Biểu tình của tôi rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc nói: “Tối qua chuyển chút đồ nên bị trẹo eo.”
“À….” Cậu sờ mũi, “Thế mà em cứ tưởng anh làm chuyện kia cơ.”
“Chuyện kia nào?”
Tôi liếc cậu, nhíu mày nói: “Đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ là chuyển vài thứ thôi, không liên quan đến cái khác.”
“Vâng,” cậu gật đầu, “được rồi.”
Tôi cũng chả thích đem chuyện nhà mình ra cho người khác đoán. Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn, tôi nghĩ thuộc tính của Trương tử Kiếm đã rõ rành rành rồi chứ, mặc kệ là dáng người hay là tính cánh đều là kiểu nằm trên mà.
***
Thời gian trôi nhoáng cái đã đến thứ tư, hai ngày đầu tuần chúng tôi đều coi như không có gì xảy ra, phải làm gì thì làm đấy, thế nhưng không phải do chúng tôi không muốn đối mặt. Thực ra chúng tôi chỉ giả vờ thoải mái phía bên ngoài thôi, còn trong lòng thì đều đè nặng một tảng đá, nặng trịch, chúng tôi đều cố gắng kéo dài hơi sức dưới sức nặng của nó.
Buổi tối thứ tư anh đón tôi tan ca, tôi ngồi trong xe hỏi anh, “Hôm nay là thứ tư, ngày kia đã là thứ sáu rồi, anh nghĩ thế nào?”
Lúc đầu anh vẫn chưa hiểu tôi nói gì, vẻ mặt mơ hồ, không đợi tôi nói lần nữa thì anh đã hiểu. Ánh mắt anh tối đi, anh nói, “Nghĩ cái gì chứ, không nghĩ gì cả. Em định để anh dọn thật hả?”
Tôi nói: “Đây không phải việc em muốn anh dọn hay không mà là mẹ anh muốn anh dọn hay không. Nhỡ lúc ấy mẹ anh thật gọi công ty đến chuyển đồ anh đi thì lúc ấy có phải em sẽ rất xấu hổ hay không?”
Anh im lặng một lúc.
Tôi không muốn làm khó anh nên chuyển nhẹ ngữ khí nói: “Em cũng không muốn anh chuyển đi, anh đi rồi, mỗi ngày em sẽ phải một mình đi làm một mình nấu cơm, khung cảnh cô đơn như thế em chỉ nghĩ thôi mà đã muốn khóc.”
Lúc dừng đèn đỏ, Trương Tử Kiếm nâng tay cạo cạo mặt tôi, nói: “Không chuyển.”
Tôi bật cười.
Sau khi về nhà Trương Tử Kiếm lại hỏi tôi: “Chuyện này em có nói cho ba mẹ không?”
Tôi gật đầu: “Nói rồi.”
Trương Tử Kiếm trừng mắt nhìn, hỏi tôi: “Ba mẹ cực kì tức giận phải không?”
Tôi sờ đầu anh, nói: “Không đâu, chuyện này em phải nói cho ba mẹ, chứ nếu không sau này ầm ĩ lên cũng không giấu được. Yên tâm đi, bọn họ không tức giận, họ thích anh như vậy.”
Trương Tử Kiếm “Ừ” một tiếng.
Lúc tôi đi tắm còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh một chút, tôi sờ cơ ngực anh, hỏi: “Vào không? Cùng tắm?”
Anh hôn tôi, vỗ vỗ mông tôi: “Em tắm trước đi, tý nữa anh tắm sau.”
Tôi nhướn mày. Cơ hội tốt như thế mà không quý trọng. Nhưng thực ra tôi cũng không định làm gì, vừa hôm chủ nhật tuần trước dằn vặt cái mông của tôi đến giờ mới bình thường lại đây.
Mùa đông tắm không thích như mùa hè, tôi phải mặc xong hết quần áo mới dám ra khỏi phòng tắm, cho dù muốn hay không thì toàn thân tôi trong nháy mắt vẫn bị đông lạnh đến đầy da gà, dù điều hòa có tăng nhiệt đến đâu cũng vô dụng.
Lúc tôi mặc xong đồ đi ra thì Trương Tử Kiếm đang nằm trên ghế ở ban công gọi điện thoại, cánh tay đặt trên đầu gỗi, vừa chống trán vừa nghe điện thoại.
Không cần nghe xem anh nói gì, chỉ cần nhìn hành động của anh tôi liền hiểu, anh giống như cực kì vô lực. Nhìn nó làm con tôi buồn phiền bao nhiêu kìa, đột nhiên lúc này tôi lại nghĩ, nếu có một ngày Trương Tử Kiếm vì lựa chọn bên này hay bên kia mà phải thống khổ thì có lẽ tôi sẽ buông tay, chỉ cần anh không phải khó chịu như thé.
Nghĩ đến đây tôi liền cười khổ một tiếng.
