có thể nói vài câu.
“Ngươi đâu phải trinh tiết liệt nữ gì, thân thể ngươi người khác có thể chạm, ta cũng có thể.” Y cười lạnh, nhanh chóng kéo quần áo của mình xuống.
“Cút đi.” Thiên Mạch kinh hoảng thét một tiếng chói tai, ngực không ngừng phập phồng.
Tần Mộ Phong cơ hồ mất đi lý trí, đáy mắt tràn ngập sự tàn bạo, “Ta sẽ ** ngươi, xem ngươi làm gì ta?” Thân thể to lớn của y lại đè lên trên, bàn tay thô ráp luồn vào trong váy nàng.
Tay y giật mạnh tiết khố dưới váy, ngón tay thô ráp thô lỗ sờ loạn nơi mềm mại của nàng
“Cút đi.” Tay Thiên Mạch không ngừng đánh túi bụi trước ngực y.
Sự đυ.ng chạm của y, cơ hồ làm cho Liễu Thiên Mạch mất đi lý trí. Đau đớn, lại làm cho nàng thanh tỉnh.
Không thể, nàng không thể để cho Tần Mộ Phong bức nàng. Trong lòng nàng có một giọng nói không ngừng vang lên, không thể.
Tần Mộ Phong cười tàn khốc, một tay khóa chặt hai tay nàng, tay kia, vén váy nàng lên.
Thân thể to lớn thô bạo chen vào giữa hai chân nàng, hoàn toàn chiếm giữ lấy nàng.
Liễu Thiên Mạch đột nhiên không còn chống cự, mặc Tần Mộ Phong muốn làm gì thì làm.
Ánh mắt dại đi, không chút thần thái, một giọt nước mắt lặng lẽ không một tiếng động chảy dài xuống gối.
*****
Một chất lỏng đặc sệt dinh dính không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ chiếc áo trắng, nhiễm đỏ chiếc váy trắng.
Vì quá đau đớn, quần áo Thiên Mạch đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt càng thêm tái nhợt
Nàng đẩy Tần Mộ Phong đang nằm trên người ra, mặt lạnh như tiền bước xuống giường.
Liễu Thiên Mạch bước đến bên chậu rửa mặt, vốc nước lạnh đổ lên vết thương. Vết máu từ vết thương dính chặt vào y phục, xuyên qua lớp áo trắng, thấp thoáng một màu đỏ sậm. Chỉ cần đυ.ng vào quần áo, vết thương sẽ nhói lên đau đớn.
Tần Mộ Phong chậm rãi ngồi dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười thô bạo, “Định đi nhanh vậy sao, bổn vương không thỏa mãn được ngươi, nên vội vã đi tìm người tình sao?”
“Cút.” Thiên Mạch lạnh lùng phun ra một chữ.
Nước lạnh thấm vào trong y phục, màu đỏ sậm từ từ lan ra. Nàng kéo nhẹ chỗ y phục dính vào vết thương
“Liễu Thiên Mạch, ngươi sống là người của Bình Nam Vương ta, chết là quỷ của Bình Nam Vương ta, đời này đừng hòng rời đi.”
Thiên Mạch chậm rãi kéo rời chỗ y phục dính vào vết thương trên bụng, hít sâu một hơn. Răng cắn chặt. “Không do ngươi quyết định.”
“Hừ.” Tần Mộ Phong hừ lạnh, “Lại đây, hầu hạ bổn vương mặc quần áo.”
Hông, bụng, đùi, nhiều vết thương bị sự thô bạo của Tần Mộ Phong làm vỡ ra, máu tươi chảy dọc theo đùi nàng, lặng lẽ nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất.
“Tự mặc đi.” Giọng nói của nàng vô cùng yếu ớt.
Y sa sầm nét mặt, quay đầu nhìn nàng. Vừa cúi đầu, nhìn thấy nơi nàng đứng đã nhuộm hồng máu tươi. Tần Mộ Phong cả kinh, “Liễu Thiên Mạch, nàng chảy máu.”
“Ta biết.” Liễu Thiên Mạch nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt, ta thực sự như vậy thô lỗ sao?” Đêm động phòng hoa chúc, nàng ngất đi, còn lần này không ngờ lại chảy máu? Mỗi lần quan hệ với nàng, đều làm nàng bị thương. Nhưng mà, y đâu có muốn như vậy.
“Không nhìn thấy vết máu trên mặt đất sao?” Vết máu đó, chính là bằng chứng tốt nhất.
“Nữ nhân, nàng…” Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện y phục nơi thắt lưng nàng cũng nhuộm đỏ máu tươi.
“Nàng… nàng..” Chẳng lẽ nàng bị thương? “Nàng bị thương ư?”
Vì quá đau đớn, hơi thở Thiên Mạch thoáng run rẩy. Nàng đứng quay lưng về phía Tần Mộ Phong, chậm rãi kéo áo ngoài. Chiếc áo từ từ tuột xuống, lộ ra toàn bộ tấm lưng.
