Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 114: Bố trí

Ôn Luân tiễn người Lưu gia, lại mang theo Diêu Thanh xoay người nhìn lão Huyện Bá.

Lão Huyện Bá thời gian không nhiều lắm, hắn vốn còn muốn thay nguyên thân tẫn hiếu, nhưng trên thực tế làm được không quá đúng chỗ. Ôn gia tại rất nhiều thời điểm, hắn đều không để ở trong lòng.

Hắn không biết chuyện Ôn Bảo Thục, lão Huyện Bá biết bao nhiêu, dù sao mỗi lần hai người ngồi xuống, đều im bặt không đề cập tới chuyện Ôn Bảo Thục.

Ngược lại là Lưu thị gần đây đối Ôn Luân vẻ mặt ôn hoà một ít. Ôn Bảo Thục tuy nói là một cái gai trong lòng nàng, nhưng rốt cuộc là từ nhỏ là ở bên người nàng lớn lên, Ôn Bảo Thục bị chết thảm như vậy, trong lòng của nàng mặt không phải không có xúc động.

Lưu thị đối Ôn Luân còn cách một tầng, nhưng mà đối Diêu Thanh là thật tâm thích. Ôn gia bây giờ còn chưa có đời thứ ba. Lại nói tiếp Diêu Thanh cùng Ôn Cảnh Thịnh cũng không kém vài tuổi, nhưng Diêu Thanh lùn hơn đồng lứa, lại chiếm được Lưu thị cưng chiều. Ngắn ngủn vài ngày, Diêu Thanh từ trên xuống dưới trang phục và trang sức đều đặt mua vài bộ.

Ôn Luân đối biểu hiện của Lưu thị cũng không quá dư thừa, Diêu Thanh hiểu chuyện, cũng cũng không kém mấy thứ này, chỉ vài ngày cũng không sợ bị chiều hư: “Sao không thấy Tam đệ và Tứ đệ?”

Ôn Thành đang tại chức không đi được, tức phụ hắn Hàn Mỹ Mỹ ngược lại đã tới, chỉ là đại tuyết phong lộ, tạm thời chỉ có thể gửi thư lại đây.

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh từ khi tại phủ thành hỗn không được nữa, đã bị đuổi về thị trấn, như thế nào lần này không theo tới?

Lưu thị miễn cưỡng cười cười: “Tam lang cùng tứ lang đi Long Môn Quan, để cho bọn họ ở nơi đó đi.” Lưu thị rõ ràng không muốn nhiều lời về bọn họ, ngược lại nói, “Bảo Thục cùng Lưu Kiến Minh hòa ly, nha môn phán xuống. Ngày mai chúng ta trở về thị trấn. Ngươi là theo chúng ta cùng đi, hay là ở thêm hai ngày?”

Ôn Luân nghĩ nghĩ trong trà lâu một phòng quân giới, chỉ có thể lựa chọn cái sau: “Còn có chút việc, ở thêm hai ngày. Phụ thân thân thể không tốt, mẫu thân vất vả nhiều hơn. Ngày mai khi nào thì đi, ta đến tiễn các ngươi.”

Lưu thị cười càng miễn cưỡng, gật gật đầu: “Được.”

Người Ôn gia ngày hôm sau sáng sớm đi. Một đám người khoác áo tang, tiền giấy một đường tát ra khỏi cửa thành.

Ôn Luân đưa đến năm dặm ngoài thành mới trở về.

Kết quả, Ôn Luân ở trong thành nghỉ ngơi chưa tới hai ngày, liền đi theo Đại Hùng cùng về thị trấn.

Lão Huyện Bá đã mất.

Ôn Luân đứng trong linh đường thuần trắng, ánh mắt còn có chút mờ mịt. Lại nói tiếp, lão Huyện Bá ở trong ấn tượng của hắn, thân thể vẫn luôn không tốt. Cũng không phải luôn kéo dài sao? Bệnh tình cũng là khi tốt khi xấu. Ôn Luân mãi cảm thấy lão Huyện Bá tuổi không lớn, nhiều ít sống qua sáu mươi là không thành vấn đề.

Hắn mấy ngày hôm trước còn muốn bồi người cha tiện nghi này nhiều hơn, không nghĩ tới mới vài ngày như vậy người đã không còn.

Trong linh đường đặt hai cái quan tài, một cái Ôn Bảo Thục, một cái lão Huyện Bá.

Tất cả mọi việc đều là vội vàng làm.

