Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt đã hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Nhìn nụ cười này, ma thú chí tôn cảm giác như mình trở lại quá khứ, trong lòng bất giác hoảng loạn.
Còn nhớ năm đó, thời điểm bị mình đánh lén, nàng cũng cười như vậy.
Không!
Hiện tại nàng không phải Ma thần, chỉ là một phàm nhân mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của mình!
Nghĩ đến đây, ma thú chí tôn bình ổn sự hoảng loạn trong lòng, cười lạnh nói: "Xú nữ nhân, ngươi nghĩ hiện tại ngươi có năng lực gì đối phó ta? Ta nói cho ngươi biết, chỉ có ma thú chúng ta có thể làm chủ cái đại lục này, nhân loại các ngươi đều biến mất hết đi cho ta! Nhân loại dơ bẩn ích kỷ không xứng sống trên cõi đời này, cũng không xứng làm chúa tể thế giới!"
Hắn không phục!
Tuổi thọ của ma thú dài hơn con người, thể chất cũng mạnh hơn con người rất nhiều, nếu tu vi của con người không đột phá thì vẫn phải trải qua sinh lão bệnh tử, yếu kém như thế làm sao xứng là vương giả đại lục?
Chỉ có hắn mới có tư cách này.
Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Bạch Trạch, Hỏa Phượng, Tiểu Bạch, và tất cả những người khác nữa, đều đi ra hết cho ta!"
Nhất thời, toàn bộ ma thú trong đan thư đều xuất hiện bên cạnh Mộ Như Nguyệt.
Ma thú chí tôn biến sắc, hung ác nói: "Đám phế vật các ngươi, đừng quên các ngươi là ma thú, nhân loại chỉ biết biến các ngươi thành công cụ chiến đấu, thành lá chắn mà thôi, các ngươi thế nhưng lưu lạc đến mức trở thành công cụ cho nữ nhân này!"
Ma thú chí tôn phẫn nộ chỉ vào Mộ Như Nguyệt, tức muốn hộc máu: "Bây giờ, ta muốn các ngươi gϊếŧ nữ nhân kia! Nhân loại không có tư cách chi phối ma thú chúng ta!"
Bạch Trạch lạnh nhạt liếc về phía ma thú chí tôn, dung nhan tuấn mỹ như trích tiên tản ra hơi thở lạnh lẽo.
"Nguyệt là duy nhất của ta, cả đời Bạch Trạch ta chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của nàng."
Ý tứ của hắn rất rõ ràng.
Ma thú chí tôn là cái thá gì? Dựa vào cái gì mà đòi ra lệnh cho hắn? Đời này kiếp này, hắn chỉ nguyện nghe lệnh của Mộ Như Nguyệt, cho dù nàng bảo hắn tự sát, hắn cũng tuyệt đối không nhíu mày.
Có điều, hắn biết nàng sẽ không làm như vậy.
Nàng sẽ bất chấp tất cả mà bảo hộ người mình yêu thương, dù phải trả giá bằng cả tính mạng.
Đây cũng là nguyên nhân khi vừa quen biết nàng, hắn liền khăng khăng một mực...
Các ma thú khác không nói lời nào, chặt chẽ đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, dùng hành động chứng minh tất cả.
"Tốt, rất tốt, các ngươi là phản đồ của tộc ma thú! Nếu đây là lựa chọn của các ngươi, ta sẽ khiến các ngươi cùng nữ nhân này hồn phi phách tán!" Ma thú chí tôn cắn răng, hung thần ác sát nói, "Toàn bộ ma thú nghe lệnh, gϊếŧ đám nhân loại và phản đồ này cho ta!"
Đối với tộc ma thú, ma thú chí tôn là thủy tổ của bọn chúng, hơn nữa, uy áp của hắn quá cường đại khiến bọn chúng không thể không nghe theo, chẳng qua là bọn Bạch Trạch có khế ước với Mộ Như Nguyệt, được quy tắc thiên địa bảo hộ, tất nhiên không nằm trong phạm vi bị ma thú chí tôn ước thúc.
"Ha ha, trận chiến này làm sao có thể thiếu ta?"
Một tiếng cười to truyền đến, lúc Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy tôn giả áo xám đứng trên không trung.
Tính ra, tôn giả áo xám và Mộ Như Nguyệt cũng có giao tình, lúc trước luyện chế xong đan dược, dù nàng không đi được nhưng vẫn phái người mang qua, bây giờ xem ra, thực lực của tôn giả áo xám có thay đổi không nhỏ.
"Nha đầu, đã lâu không gặp, ngươi tiến bộ không ít a", tôn giả áo xám cười nói, "Ta quả thật không nhìn lầm người."