"......Ngay sau đó, điều quan trọng với chúng ta, cũng là màn động lòng người nhất —— hai vị Kim Đồng Ngọc Nữ sẽ trao đổi nhẫn đính hôn, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
"Ba Ba Ba.................." Bốn phía vỗ tay như thuỷ triều dâng lên, mà Lâm
Khả Tâm đã sớm chết lặng, cô chỉ vỗ tay theo bản năng giống mọi người.
Trong lúc mọi người vỗ tay, Cố Thiếu Kiệt cầm tay Hách Sa Sa rồi mang nhẫn vào, đem nhẫn nằm ở ngón giữa của Hách Sa Sa, Cố Thiếu Kiệt bỗng nhiên lại do dự, mà Hách Sa Sa cũng chú ý đến điều đó, Sa SA nhìn mắt Cố Thiếu Kiệt, trong ánh mắt là sự lo lắng.
Nhưng Cố Thiếu Kiệt cũng không do dự bao lâu, tràng vỗ tay dưới đài thúc giục anh, làm cho anh không còn cơ hội mà chần chờ, liền mang nhẫn vào tay cho Hách Sa Sa, Hách Sa Sa cũng vì vậy lấy lại hơi thở, trên mặt đổi về thần sắc ngọt ngào như trước.
"Chúng ta hãy chúc mừng đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này."Người Mc kéo hạ chương trình, dưới đài vỗ tay càng nhiệt liệt, mà Hách Sa Sa chủ động kiễng chân hôn lên mặt của Cố Thiếu Kiệt.
Dưới đài, Lâm Khả Tâm nhìn thấy vậy, cô không khỏi hân hoan, trước đây cô đã từng ảo tưởng đến cảnh này, có lẽ được vậy cô sẽ khóc vì vui sướиɠ, nhưng bây giờ khi thấy cảnh bọn họ như thế cô lại phát hiện mình không hề khổ sỡ như đã từng nghĩ.
Tuy rằng vẫn có tiếc hận nhưng ít nhất cô không khóc, này cũng nói lên cô đã thật sự buông tay Cố ca ca đi?
Không chỉ như thế, nhìn thấy người chính mình từng yêu nhân thành thân với muội muội của mình, lòng cô lại bị không khí trong hội trường cuốn hút, không khỏi hạnh phúc thay cho bọn họ, nhưng trong sự hạnh phúc đó, cô lại có chút cô đơn.
Người thân yêu của cô đều hạnh phúc, còn cô thì sao? Hạnh phúc của cô ở nơi nào?
Nghĩ vậy, Lâm Khả Tâm quay đầu nhìn về phía Tư Đồ Viêm, bởi vì nãy giờ cứ mãi nhìn lên sân khấu nên cô mới phát hiện chẳng những Tư Đồ Viêm không vỗ tay mà cả lông mày cũng cau lại..
Anh ——thật là hạnh phúc của cô sao?
Theo bản năng, Lâm Khả Tâm định nâng tay muốn vuốt khuôn mặt anh nhưng
tay còn không đυ.ng tới mặt liền bị anh nắm trụ. "Định làm gì?" Ánh mắt Tư Đồ Viêm không vui nói
"Em......" Lâm Khả Tâm có chút nghẹn lời: " Em thấy anh cau mày, cho nên...
..."
"Cho nên em quan tâm tôi? A, như thế nào? Không còn hy vọng với Cố Thiếu Kiệt thì quay sang tìm tôi?"
Tư Đồ Viêm khơi mào một bên lông mi, trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc làm cho Lâm Khả Tâm nhất thời cảm thấy thật nhục nhã.
" Tư Đồ Viêm, anh không cần nói xấu em, em đã sớm nói cho anh biết, em không còn thích Cố Ca Ca nữa."
"Cố Ca Ca? Nếu muốn tôi tin, ít nhất em không cần gọi anh ta vô cùng thân thiết như thế."
Lâm Khả Tâm biết anh không tin cô, một khi đã vậy thì nói thêm cũng được lợi gì đâu?
"Quên đi, không nói nữa." Lâm Khả Tâm nói xong, định quay đầu lại nhưng Tư Đồ Viêm một bên cũng không buông tha cô.
"Thế nào? Chột dạ? không còn gì nói sao?"
"Tôi còn gì để nói?" Lâm Khả Tâm quay lại, căm tức nhìn anh.
Tư Đồ Viêm vẫn nhìn về phía trước, một chút cũng không quan tâm tới sự phẫn nộ của Lâm Khả Tâm: " Em chột dạ cái gì thì em rõ ràng nhất."
"Anh ——" Lâm Khả Tâm trừng to mắt, nếu không phải lúc này là tiệc đính hôn, cũng không phải là ngồi hàng đầu nói không chừng cô liền cãi nhau với anh.
"Tuỳ anh muốn nói gì thì nói." Lâm Khả Tâm tức giận, chỉ nói được một câu, sau đó quay đầu hạ quyết tâm không để ý đến Tư Đồ Viêm nữa.
Lâm Khả Tâm nói là giận nhưng thật ra cũng không có uỷ khuất, nên sau khi xoay đầu không lâu cơn giận liền biến mất, mà cảm giác đau khổ trong lòng một lúc một nhiều, thậm chí khổ hơn so với cảnh cô thấy Cố Thiếu Kiệt, Hách Sa Sa đính hôn cùng nhau.
Chết tiệt, cô hoàn toàn hiểu rõ rồi chứ, chính mình không còn thích Cố Thiếu Kiệt nữa mà lại đi yêu thượng Tư Đồ Viêm ——một cái người đàn ông được coi là ác ma.
Chính là hiểu rõ rồi thì sao?Anh chẳng những chưa từng tin tưởng cô có tình cảm với anh, mà còn nhiều lần hoài nghi cô, cười nhạo chính cô......
Nghĩ đến những điều đó, Lâm Khả Tâm bỗng nhiên suy nghĩ rõ rang hơn: không đúng, cùng với chuyện anh không tin cô yêu anh, thì nói đại ra là anh khinh thường tình cảm của cô đi......
Bởi vì anh không thương cô, đúng vậy, cho dù Tư Đồ Viêm là người đàn ông của cô nhưng cô không phải là người phụ nữ của anh.
Cũng không phải là —— hạnh phúc thuộc về cô, suy nghĩ cẩn thận điểm đó, Lâm Khả Tâm cúi đầu, một giọt lệ rớt xuống váy, nhưng không ai thấy tới.