Lưu gia phái người lại đây, bị Ôn Vũ Trạch gấp trở về đánh, một cước đá ra ngoài. Lưu Kiến Minh thiếu chút nữa bị hai huynh đệ liên thủ đánh chết.

Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh nhìn thấy Ôn Luân, biểu tình cứng ngắc một chút, mới đi lại đây gọi một tiếng đại ca. Trong giọng nói không có khinh miệt như dĩ vãng, thái độ cũng cung kính rất nhiều.

Ôn Luân nhìn hai huynh đệ hai mắt đỏ bừng, gật gật đầu: “Trời lạnh, đều vào nhà.” Nhìn nhìn hai huynh đệ hai chân còn dịch không động, lại bồi thêm một câu, “Yên tâm, Lưu gia không lật nổi sóng gió gì đâu.”

Đối với Lưu gia mà nói, đường lui duy nhất là làm cho mình bị chết không khó coi, chỉ có lấy được lượng giải của Ôn gia. Chính là hiện giờ Lưu gia đã không đủ năng lực, đưa ra đủ lợi thế khiến Ôn gia cảm thấy vừa lòng. Đây là hiện thực, Ôn Bảo Thục chết sống, kỳ thật vẫn luôn không quan trọng.

Ôn Luân nhìn chằm chằm Ôn Vũ Trạch cùng Ôn Cảnh Thịnh vào cửa, sờ sờ ngực, chỉ cảm thấy giấy viết thư bên trong lạnh lẽo. Tiện nghi cha chết, còn cho hắn nan đề.

Bích Hà nhìn Ôn Luân thật lâu không động, nhịn không được nhắc nhở một tiếng: “Đại thiếu gia, nên vào nhà.”

Ôn Luân giật mình hoàn hồn, đột nhiên quay đầu nhìn phương hướng đại sơn nhíu mày: “Phu gia vào núi đã bao lâu?”

Dựa theo năng lực trượt tuyết vận chuyển, lúc này đây tổng cộng phân chia ba đợt vận chuyển. Trước Đại Hùng đã vận một đám, lúc y về thị trấn lại vận một đám. Tính tính thời gian, Đại Hùng đã sớm phải xuống núi đi vận nhóm thứ ba. Ôn Luân còn sợ mình trong khoảng thời gian này vội váng đầu, tìm Bích Hà xác nhận.

“Ba ngày.” Bích Hà nói xong cũng thấy không đúng, “Nếu không, ta vào núi nhìn xem?” Nói xong, chính nàng ta liền chần chờ.

Lão Huyện Bá chết. Ôn Thành còn đang trên đường. Huyện Bá phu nhân Lưu thị đối Ôn Luân không ra làm sao, Ngô thị hiện giờ không nhâm thủ, có thể chiếu cố đến chỗ Ôn Luân cũng có hạn, hơn nữa hiện tại Ôn Thành còn chưa gấp trở về, trong nhà tất cả sự vụ đối ngoại, đều là từ Ôn Luân trưởng tử này đến lo liệu. Ôn Luân bên người chỉ có nàng dùng được, nếu nàng cũng đi rồi…

Ôn Luân không chần chờ như Bích Hà: “Đi xem, bản thân cẩn thận… Ta sợ trên núi đã đánh nhau.”

Chuyện người Tây Nhung, người miền núi khác không biết, chính là thôn dân Đại Trà thôn đều biết đến, Bích Hà biết được rõ ràng hơn một ít. Ôn Luân vừa nói như thế, Bích Hà liền hiểu được, lập tức biến sắc, trực tiếp đi chuẩn bị một phen, không cần tới một khắc đồng hồ, liền lắc mình đi lên núi.

Ôn Luân nhìn theo Bích Hà rời đi, quay đầu lại nhìn Ôn Cảnh Thịnh.

Hai người từ biệt gần năm, vừa rồi tại môn khẩu, Ôn Luân chỉ chú ý tới Ôn Cảnh Thịnh vẻ ngoan độc kia tựa như một ấu lang. Nhưng hiện tại vừa thấy, Ôn Cảnh Thịnh cảm xúc lại nội liễm rất nhiều, nhìn thấy Ôn Luân vọng lại đây, chỉ nói: “Tứ lang có việc nói với đại ca.”

Ôn Luân nhẹ nhíu mày không thể nhận ra: “Đi thư phòng.”

Trên đường thấy Ôn Vũ Trạch, Ôn Cảnh Thịnh lôi kéo Ôn Luân tránh đi.