Không ngờ Diệp Tần mi lại mẹ nó vĩ đại như thế. Có lẽ đây chính là tình yêu.
Trương Tử Kiếm vừa nghiêng đầu thấy tôi thì dừng một chút, rồi cười với tôi, giơ tay vẫy tôi. Tôi tiến lại mở cửa, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh rồi chạy lại vào nhà. Ngoài ban công hơi lạnh, khiến cho môi Trương Tử Kiếm cũng bị đông lạnh theo. Dòng khí lạnh ấy theo môi của tôi truyền đến tận tim.
Tôi về phòng ngủ nghịch weibo, Trương Tử Kiếm nói chuyện điện thoại xong thì đi tắm luôn, quần áo cũng không mang vào, dép cũng không đổi. Trong lòng anh có chuyện, không cần hỏi tôi cũng biết lúc nãy anh nói chuyện với mẹ, nhưng không đàm phán được.
Lúc anh tắm xong mở cửa đi ra, tôi liền nhắc anh, “Chắc anh nên ra cửa đổi đôi dép khác rồi hãng đi, nếu không ngày mai lại phải lau nhà.”
Trương Tử Kiếm cười nói: “Lúc nãy anh tắm được một nửa mới phát hiện quên bỏ dép, ướt rồi nên đổi cũng chả để làm gì.”
Tôi nhìn theo anh đi ra ngoài cửa khom người đổi dép lê, nói: “Yo, anh ướt sao? Xem bé cưng dâʍ đãиɠ như thế nào kìa, mau lại đây ca ca thương anh.”
Trương Tử Kiếm cười cực kì vui vẻ, tôi có thể phát hiện ra từ biên độ run trên mông anh. Anh khom lưng hỏi tôi: “Đừng phóng đãng nữa, sao anh không thấy dép lê vậy?”
Tôi nằm trên giường xoay người, nói: “Trong ngăn vuông thứ ba.”
“Thấy rồi,” Trương Tử Kiếm đổi xong dép lê thì đi đến, ôm tôi rồi cắn một miếng, “Anh thực sự rất thích em.”
Tôi cọ cọ nước miếng trên mặt, cố ý làm mặt ghét bỏ: “Thích nên anh cắn phải không? Anh là chó à?”
Trương Tử Kiếm cười, anh nói: “Em đừng nói nhá, kiếp sau anh làm chó cũng được, chứ ở bên em một đời anh vẫn cảm thấy chưa đủ. Nếu anh là chó thì có thể ở bên em vài đời, từ khi em năm tuổi thì bắt đầu nuôi anh, nuôi đến khi em mười bảy mười tám tuổi thì anh chết, chờ khi anh đầu thai em lại nuôi anh, cứ mười hai mười ba năm một lần. Khi em chín mươi tuổi thì anh đã ở bên em bảy đời. Anh cũng thấy đủ.”
Tôi mím môi không biết nói gì, lời Trương Tử Kiếm nói khiến tôi muốn khóc. Trái tim tê dại.
Tôi hỏi anh: “Vậy nếu em sống cùng người khác thì sao? Ba người chúng ta ở cùng nhau à?”
Trương Tử Kiếm nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được, dù sao anh cũng bên em. Em có thể cả ngày tình yêu trai gái, muốn ở bên ai thì ở, người đó mà không tốt với em thì em chia tay luôn, dù sao cuối cùng vẫn có anh bên em, nếu thật sự không có ai thì hai ta ngốc ngốc ở nhà mỗi ngày cũng được. Nhưng nếu thế thì anh sẽ không kiếm tiền nuôi em được, còn phải chờ em nuôi anh.”
Mũi tôi chua sót không chịu được. Tôi xoay người sang chỗ khác lau mắt lên gối đầu, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận về cái ý tưởng lúc nhìn thấy anh ở ban công. Anh mà khó chịu hơn nữa tôi cũng sẽ không buông tay anh, tôi không cần bản thân vĩ đại, tôi chỉ muốn Trương Tử Kiếm.
Một lát sau tôi mới nói: “Mà tại sao năm tuổi em mới bắt đầu nuôi anh? Không được. Anh phải ở đó chờ em được sinh ra, chào mừng em chào đời, hầu hạ em đi tè, lúc em còn nhỏ anh phải ở trên giường cả ngày chơi với em.”
Trương Tử Kiếm hôn tôi, nói: “Được.”
Tôi quay lại ôm anh, làm cho bản thân giống như đà điểu chúi vào lòng anh. Đỉnh đầu cọ cọ vào ngực anh, Trương Tử Kiếm bị tôi cọ ngứa liền cười ra. Hôm nay tôi bị anh chọc cho phát khóc, đáng ghét, khiến tôi trông chả giống ai.
Tôi dùng tư thế như lợn ngủ một đêm, nghe Trương Tử Kiếm bào suốt đêm anh phải lôi tôi ra mấy lần, nhưng sau đó tôi lại chui trở lại. Trương Tử Kiếm sợ tôi bị nóng liền kéo chăn xuống dưới thắt lưng tôi, nhưng rồi lại sợ tôi lạnh nên phải bật điều hòa cả đêm.
