Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 290: Lấy mạng sống của mình ra đánh cuộc (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Gã đàn ông kia lại đột nhiên dùng sức, bẻ ngoặt cánh tay cô về phía sau: “Á—— ” đau quá!! Cánh tay của Lăng Vi như bị tháo khớp!

“Á…” Lăng Vi bị bẻ ngoặt cánh tay, thống khổ kêu lên. Cô đau đến mức mồ hôi nhễ nhại, cả người cứ run lên cầm cập… Trong lòng cô lúc này chỉ muốn mắng chửi thật ro! Mấy hôm nay là ngày tai ương đổ máu sao? Chuyện bến cảng bị đột kích mới vừa ngừng, hơn nửa đêm lại đến chuyện này! Có phải đây là người của Paul – Louis Tư? Hôm nay Diệp Đình chiếm mất địa bàn của lão ta, lão bị thua thiệt nhiều, cho nên quyết đánh đến cùng, sai người đi bắt cô?

Cô đau đến mức sắp sửa bất tỉnh, dưới tình thế cấp bách liền ấn mạnh lên chiếc nhẫn kim cương, thống khổ kêu lên một tiếng, sau đó liền nghe thấy trong hành lang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

“Rầm —— ” Đột nhiên có người đạp toang cửa phòng.

“Thả cô ấy ra!” Giọng nói lạnh lẽo như băng!

Lăng Vi nhịn đau ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Đình xuất hiện như thần ma vậy, cả người anh toàn là sát khí!

Hai tròng mắt đen nhíu chặt một cách hung ác, trong đó hiện lên một loại sát khí cuồng bạo ngoan tuyệt ——

Khí thé của anh mạnh mẽ! Sóng dữ quanh thân tựa như có thể hủy trời diệt đất! Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, khiế bầu không khí xung quanh như bị đóng băng suốt mười dặm!

Súng trong tay anh giơ lên, ngoài cửa, đột nhiên lại có bốn người đeo mặt nạ khác, sau đó Lôi Tuấn, Tần Sênh, Quân Dương, Kaya, Lôi Đình, Chính Hiền cũng đều tay cầm súng nối đuôi nhau chạy vào phòng…

Sau lưng Diệp Đình còn có mười mấy người mặc âu phục màu đen, dáng người cường tráng, tay cũng đang giơ vũ khí. Một căn phòng bệnh bình thường khá rộng rãi, ngay lập tức liền có vẻ chật chội.

“Tìm…chết!” Khuôn mặt Diệp Đình lộ ra sát khí! Giọng nói băng lạnh đến cùng cực! Họng súng đen thui trong tay anh đang chỉ thẳng vào đầu của kẻ đối diện, gã này đang bóp chặt cổ Lăng Vi, một tay khác thì cầm súng chĩa thẳng vào thái dương của Lăng Vi.

“Không muốn chết, thì buông cô ấy ra!”

Gã kia không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, nói: “Mày bảo tao buông, thì tao phải buông chắc? Đừng quên, người vẫn đang ở trong tay bọn tao.” Gã hung ác cười một tiếng, kéo Lăng Vi đến bên cửa sổ, gã hất cằm ra bên ngoài, tỏ vẻ bảo Diệp Đình hãy nhìn ra đó, gã cười âm u: “Nếu chúng tao đã dám đến bắt người, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Bên ngoài có mấy chục người mai phục, chúng ta so một lần, xem tốc độ súng của ai nhanh hơn! So một lần! Xem đạn ai nhiều hơn!” Gã vừa nói, liền kéo Lăng Vi đến bên cửa sổ.

“Xoạch xoạch xoạch…” Bên ngoài có một chiếc máy bay trực thăng đang đứng im giữa không trung.

Bầu không khí căng thẳng đến mức khiến mọi người nghẹt thở, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ!

Súng của kẻ kia chĩa thẳng vào thái dương của Lăng Vi, họng súng lạnh lẽo như băng, mặc dù Lăng Vi đau đến run lẩy bẩy, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Cô ngước mắt nhìn chằm chằm Diệp Đình, hi vọng anh hiểu được suy nghĩ của cô, lúc này bọn họ phải phối hợp với nhau thật ăn ý!

“Mang cô ta đi —— ” Có thể thấy được Lăng Vi sắp sửa bị những người này ép mang lên máy bay trực thăng.

Lăng Vi nhìn Diệp Đình chăm chú, Diệp Đình cũng nhìn cô không rời!

Lăng Vi chợt cúi đầu ——

“Pằng—— ” Đột nhiên một tiếng súng nổ vang! Lăng Vi ngẩng đầu lên, chỉ thấy họng súng của Diệp Đình bốc khói, cô nghe thấy tiếng ‘pằng’ kia sát gần bên tai!

Kẻ đang giữ chặt lấy cô hét lên một tiếng thảm thiết, cái tay đang cầm súng của anh ta bị trúng đạn, máu tươi đang trào ra ngoài qua vết đạn.

Trong nháy mắt, mấy người Tần Sênh, Quân Dương bị sợ đến choáng váng! Hai người họ lại dám chơi như vậy? Súng của kẻ kia còn đang chĩa thẳng vào đầu Lăng Vi!

Diệp Đình và Lăng Vi… hai người họ thật sự không phải là người! Đến thần tiên cũng không dám lấy mạng sống của mình ra đùa như thế!

“Pằng Pằng Pằng—— ” Bên tai lại truyền đến một loạt tiếng súng nổ. Lôi Tuấn giơ súng bắn trúng mấy kẻ đứng đằng sau Lăng Vi, mấy kẻ kia nhanh chóng ngã xuống đất rêи ɾỉ.

Lăng Vi bị ném trên mặt thảm, ‘Ư…” Thật là đau ——

Cánh tay cô bị trật khớp, chân cũng vô cùng đau đớn, Diệp Đình vội vàng lao đến chỗ cô, nhưng đúng lúc này có một loạt đạn từ bên ngoài bắn đến, điên cuồng nhắm thẳng về phía Diệp Đình: “Pằng Pằng Pằng Pằng” một trận tiếng động vang lên liên tiếp, Diệp Đình nhanh chóng xoay người né tránh. Lăng Vi cắn chặt răng, gắng sức lăn mình đến phía sau một chiếc ghế salon.

Xung quanh toàn những tiếng ‘pằng pằng đoàng đoàng’, rồi lại ‘rào rào’ những âm thanh đinh tai nhức óc bắn vỡ mấy tấm cửa kính.