Thư phòng hiện tại của Huyện Bá gia, là sửa từ sân của Ôn Luân, địa phương đủ lớn. Nhưng mà dấu vết rõ ràng đã thật lâu không có người dùng qua.

Ôn Luân không biết dụng ý của Ôn Cảnh Thịnh: “Tam đệ làm sao vậy?” Ôn gia vài huynh đệ tỷ muội, muốn nói quan hệ thân cận nhất thì phải là lão Tam lão Tứ theo thứ hạng, sao Ôn Cảnh Thịnh nói chuyện, còn phải tránh đi Ôn Vũ Trạch?

“Hắn không phải Tam ca!” Ôn Cảnh Thịnh sắc mặt trong nháy mắt trắng, nắm tay siết chặt, toàn thân đều đang phát run, “Ta ở Long Môn Quan thấy được.”

Thấy được cái gì?

Ôn Cảnh Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt xích hồng hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Luân: “Đầu lĩnh người Tây Nhung kia, cùng Tam ca… Cùng Ôn Vũ Trạch, lớn lên giống nhau!”

Long Môn Quan vẫn luôn có người Tây Nhung tiểu cỗ kỵ binh quấy rầy. Cái gọi là trạm kiểm soát, cũng không phải thật chỉ có một đạo phòng tuyến, ở ngoại vi còn có rất nhiều cùng loại kiến trúc bảo lâu hoặc là điểm cao linh tinh, dùng để xếp phòng tuyến và báo động trước.

Ôn Cảnh Thịnh tuy rằng thân là con cháu quý tộc, tuổi lại nhỏ, chính là vào trong quân cũng không có đặc biệt chiếu cố. Trong lúc đó có nhiều lần bị phái đi đóng giữ một cái bảo lâu, sau đó cùng người Tây Nhung trực tiếp đối đầu. Lần đó trải qua cửu tử nhất sinh, nhưng là khiến Ôn Cảnh Thịnh cảm thấy khủng bố nhất, không phải vết sẹo ở trên người suýt nữa đoạt mệnh, mà là mặt đầu lĩnh kỵ binh kia, quả thực chính là bộ dáng Ôn Vũ Trạch hai mươi năm sau!

Ôn gia tử nữ, không vài người giống lão Huyện Bá, giữa huynh đệ cũng không giống nhau. Nhưng mà Ôn Vũ Trạch là không giống nhất. Trước vẫn luôn nói Ôn Vũ Trạch giống nãi nãi qua đời, nhưng Ôn Cảnh Thịnh hoàn toàn không nghĩ tới, Ôn Vũ Trạch thế nhưng sẽ giống một tướng lãnh địch quốc!

Ôn Cảnh Thịnh lúc ấy bị trùng kích là có thể hiểu. May mắn khi đó ở trong quân không có nhiều như vậy tự do, chẳng sợ Ôn Cảnh Thịnh bị trọng thương, Ôn Vũ Trạch cũng chỉ có thể bớt thời giờ lại đây nhìn một hai lần…

Ôn Luân cũng rất giật mình. Nhưng hắn dù sao không phải nguyên thân, đối Ôn Vũ Trạch thân phận biến hóa, cũng không như Ôn Cảnh Thịnh, cho nên tại môn khẩu có dị động, Ôn Luân vẫn nghe đến.

Chờ hai người đuổi theo ra đi, chỉ nhìn đến một thân ảnh nhảy ra đầu tường. Bóng dáng kia, rõ ràng chính là Ôn Vũ Trạch.

Chờ hai người đen mặt đi ra ngoài, Ôn Vũ Trạch đã không còn bóng dáng.

Lưu thị ngược lại như là sớm đã biết: “Tam lang không là ta sinh. Đến tột cùng là ai, ta cũng không rõ ràng lắm. Lúc ấy là Bá gia ôm trở về.”

Ôn Luân nhíu mày: “Ta nhớ rõ ngài lúc ấy có thân mình.” Lúc Ôn Thành cùng Ôn Bảo Thục sinh ra, tuổi của hắn còn nhỏ, không nhớ nổi. Nhưng mà Ôn Vũ Trạch sinh ra, hắn hoặc là nói là nguyên thân, đã có ký ức mơ hồ, cũng là có ấn tượng Lưu thị mang thai.

Lưu thị cười khổ một tiếng: “Đứa bé kia mất. Sau đó Vũ Trạch đã tới, Bá gia nói là con mồ côi bộ hạ cũ, liền như vậy mà nuôi.” Lưu thị đã nhận ra không đúng, nhưng vô tâm tư hỏi nhiều, “Chờ một lát mai táng xong, các ngươi có cái gì bận, thì đi bận đi. Trong phủ có ta là được. Tứ lang cũng nhanh chóng về quân doanh.”