Tôi nghe đến vui vẻ, đúng là càng sống càng tụt lùi, đến ngủ cũng không yên.
Sáng sớm Trương Tử Kiếm làm cho tôi bánh trứng gà, một ly sữa và nửa quả thanh long. Nhìn anh có vẻ rất vui, nhưng trong lòng vẫn đang cân nhắc mọi chuyện, tôi nhìn ra được.
Tôi sờ khóe môi anh, nói: “Ăn vụng được gì ngon mà miệng bị lở thế này.”
Trương Tử Kiếm liếʍ một cái, cười nói: “Cũng không ăn được gì đặc biệt, nhưng hôm qua anh nghe đồng nghiệp than người yêu anh quản anh quá nghiêm, anh nói đó là nói bậy xong liền trở thành như vậy, rất thần kì.”
Tôi “Hừ hừ” cười hai tiếng, “Đáng đời.”
Thực ra anh bị nóng trong người, đầu lưỡi cũng loét. Anh đưa tôi đi làm, trước khi xuống xe tôi nói với anh: “Đừng nghĩ nhiều quá, cứ đi được bước nào hay bước ấy, bắt ép không được. Thời gian dài sẽ có cách, tóm lại em sẽ không rời khỏi anh đâu bé cưng ạ, ca ca thương anh.”
Cuối cùng tôi còn sờ soạng cằm anh một trận.
Trương tử Kiếm cười tươi rói với tôi rồi lái xe đi.
Nếu không phải đang đứng dưới cổng cơ quan thì tôi đã sờ sờ tiểu tâm can của tôi chút nữa rồi, bà xã của tôi thực sự là quá đẹp trai. Đúng là sợ hết cả hồn.
Tuy tôi đã khuyên anh như vậy, nhưng một ngày của tôi cũng là hồn không ở. Nói thì dễ nhưng nếu thật sự làm thì không dễ chút nào. Nghĩ lại mới thấy buồn cười, hai lão phu phu bên nhau hơn mười năm, giờ mới cho chút trắc trở.
Giữa trưa tôi nằm sấp trên bàn ngủ một giấc, một chị gái ở văn phòng cho tôi mượn gối của chị, nhưng Tần Châu ngồi bên phải tôi, tôi cảm thấy quay về phía cậu ngủ thì rất kì cục nên cả buổi trưa tôi đều quay mỗi về bên trái, khiến cổ phát đau đi được.
Tôi vừa lấy di động ra nhìn thì thấy có hai tin nhắn của Trương Tử Kiếm, anh nói không đến đón tôi được, phải về nhà một chuyến.
Tôi trả lời anh:
“Được, vậy có về ăn cơm không?”
Trương Tử Kiếm:
“Chắc là phải ăn cơm ở đấy, em ăn một mình nhà nhá bé cưng, lúc về anh sẽ kiểm tra đấy.”
Tôi:
“Em gọi pizza được không, chả muốn nấu.”
Trương Tử Kiếm:
“Được, để anh đặt trước cho em, đặt thêm vài món nữa nhé.”
Tôi gửi xong tin nhắn thì trở nên không có tinh thần, nghĩ đến lát nữa tan làm không có ai đón thì cả người uể oải. Rất lâu rồi Trương Tử Kiếm không đi công tác khiến tôi có chút không quen khi phải về nhà một mình.
Lúc chín giờ tối Trương Tử Kiếm mới về, tôi ngồi trên sô pha chờ anh. Vẻ mặt anh rất tiều tụy, tôi lập tức biết không có chuyện tốt rồi.
Anh hỏi tôi: “Ăn cơm chưa bé cưng?”
Tôi gật đầu: “Rồi, anh thì sao?”
“Ăn rồi,” Anh hỏi tôi: “tắm rửa rồi chứ?”
“Ừ, còn giặt đồ luôn rồi,” Tôi cười bán manh với anh, “vất vả rồi tiểu Kiếm Kiếm.”
Anh giơ tay kéo tôi một cái rồi buông ra, nói: “Anh đi tắm cái.”
“Ừ.”
Tôi biết vì sao anh không dám lại gần tôi, thực ra tôi lại gần đã ngửi thấy mùi khói trên người anh. Hai chúng tôi đều không hút thuốc, trừ lúc cãi nhau Trương Tử Kiếm mới hút vài điếu, nhưng mùi trên người anh chứng tỏ anh phải hút đến nửa hộp.
Tôi thở dài, lau mặt, tôi đoán được kết quả khi anh về nhà. Mẫu thân đại nhân thái độ kiên quyết, bà nói, một bước cũng không lùi, nếu Trương Tử Kiếm chỉ cần gọi vài cú điện thoại rồi về nhà một lần mà có thể giải quyết xong thì lời ấy của bà thành vô ích rồi.
End chương 19.