Trên tấm lưng trắng nõn, vết máu chằng chịt, đan xen vào nhau, những vết ngắn vết dài, huyết nhục mơ hồ.
Áo ngoài tuột xuống dưới thắt lưng, lộ ra hai vết thương to hai bên sườn, không ngừng nhỏ máu.
Tần Mộ Phong toàn thân cứng đờ, tựa như rơi vào hố băng, “Nàng….” Y thở hổn hển không ngừng, dường như không nói nên lời.
Cả đời này, y chưa bao giờ thấy nhiều vết thương như vậy.
Ông trời, y vừa rồi quả thực chính là… không còn tính người.
Vết thương nhiều như vậy, đủ để lấy mạng của nàng. Sự thô lỗ của y, chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu a.
“Cộng thêm đùi, bụng, cánh tay, tổng cộng ba mươi bốn vết thương.” Cộng thêm chỗ nàng tự đâm, chính là ba mươi lăm chỗ.
Thiên Mạch kéo áo lên vai trở lại, lãnh đạm nói, “Vương gia, ngài cho rằng một nữ nhân đầy thương tích, còn có sức đi lén lút vụиɠ ŧяộʍ với người khác sao?”
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tần Mộ Phong hận không thể gϊếŧ chính mình. Liễu Thiên Mạch chỉ còn lại có nửa cái mạng, làm sao có thể vụиɠ ŧяộʍ với người. Tiếng rêи ɾỉ của nàng, rõ ràng là vì đau đớn mà ra.
“Ta là người trong giang hồ, bị thương là chuyện bình thường.” Thiên Mạch dùng chiếc khăn nhúng vào nước, nhẹ nhàng lau lên vết thương.
“Bị thương khi nào?” Các vết thương của nàng một vài chỗ đã đóng vảy, không giống như mới bị thương.
“Hôm ngài dẫn ta đi ngâm ôn tuyền, có người chém ta.” Ngữ khi nàng vô cùng đạm mạc, “Có người trả hai mươi vạn lượng hoàng kim thỉnh Mạc Bắc thập bát sát tới chém ta.”
“Sao ta lại không biết.” Trời, hôm đó nàng để y cõng, thì ra là bởi vì……
Y càng ngày càng hoài nghi năng lực của bản thân, nữ nhân của y bị thương thành ra như vậy ngay trước mắt y, vây mà y lại không hề hay biết?
Nàng bước đến đầu giường, từ dưới gối đầu lấy ra một bình sứ, “Bình Nam Vương, ta thật sự hoài nghi ánh mắt của ngài. Ta vừa rồi rõ ràng là trúng xuân dược, trúng xuân dược, ngài nhìn không ra sao?”
“Xuân dược? Xuân dược?” Tần Mộ Phong hận không thể đánh mình hai bạt tai.
Y đúng là bị cơn ghen tuông làm mê muội mất rồi. Mặt nàng đỏ hồng kỳ lạ, miệng nói ú ớ, rõ ràng có sự kỳ quái, sao y lại có thể nghĩ rằng nàng không được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© chứ? Trời ơi, y ghen quá hóa ngu rồi.
“Ta giúp nàng.” Y đưa tay ra định cầm bình thuốc trong tay nàng.
Thiên Mạch nhẹ nhàng lách người, né tránh. “Không cần, ngài đừng hại ta là được rồi.” Nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cúi đầu băng bó vết thương.
“Ta tìm đại phu cho nàng.” Y đối của thương tích của nàng, không phải chỉ một câu áy náy, thì có thể cho qua.
“Bọn lang băm đó, đến đây cũng vô dụng, nếu ngài muốn giúp ta, tìm cho ta một vò rượu đến đây.”
“Rượu? Làm cái gì?”
“Rửa vết thương, vết thương của ta bị nhiễm trùng rồi, không dùng rượu rửa sạch sẽ mưng mủ.”
“Rửa…” Dùng rượu rửa vết thương, vậy sẽ đau đớn lắm? Huống chi nàng bị thương nhiều chỗ như vậy.
“Nếu ngài có lòng tốt, lấy cho ta vài vò rượu, hấp cho ta mấy miếng vải trắng, ta muốn băng bó vết thương.” Gương mặt đạm mạc, lạnh như băng. Trên trán vô số những giọt mồ hôi không ngừng túa ra.
“Nàng chịu đựng được sao?” Bờ vai nàng đang run lẩy bẩy, nhất định đang nén chịu cơn đau đớn vô cùng.
Liễu Thiên Mạch cười lạnh, “Đã chịu đựng được bao nhiêu ngày nay, ngài nói ta có thể chịu đựng được không?” Nếu không chịu đựng nổi, giờ nàng đã không còn sống sót.
Bình Nam Vương ra lệnh một tiếng, trong vương phủ lập tức đèn đuốc sáng trưng, vội vã rối loạn.
Các đầu bếp ra ra vào vào, tất nhiên là hấp các miếng vải trắng.
Không ai biết Vương gia hấp vải trắng để làm gì, tất nhiên cũng chẳng ai dám hỏi.