Lời vừa nói ra, đừng nói Ôn Luân, chính là Ôn Cảnh Thịnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

“Mẫu thân đây là…”

Ôn Luân cũng nhíu nhíu mày, nhưng không đợi Ôn Luân có tỏ vẻ gì, môn khẩu đã bị Bích Hà đυ.ng mở ra, phía sau còn đi theo vài vυ' già, đang răn dạy: “Không quy củ! Nha đầu chết tiệt kia đây là muốn làm cái gì?!”

Lưu thị mặt nghiêm: “Gọi cái gì! Đều lui ra!”

Bích Hà giữ lại, nuốt nước miếng: “Trên núi! Người Tây Nhung đánh lên!”

Nghe vậy, Ôn Luân phản ứng đầu tiên là: “Không phải là dự tính chính là đầu xuân mới có thể đánh sao?”

Ôn Cảnh Thịnh gầm nhẹ một tiếng: “Hiện tại nói cái này có ích lợi gì? Đã bắt đầu đánh!” Rống xong, xoay người đối với Lưu thị vừa chắp tay, “Mẫu thân, nhi tử đến Long Môn Quan!”

Lưu thị gật đầu: “Nhanh chóng đi! Ta đây nữ tắc nhân gia không hiểu mấy thứ này, các ngươi từng người bảo trọng.”

Ôn Cảnh Thịnh xoay người bước đi, bước ra môn khẩu lại lui trở về, đối với Ôn Luân nói: “Đại ca, có chuyện còn phải phiền toái ngươi hỗ trợ.”

Ôn Luân gật đầu: “Nói đi.” Ôn Cảnh Thịnh đối hắn quan cảm như thế nào, cũng không vì Ôn Vũ Trạch thân phận biến hóa mà biến hóa. Trước mắt Ôn Cảnh Thịnh phàm là có một người có thể mở miệng, cũng sẽ không phiền toái đến trên đầu Ôn Luân.

“Lần này tuyết tai, Long Môn Quan gặp tai hoạ nghiêm trọng. Không chỉ là gia súc, ngay cả rất nhiều quân coi giữ đều bị tổn thương do giá rét, các loại vật tư khiếm khuyết nghiêm trọng. Trước mắt trên núi nếu đã đánh nhau, Long Môn Quan nơi đó khẳng định cũng bắt đầu đánh. Đại ca nếu là tiện, còn thỉnh hỗ trợ gây quỹ một phần.”

Ôn Luân không hai lời, trực tiếp đáp ứng.

“Từ từ!” Lưu thị ngược lại gọi Ôn Cảnh Thịnh lại, lấy ra một cái ngọc bài đưa tới, “Lương thảo, Ôn gia có.”

Ôn Luân nhận ra miếng ngọc bài kia, đúng là lúc trước hắn từ trên tay Ôn Thành cầm đi, lấy đó từ Huyện Bá phủ đổi thiệt nhiều vật tư. Hắn chỉ biết là, miếng ngọc bài là lịch đại Huyện Bá chấp chưởng, coi như là một loại tượng trưng cho thân phận đương gia. Chẳng lẽ trừ bỏ ý nghĩa tượng trưng ra, còn có tác dụng thực tế?

“Đây là Long Châu lệnh. Ra thị trấn, chân núi có một Từ thôn, trực tiếp đem Long Châu lệnh cho thôn trưởng nhìn, thôn trưởng sẽ đem lương thảo cho ngươi.” Lưu thị quay đầu nói với Ôn Luân, “Sức vận chuyển của đôi bàn chân trong lúc nhất thời khả năng không đủ, đại lang, ngươi ngẫm lại biện pháp.”

Ngắn ngủi trao đổi, Ôn Luân cùng Ôn Cảnh Thịnh các bôn đồ vật.

Ngô thị tiến vào, cảm khái: “Cho tới nay, ta cũng không bằng ngươi. Bá gia có yêu thích ta lại như thế nào, Huyện Bá phu nhân thủy chung đều là ngươi.”

Lưu thị mí mắt cũng không nâng, cúi đầu uống một hơi trà đã lạnh: “Người đều đã chết, hiện tại nói lại có ích lợi gì? Ngươi về sau có tính toán gì không?”

Ngô thị khẽ cười cười: “Nếu người đều đã chết, ta về sau liền niệm niệm kinh đi.”