Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Lôi Đình giống như đang nằm mơ.
Cô đây là đã kết hôn rồi?
Nhưng đường sau này phải đi thế nào?
Hình như cô còn chưa nói cho anh biết… đã lĩnh giấy hôn thú.
Cô quên nói cho anh, cô sắp phải đi Ekul thực hiện nhiêm vụ nguy hiểm nhất, đó chính là tìm được chị em của dì Khanh.
Mặc dù anh Đình kiên quyết phản đối cô đi làm nhiệm vụ này.
Nhưng cô đã sớm quyết định đi ra ngoài một chuyến. Cô rất muốn đi ra ngoài giải sầu.
Tuy nhiệm vụ này trong mắt người khác là nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng đối với cô mà nói, là con đường duy nhất có thể giải sầu!
Bất kể cô có gả cho Hoa Thiếu Kiền hay không, cô cũng quyết định phải đi chuyến này.
Điền đơn xong, Lôi Đình chậm chạp không ký tên.
Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm đầu bút cô, đột nhiên khẩn trương. Tròng mắt đen nhìn chăm chú đầu bút kia, tựa như muốn dùng ánh mắt ép cô ký tên!
Ký tên ký tên!
Nhưng cô để bút xuống.
Hoa Thiếu Kiền ngước mắt nhìn cô, tim đập thình thịch thình thịch!
“Em do dự?”
Hô hấp anh chậm lại.
Lôi Đình nắm tay anh, kéo anh ra ngoài. Hai người đứng trong gió rét.
Lôi Đình đón gió, ngửa đầu nhìn vào mắt anh, nói: “Em sắp đi Ekul một chuyến, nơi đó chiến loạn không ngừng. Em nghĩ… hay là chờ em trở lại rồi ký tên.”
Hoa Thiếu Kiền hỏi cô: “Em phải đi thật sao?”
Lôi Đình kiên định nói: “Em và anh Đình, dù sao cũng phải có một người đi. Anh Đình đi, chị dâu nhất định phải đi theo. Bây giờ chị dâu đang mang tahi, đừng nói đi Ekul, rời khỏi thành phố Giang cũng cực kỳ nguy hiểm.”
Hoa Thiếu Kiền không hỏi nữa, anh nói: “Anh đi cùng em. Chúng ta lĩnh chứng, đi Ekul hưởng tuần trăng mật!”
Lôi Đình nhìn anh chằm chằm, đột nhiên dở khóc dở cười, người đàn ông này nha… Thật khiến cô mê đắm! Anh thật sự làm cô quyết một lòng yêu anh!
Thật ra cô muốn dò xét ý anh.
Cũng không phải cô nhất định phải đi Ekul, cũng không phải anh Đình không thể đi.
Cô khó chịu trong lòng, muốn tìm chỗ phát tiết! Cô biế… hôm nay hành hạ anh quá nhiều, cô không đành lòng dày vò anh nữa, mỉm cười với anh, ngọt ngào hôn mặt anh: “Được, vậy hai chúng ta cùng đi Ekul hưởng tuần trăng mật!”
Hoa Thiếu Kiền đưa tay ôm cô, hôn bá đạo, giống như dùng hết sức lực toàn thân anh.
Lôi Đình lập tức say mê trong cảm xúc mạnh mẽ của anh… sao cô có thể yêu anh như vậy? Trong lòng tràn đầy ngọt ngào… Hoàn toàn không có khổ sở, nụ hôn của anh chính là liều thuốc tốt nhất của cô!
Cô vươn tay ôm chặt cổ anh, hôn anh.
Hoa Thiếu Kiền bỗng nhiên hừ một tiếng, cười: “Em đừng động…”
Kôi Đình hiểu… Hình như anh bị cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ thức tỉnh rồi.
Cô dựa vào ngực anh cười lên, hơi thở Hoa Thiếu Kiền rối loạn, ôm chặt cô bình phục: “Vợ… Vợ… Thân ái…”
Lôi Đình vẫn cười, lại nghe anh nói: “Sắp phải đổi xưng hô rồi, làm quen trước.”
“Ha ha ha ha ——” Lôi Đình cười to, Hoa Thiếu Kiền này thật là!
“Đi, chồng mời em đi kết hôn!” Anh kéo cô đi vào Cục dân chính, gần như là áp giải cô ký tên.
Khi chụp hình xong, lĩnh chứng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Tựa như lĩnh chứng mới ổn định.
Lôi Đình buồn cười, người đàn ông này… sợ cô chạy bao nhiêu ah? Ngay cả chuyện ở rể cũng nghĩ tới.
Thật ra… Cô cam lòng.
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà thu xếp đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường!” Có anh đi cùng, cô vô cùng mong đợi chuyến du lịch này!
Hoa Thiếu Kiền lập tức về nhà thu xếp hành lý.
Lôi Đình đi tới tiệm xăm hình… Cô muốn xăm bức tranh của anh lên lưng! Cô muốn anh ở bên cô thời thời khắc khắc, vì trong bức tranh này có linh hồn của anh.