Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Dương Hồng Lợi và con gái ông ta trố mắt nhìn nhau.
Dương Hồng Lợi đuổi theo nói: “Diệp tiên sinh, xin lỗi, tôi không biết cậu đã có vợ.”
Diệp Đình liếc ông ta, không nói gì.
Dương Hồng Lợi vội nhét tấm danh thϊếp vào tay Diệp Đình: “Diệp tiên sinh, đây là danh thϊếp của con gái, sau này thuận tiện có thể đi ra uống một ly, để cho con gái bồi tội với cậu.”
Diệp Đình nhìn lướt qua tấm danh thϊếp, giơ tấm danh thϊếp đến trước mặt Dương Hồng Lợi, ngón tay thon dài bóp ở giữa, kéo một cái, xé tấm danh thϊếp làm hai.
Dương Hồng Lợi kinh ngạc sửng sốt, Diệp Đình chán ghét ném đi, không khách sáo hỏi: “Dương tổng, ông đây là muốn thay Diệp mỗ… sắp xếp nɠɵạı ŧìиɧ?”
“A? Không dám không dám!” Dương Hồng Lợi khoát tay lia lịa, trong lòng suy nghĩ nhân vật như Diệp Đình, nhất định phụ nữ nhiều không kể xiết, sắp xếp phụ nữ cho anh, cũng không phải chuyện ghê gớm gì… Nhưng ông ta không dám nói ra. Không ngờ Diệp Đình lại hỏi thẳng!
Diệp Đình nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Diệp mỗ có gia đình là thật, Diệp tổng còn chưa nghe rõ?”
“A! Nghe rõ, nghe rõ!”
Khi nhìn thấy sắc mặt Diệp Đình trầm xuống, Dương Hồng Lợi hoảng sợ mở to miệng, thật lâu mới nói: “Cậu hiểu lầm! Cậu hiểu lầm… Dương mỗ không có ý gì khác.”
Diệp Đình xoay người, ung dung đi khỏi sảnh tiệc.
Lưu lại Dương Hồng Lợi mặt đầy đờ đẫn, ông ta đứng giữa đại sảnh giống như gặp ác mộng!
Dương Hồng Lợi cau mày, trừng mắt con gái mình, cả giận nói: “Không phải bảo mày phải dè dặt một chút sao? Làm gì gấp đến độ như khỉ?”
Người phụ nữ kia ném khăn ướt trong tay, nhướng mày: “Con còn chưa đủ dè dặt? Con không trực tiếp nhào tới đã rất tốt rồi! Được chưa?”
Dương Hồng Lợi tức giận: “Mày nhìn mày đi! Đi du học mấy năm đều học quỷ gì? Mỗi ngày đều lêu lỗng với đám đàn ông kia! Không biết liêm sỉ!”
“Ông biết liêm sỉ! Ông biết liêm sỉ, còn đưa con gái mình vào trong ngực đàn ông đã có gia đình!”
“Rắm! Sao tao biết Diệp tiên sinh đã kết hôn! Người ta có tài sản tới 1000 tỉ! Gấp mấy chục triệu lần đám bạn trai hạ cấp của mày! Nếu không phải muốn mày sau này được sống tốt, hôm nay lão tử có thể làm ra chuyện xấu xa vậy sao?!”
Người phụ nữ kia hung tợn hí mắt: “Đừng nói nghe tốt như vậy! Vì tôi? Vì tôi cái rắm! Ông chỉ vì chính ông! Đưa tôi đi, sự nghiệp tương lai của ông có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng! Ông xem tôi là kẻ ngu à! Người ta căn bản không nhìn thẳng vào tôi, ông cho rằng tôi gả cho anh ta là có thể sống tốt? Ông xem tôi là kẻ ngu! Ông cho rằng tôi không hiểu? Tôi nói cho ông! Tôi không phải kẻ ngu, tôi có suy nghĩ! Tôi nguyện ý sống cùng ai! Không cần ông nhúng tay!”
Nói xong, cầm túi sách hất ra sau, chạy ra ngoài.
Xuống thang máy, tới đại sảnh, đúng lúc thấy bóng người cao ngất của Diệp Đình đi ra ngoài. Người phụ nữ đùa dai đυ.ng Diệp Đình: “Này! Anh rất không lễ độ! Anh biết không? Vừa rồi anh nói chuyện như vậy khiến tôi rất mất mặt, anh phải đền bù cho tôi!” Nói xong, cố ý ôm cánh tay Diệp Đình, làm bộ nhấc chân lên muốn hôn anh.