Trong Đạm Tình Cư, vẫn yên tĩnh như cũ, chỉ truyền ra những tiếng hít thở hổn hển.
“Vương gia, ta cũng không kêu, ngài kêu cái gì.” Thiên Mạch quay đầu lại liếc nhìn Tần Mộ Phong đang rửa vết thương cho nàng, ánh mắt lại quay sang nhìn cuốn sách.
“Nàng ráng nhịn một chút.” Tần Mộ Phong nhẹ nhàng lau sạch vết thương cho nàng, tay không ngừng run rẩy.
“Ta không đau đâu mà.” Thiên Mạch ngoài miệng nói không đau, nhưng mái tóc ướt đẫm, trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch sớm đã tiết lộ lời nói dối của nàng.
“Đừng chịu đựng.” Lần đầu tiên y mới biết, nữ nhân cũng có thể kiên cường như thế.
Vết thương trên người Liễu Thiên Mạch rất sâu, một chỗ cũng đủ để đau đớn đến chết đi sống lại. Ba mươi mấy chỗ này, làm sao nàng có thể sống qua mấy ngày nay?
Đã nhiều ngày nay, mặt nàng trắng bệch, nằm ở trên giường không đứng dậy. Y nghĩ rằng nàng chỉ bị trặc chân, không nghĩ tới bị thương nặng như vậy.
Thiên Mạch bấu chặt móng tay trên trang giấy, “Ta không biết ai muốn gϊếŧ ta, nếu ta đoán không sai, hẳn là ai đó trong vương phủ. Chúng ta đến Nam Sơn ngâm ôn tuyền, căn bản không có ai biết, không phải sao? Mạc Bắc thập bát sát nói, có người trả hai mươi vạn lượng hoàng kim thỉnh bọn họ ra tay gϊếŧ ta. Nếu ta đoán đúng, thù lao trả cho bọn họ, chính là hoàng kim trộm trong quốc khố.” Nói xong lời cuối cùng, môi của nàng không ngừng run rẩy.
“Ta biết võ công, mà cũng không kém. Một mình đấu với mười tám tên không thành vấn đề, thập bát sát bị ta gϊếŧ, manh mối cũng mất rồi.” Tay siết chặt cuốn sách, nhưng ánh mắt lại rơi bên ngoài cửa sổ.
“Im đi.” Tần Mộ Phong hết sức chăm chú lau vết thương cho nàng, căn bản không có tâm tư nghe nàng nói chuyện.
“Ta biết ngài có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta, để ta tự cung khai. Ngài thử không ra võ công của ta, là bởi vì ta đã luyện Tẩy Tủy Kinh. Còn những chuyện khác ngài không cần phải biết, ta cũng sẽ không nói. Ta sẽ không làm hại ngài, chỉ cần biết vậy là đủ rồi.” Thiên Mạch siết các ngón tay, cắn chặt môi. Một hồi lâu, mới run rẩy nói tiếp. “Nếu ngài cảm thấy ta là gian tế của Nam Việt, có thể để ta đi. Đương nhiên, Dạ Cơ ở vương phủ, ta cũng có thể là nàng ta.” Nếu đã bị Tần Mộ Phong bắt tại trận, nàng cũng không có gì giấu diếm. Cùng lắm thì ra đi, dùng thân phận Liễu Thiến trở về.
Tần Mộ Phong than nhẹ, “Trong vương phủ nữ nhân biết võ công không chỉ một mình nàng, đừng có chuyện gì cũng vơ vào người.”
“Có ý gì?” Liễu Thiên Mạch nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn Tần Mộ Phong.
Trên mặt thoáng chốc ảm đảm, “Không có gì.”
Trực giác nói với Liễu Thiên Mạch, Tần Mộ Phong tuyệt đối biết chuyện gì đó.
Băng bó xong các vết thương trên người, trời đã sáng bét. Khổ sở nguyên cả đêm, Liễu Thiên Mạch bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mặc quần áo cho nàng xong, Tần Mộ Phong bế nàng lên giường, nhẹ nhàng cẩn thận ôm nàng vào lòng. “Mệt rồi phải không? Ngủ một chút đi.” Y ngồi dựa vào đầu giường, Thiên Mạch thì ngồi trên đùi y, lưng dựa vào ngực y.
“Ngài không đi làm sao ta ngủ được.” Nàng hiện tại cả người ngồi trong lòng y làm sao mà ngủ.
“Xin lỗi nàng.” Y cất giọng khàn khàn, trong ánh mắt tràn đầy hối lỗi. Y biết hiện tại những lời này, không có ý nghĩa gì. Nhưng mà, y vẫn muốn nói.
Giải thích có ích gì?
“Rốt cục ngài muốn làm gì?” Thiên Mạch mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Ta ôm nàng ngủ.” Trên lưng, bên hông nàng đều bị thương, căn bản không có cách nào nằm xuống. Tựa vào trong lòng y, hy vọng nàng ngủ thoải mái chút.
Liễu Thiên Mạch mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Y phạm lỗi lầm, chịu trừng phạt là chuyện đương nhiên.
Về phần kẻ hãm hại nàng……