Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Phụt…”
Xung quanh tiếng cười vang lên.
Lăng Vi nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Không đúng, không nên thả anh đi, loại người xấu chuyên ỷ thế hϊếp người như anh nên bị bắt lại.” Cô nói hồn nhiên như vậy lại khiến đám người xung quanh ồn ào hẳn lên.
Báo đầu trọc mặt xám mày trò nhanh chân bỏ chạy, lúc này có hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới.
“Những người tụ tập đều mang đi hết..”
Không ít thủ hạ của Báo đầu trọc bị bắt, Báo đầu trọc nhân cơ hội chui vào đám người chạy ra cửa sau, kết quả… cửa sau vừa hay Lôi Tuấn chờ ở đó. Lôi Tuấn đá mấy cái vào người Báo đầu trọc bay đến cửa, xui xẻo bị bắt lại mang lên xe cảnh sát.
“Chúng ta về nhà hả?” Hạ Tiểu Hi yếu ớt hỏi Lăng Vi.
Hạ Tiểu Hi sợ nhất là Diệp Đình… cứ luôn cảm thấy ánh mắt Diệp Đình có thể gϊếŧ người.
Cô rất bội phục, sao tiểu Vi có thể chịu đựng được áp lực như vậy cơ chứ, lại ở bên cạnh người nguy hiểm như Diệp Đình.
Lăng Vi vung tay lên: “Về nhà làm gì? Khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhanh lên lầu uống rượu. Không cần để đám người này phá hủy hứng thú của chúng ta. Đúng rồi, không phải vừa nãy Hoa Đào nói muốn hỏi Tarot sao?”
“Đúng vậy, sư phụ, cô xem tôi giải bài nha.”
Nháy mắt bốn cô gái vui vẻ chơi đùa.
Diệp Đình thấy các cô lộc cộc lên lầu liền quay đầu nhìn Lôi Tuấn và Hàn Yến ngoài cửa: “Sao đột nhiên lão Tứ lại về Châu Á?”
Lôi Tuấn xấu hổ nói: “Cái đó…” Hai ngày trước Vinh Tứ tới công ty tìm Hạ Tiểu Hi, kết quả gặp được anh ta và Hạ Tiểu Hi… hôn nhau, chắc là thương tâm rồi…
Hàn Yến nhìn xung quanh: “Sao cậu ta không ở đây? Tốt xấu gì tôi cũng ở xa trở về, đã nửa năm không gặp cậu ta rồi.”
Diệp Đình nhìn Lôi Tuấn, híp mắt nói: “Nếu cậu ta không ở đây, tại sao Vi Vi và Tạp Nhã toàn thân mà lui?”
“Ừ…” Hàn Yến gật đầu, nhưng mà người đâu?
Trong lòng Lôi Tuấn chột dạ, vội vàng kéo đề tài: “Cũng đúng, chỉ bằng thân thủ của chị dâu và Tạp Nhã… hù dọa vài người thì được chứ nếu đánh nhau thật sự là hai người sẽ chịu thiệt.”
Mười mấy anh em của Báo đầu trọc nếu không kiêng kị lão tứ sao lại đi rồi.
Diệp Đình mím môi không nói gì, cho tay vào túi đi lên lầu.
Vừa đi được hai bước liền nghe phía sau có người kêu: “Cảnh sát Giang, hôm nay rảnh thì qua nhé.”
Diệp Đình quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Giang Quân nghiêm túc đi tới, Diệp Đình lại gần, anh cũng lại gần Diệp Đình, hai người nhìn nhau.
Sau đó Giang Quân lên lầu nói với quản lý: “Vừa nãy có người tụ tập đánh nhau ở đâu đều phải mang đi ghi chép.”
Quản lý khẩn trương nói: “Mọi người đánh nhau đều bị mang đi, cảnh sát Giang không phải vừa tiến vào sao? Anh không thấy sao? Báo đầu trọc vừa bị mang đi rồi.”
Giang Quân nói: “Có người nói còn hai cô gái.”
“Hả?” Quản lý nhìn thoáng qua Diệp Đình, yếu ớt nói: “Hình như có hai cô gái nhỏ… không cẩn thận đá Báo đầu trọc một cái…”
Giang Quân hừ một tiếng: “Hình như dùng giày cao gót đúng không? Đi giày chỉ để giẫm đất thôi sao? Sao dưới đất có máu đây?”
Lúc này Lăng Vi nhìn xuống lâu, vui vẻ gọi Giang Quân: “Anh, sao anh cũng tới đây?”
Giang Quân vừa nhìn lên lầu: “Sao em lại ở đây?”
Lăng Vi nói: “Em có vẽ một bức tranh được giải nhất, em muốn mời mọi người đến chung vui một chút, anh tan việc rồi sao? Lên đây đi.”
Giang Quân khó xử: “Anh còn phải trực, em chơi đi.”
Nói xong nhìn Lăng Vi một lúc.
Lăng Vi gật đầu hơi thất vọng.
Quản lý khẩn trương nói: “Thật sự không ai đánh nhau đâu, vừa nãy là Báo đầu trọc gây chuyện, bị người ta thu thập một chút, Những người đó đều đi không thấy người nữa… chúng tôi không tìm thấy người ta.”
Giang Quân không nói gì mà xoay người rời đi.